Bà Lục khóc to, bị “phản bội” và đả kích như thế khiến bà khó mà chấp nhận nổi, giống như thể bị người ta đâm một đao sau lưng.
“Ông ấy thật lòng móc tim móc phổi cho Tư Mã Ngọc Như, còn xem mẹ giống như người vô hình, khiến cho mẹ đau lòng không chịu nổi.”
Lục Kiến Nghi ôm lấy vai bà: “Mẹ đừng ôm hy vọng không nên có với ông ta nữa.”
Không có hy vọng thì không có đau lòng.
Bà Lục cắn chặt răng: “Rồi một ngày nào đó ông ta sẽ hối hận, mẹ muốn chính mắt nhìn thấy ông ta và Tư Mã Ngọc Như chia tay.”
Hoa Hiền Phương rót một ly rượu nhẹ đưa cho bà: “Con thấy Tư Mã Ngọc Như tính toán rất thâm sâu, trong lòng cô ta mong con trai mình có thể thay thế được Kiến Nghi, trở thành người thừa kế nhà họ Lục.”
Bà Lục ngắt lời: “Nằm mơ giữa ban ngày, không biết cô ta sinh ra cái thứ cong queo méo mó gì đâu, không chừng xách giày cho Kiến Nghi cũng không xứng.”
Hoa Hiền Phương lại không nghĩ vậy.
“Có câu yêu ai yêu cả đường đi, bố yêu cô ta nên cũng sẽ xem con trai cô ta như bảo bối vậy.”
Hàng lông mày của bà Lục nhíu lại rất chặt: “Kiến Nghi là người thừa kế do chính ông nội chỉ định, không phải ông ta muốn đổi là đổi được.
Hơn nữa Kiến Nghị là người ưu tú nhất trong số các đời cháu chắt, kế thừa gia nghiệp cũng hoàn toàn xứng đáng, nếu đổi thành con trai của Tư Mã Ngọc Như chỉ sợ ông ta sẽ trở thành kẻ địch của cả nhà họ Lục, mẹ muốn xem xem ông ta có thể ngồi yên ổn trên cái ghế đứng đầu nữa không.”
Lục Kiến Nghi vỗ vỗ vai mẹ: “Mẹ suy nghĩ nhiều quá, cho dù bố có hồ đồ cũng biết lấy đại cục làm trọng.” Ít nhất về điểm này, anh cũng tin bố mình.
Hoa Hiền Phương bĩu môi: “Anh đừng lạc quan thế, phụ nữ cứ thì thầm bên gối có sức mạnh kinh khủng lắm, nếu cứ thường xuyên thủ thì nói không chừng còn phá hủy được quan hệ cha con giữa hai người, khiến hai người nghi ngờ lẫn nhau kìa.
Anh xem mấy vị hoàng đế cổ đại, suốt ngày nghi ngờ con trai muốn soán vị, chỉ sợ có ngày nó tạo phản, một nửa công lao trong đó là do các vị phi tử rồi.”
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô: “Xem phim cung đấu nhiều quá đấy.”
Bà Lục phất tay: “Mẹ thấy Hiền Phương nói rất có lý, tại sao bố con lạnh nhạt với mẹ như vậy, không phải là vì Tư Mã Ngọc Như thường xuyên nói xấu mẹ sau lưng đó sao.”
Hoa Hiền Phương cầm tách trà xanh lên, nhấp một ngụm nhỏ, đôi mắt cô ánh lên vẻ suy tư: “Tu La Ma Vương, anh có biệt hiệu đó khi ngồi ở vị trí phó tổng giám đốc Lục thị, nhưng một thái tử nhàn nhã ăn không ngồi rồi thì lịa không hay lắm, có phải anh nên quan tâm đến triều chính một chút không?”
Bà Lục gật đầu thật mạnh: “Hiền Phương nói đúng đó, mặc dù con dồn tâm huyết cho Đế Vương, nhưng cũng phải để ý đến chuyện ở Lục thị, không dựa được vào bố con thì chúng ta phải tự dựa vào chính mình.”
Lục Kiến Nghi lau mồ hôi trán: “Vì chuyện này mà mọi người nghi ngờ bố vậy sao, ông vẫn còn tỉnh táo phân biệt được trái phải mà.
Ông ấy sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích nhà họ Lục đâu.”
Hoa Hiền Phương trầm ngâm một lúc, giống như có điều suy nghĩ: “Thật ra còn một khả năng nữa, bố muốn giao Lục thị cho anh, nhưng sẽ chia cổ phần cho con trai của Tư Mã Ngọc Như, vậy cũng ảnh hưởng đến quyền khống chế Lục thị của anh.”
Lục Kiến Nghi nhún vai, vẻ mặt nhẹ như mây gió: “Em quên à, quy định của Lục thị là người nắm quyền có quyền khống chế tuyệt đối.”
“Nếu bố muốn sửa gia quy vì con trai bảo bối của mình thì sao, hôm nay đấy, vì con mà ông ấy đối kháng với tất cả mọi người.” Hoa Hiền Phương nhíu chặt mày.
“Nếu đến mức đó thật thì chỉ có thể bắt đầu trình tự kết tội thôi.” Lục Kiến Nghi nói như chẳng hề quan tâm.
“Kết tội?” Hoa Hiền Phương sửng sốt, đúng là trong gia quy có quy định này thật, điều kiện tiên quyết là người nắm quyền làm ra chuyện gì đó nghiêm trọng ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc, khiến gia tộc rơi vào nguy cơ lớn.
Nếu vậy chẳng khác nào tạo phản, tình cảm bố con cũng xong đời.
Cô không mong chuyện đó sẽ xảy ra.
“Mong bố có thể sớm tỉnh lại một chút, nhìn rõ bộ mặt thật của Tư Mã Ngọc Như, không nên để nhà họ Lục rơi vào nguy cơ như thế.”
Bà Lục phì cười: “Mẹ thấy hơi khó đấy, ông ta trúng độc của Tư Mã Ngọc Như rồi, không có thuốc nào chữa được cả.”
Bà không còn dám đặt hy vọng gì ở Lục Vinh Hàn nữa, càng hy vọng thì chỉ càng thất vọng.
Dưới lầu, Tư Mã Ngọc Như rất đắc ý.
Hoa Hiền Phương muốn đấu với cô ta à, quá non tay, cho dù cô ả có liên thủ với Y Hạo Phong đi nữa cũng không có khả năng là đối thủ của cô ta.
Bởi vì cô ta có một cái núi dựa lớn là Lục Vinh Hàn.
Lúc ăn cơm tối, mọi người vô cùng yên tĩnh, chỉ vùi đầu ăn cơm mà không ai nói gì.
Bầu không khí trong phòng ăn vắng lặng mà kỳ lạ.
Lục Sênh Hạ cũng vô cùng thất vọng về bố.
Đương nhiên cô bé cũng cho rằng Hoa Hiền Phương sửa lại gia quy vì muốn ngăn con của Kiều An vào nhà.
Nhưng hành vi của bố là vì mẹ giật dây, hôm nay ông lại tỏ ra thân thiết với Tư Mã Ngọc Thanh như vậy, chỉ e là biết rõ mọi chuyện rồi.
Cô còn tưởng bố sẽ tức giận đấy, không ngờ còn vui vẻ hơn cô tưởng rất nhiều.
Trong lòng bố chắc chỉ có mẹ và con trai.
Hai người họ định lừa dối cả gia đình như thế.
Bác gái và anh cả thật đáng thương, lại chẳng hay biết gì.
Cái nhà này càng ngày càng đáng sợ, mẹ không còn là mẹ nữa, bố cũng dần không còn là bố nữa, sớm muộn cũng có ngày bùng nổ chiến tranh.
“Mẹ nhỏ, con phát hiện ra hôm nay tâm trạng của mẹ tốt lắm nhỉ, ăn ngon ghê, bởi vì bố hủy bỏ đề nghị của chị dâu phải không?”
Tư Mã Ngọc Như tức giận liếc cô bé một cái: “Con ăn nói bậy bạ gì thế hả, chuyện đó có liên quan gì tới mẹ.”
Lục Sênh Hạ đưa mắt nhìn Lục Vinh Hàn: “Bố à, bố có biết không, hôm nay mặc dù bố chỉ hủy bỏ một đề nghị nhỏ mà thôi, nhưng bố đã mất đi sự tôn trọng của bọn con, khiến cho mọi người vô cùng thất vọng, bố không còn là người bố anh minh thần võ, công chính nghiêm minh nữa rồi.”
Hoa Hiền Phương liếc nhìn cô bé một cái, rõ ràng mỗi một chữ mà cô bé nói ra đều là những điều cô muốn nói.
Vẻ mặt Lục Vinh Hàn như bị kim đâm phải, căng cứng hẳn.
“Sênh Hạ, con còn nhỏ, đừng lo chuyện người lớn.”
Lục Sênh Hạ nghiêm túc nhìn ông: “Con là con nít, nhưng con cũng là một cô gái, sau này con cũng sẽ là vợ, là mẹ.
Là một người vợ, điều sợ nhất là chồng mình nuôi tình nhân, nuôi vợ bé, phản bội cuộc hôn nhân của mình.
Là một người mẹ, điều lo lắng nhất là những người dã tâm bừng bừng đó làm hại đến con mình chỉ vì tranh cướp tài sản.
Mà cách làm của bố chính là dung túng cho những người phụ nữ xấu đó gây sóng gió.”
Tư Mã Ngọc Như đập mạnh lên bàn, thấp giọng quát: “Lục Sênh Hạ, con điên rồi à, con dám nói chuyện với bố như thế hả?”
Bà cụ Lục buông đũa xuống: “Đứa bé nói không sai, Vinh Hàn, đây không giống như quyết định mà con có thể nói ra được, rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy?”
Lục Vinh Hàn nuốt một ngụm nước bọt: “Chẳng qua con chỉ thấy đứa bé là vô tội, nếu đã được sinh ra thì nên được gia tộc che chở.”
“Con có nghĩ tới chuyện nếu như nó có một người mẹ tâm địa xảo trá thì có thể trở thành công cụ lợi dụng và vật hy sinh của cuộc tranh đấu không.” Bà cụ nói có phần nghiêm khắc.
Lục Vinh Hàn mím môi không nói.
Đôi đồng tử đen láy của Lục Kiến Nghi thoáng lóe lên tia sáng: “Bố à, nếu bố có con riêng thì đón về đây đi, có thêm một người em trai, con thấy không sao cả.
Giờ bố giấu giấu giếm giếm, sau đó lại dẫn về nhận tổ tông, nhà chúng ta lại bị người ta chế giễu.”
Đây là cái bẫy anh đặt ra cho Lục Vinh Hàn.
Danh Sách Chương: