Tựa như có một ánh sao rơi vào ánh mắt Lục Kiến Nghi hóa thành sự dịu dàng, lan tràn khắp nơi.
“Anh không cưới người khác được đâu.”
Cô duỗi hai tay ôm lấy cổ anh: “Anh ít nhất cũng phải sống tới trăm tuổi, khi đó em cũng đã chín mươi lăm, em không rời đi thì sao anh có thể cưới ai nữa chứ?”
Đôi môi mỏng của anh gợi lên nụ cười ranh mãnh: “Nếu anh xui xẻo chết sớm thì em cũng không tái giá sao?”
“Phủi phui cái mồm.” Cô mắng: “Anh mà dám bỏ em hay là đứa trẻ thử xem, em sẽ hận anh cả đời, đừng nói tái giá, ngay cả họ của con anh em cũng đổi luôn, để nó theo họ của em.”
Anh dở khóc dở cười: “Này thì quá đáng sợ, vậy anh sẽ cố gắng sống đến trăm tuổi để em không có cơ hội làm chuyện đó.”
Cô nhón chân hôn lên đôi môi quyến rũ của anh: “Vợ chồng thì vẫn là người đầu là tốt nhất, đi thêm bước nữa sẽ có rất nhiều mâu thuẫn.”
“Em nói đúng, một người chồng tốt như anh đây, em có đốt đèn cũng không tìm được người thứ hai đâu.” Lục Kiến Nghi như mở cờ trong bụng, đưa tay ôm cô lên đi tới giường lớn.
Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, anh phải hết lòng yêu thương cô!
Trong biệt viện phụ cận, Lục Vinh Hàn len lén gói lại hai con bồ câu, dự định qua xem thử Tư Mã Ngọc Như cùng con trai thế nào.
Tư Mã Ngọc Thanh hai tay chống nạnh, tức giận mà trợn mắt mắng Tư Mã Ngọc Như: “Sao cô có thể vô dụng như vậy, cả một cái trứng cũng không biết chiên, vậy mà còn không biết xấu hổ không cho con vào bếp học nấu ăn.
Cô muốn con cũng trở nên vô dụng giống cô, ngay cả mấy kỹ năng sống cơ bản cũng không có sao?”
Tư Mã Ngọc Như giận đến độ mạch máu sắp nổ tung.
Cả đời cô ta ghét nhất là nhà bếp, cô ta đã từng thề sẽ tuyệt đối không bao giờ đụng đến những chuyện nồi chén gáo chậu.
Cô ta nhất định phải là một kẻ bề trên, không thể giống đầu bếp vô dụng mà bố cô ta cưới về.
Nhưng hôm nay cô ta lại phải ở trong bếp mà bị dầu khói hun cho đầy đầu cả một ngày trời.
Dì Mã đứng cạnh chỉ có ý chỉ bảo chứ không định ra tay giúp cô ta.
Vừa nhìn thấy Lục Vinh Hàn, cô ta liền gào lên khóc lóc: “Bọ họ muốn hành hạ em đến chết ở đây sao?”
Lục Vinh Hàn đưa tay ra: “Này không phải do em tự tìm sao?”
Tư Mã Ngọc Thanh vừa thấy cái hộp trong tay ông ấy liền vội vàng đoạt lấy, nhìn thấy bồ câu trong thì ánh mắt chợt sáng lên, cầm lên ăn ngấu nghiến.
“Con cũng sắp chết đói, cô thật sự điên rồi, bản thân không biết nấu ăn mà còn nghi ngờ người khác hạ độc khiến con không thể ăn cùng mọi người.
Một phụ nữ không biết nấu cơm mà muốn làm mẹ hiền dâu thảo sao, cũng may con không phải con ruột của cô, nếu không thì thà tự sát còn hơn.”
Lục Vinh Hàn nhìn con trai ngấu nghiến từng miếng mà đau lòng: “Ngày mai anh đưa Tư Mã Ngọc Thanh đến phòng ăn ăn cơm, bà cụ không cho em đến nhà chính thì em học nấu nướng chút đi, biết nấu ăn cũng không có gì xấu, không cần căm ghét chuyện đó đến vậy.”
Tư Mã Ngọc Như muốn phát điên: “Chẳng lẽ anh không thể lén lút sắp xếp một đầu bếp tới đây sao? Ngọc Thanh sang bên kia ăn cơm rồi lại bị hạ độc thì phải làm sao?”
Lời cô ta chưa dứt liền bị Lục Vinh Hàn quát lên cắt ngang: “Em có thể không nhắc đến hai chữ “hạ độc” nữa được không, nhà ngoại anh vốn theo nghề y, có độc hay không thì bà cụ liếc một cái cũng đã biết rồi, em nghi thần nghi quỷ thì thật sẽ như vậy sao.
Chỉ vì em mà bây giờ cả nhà ai cũng có ý kiến với anh.
Nếu em vẫn cứ ồn ào náo loạn thì đến Tĩnh An Tuyển đi, anh không bảo vệ nổi em nữa.”
Tư Mã Ngọc Như che mặt khóc thút thít: “Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao? Tất cả đều là âm mưu của con dâu Y Hạo Phong, bọn chúng cướp Sênh Hạ, sau đó đầu độc Ngọc Thanh là muốn gây áp lực cho em.
Y Hạo Phong cả đời này căm hận em, nhất định sẽ không để em sống tốt.
Bây giờ toàn bộ nhà họ Lục đều nằm trong tay bọn họ, bà cụ Lục cũng hướng về bọn họ.
Em chính là cá nằm trên thớt, bọn họ muốn xử lý thế nào cũng được.
Còn em muốn tự vệ, muốn phơi bày gian kế của bọn họ thì lại thành gây sóng gió.
Nhà họ Lục này còn chỗ để em dung thân sao?”
Lục Vinh Hàn lắc đầu thở dài, ông ấy cũng biết vợ chồng của Lục Kiến Nghi bây giờ đang đứng về phía Y Hạo Phong.
Y Hạo Phong hận Tư Mã Ngọc Như, cũng hận ông ấy mà loại hận ý này là do tích tụ từng ngày, không tài nào biến mất được.
Bà ấy có thể muốn trả thù Tư Mã Ngọc Như nhưng hẳn sẽ không ra tay với Tư Mã Ngọc Thanh, trừ khi bà ấy biết chuyện của con gái là do Tư Mã Minh Thịnh làm ra.
“Em ở lại đây cũng tốt, mọi người tách ra ít đụng chạm tới nhau, em không yên tâm việc Tư Mã Ngọc Thanh đến phòng ăn thì chỉ có thể tự mình học nấu nướng, không thể để thằng bé đói bụng.”
Tư Mã Ngọc Như bây giờ rất muốn tìm một sợi dây rồi thắt cổ ngay trước mặt ông ấy.
Bắt cô ta vào bếp học nấu cơm chính là đang làm nhục cô ta, hành hạ cô ta.
Đám người nhà Y Hạo Phong quả thật quá tâm cơ, quá đáng sợ.
Buổi sáng ngày thứ hai, Lục Kiến Nghi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Thấy tên người gọi, anh trực tiếp từ chối.
Nhưng đối phương vẫn kiên trì gọi lại.
“Nghe đi, xem thử cô ấy có chuyện gì?” Hoa Hiền Phương chợt vươn tay, thay anh nhận cuộc gọi rồi bật loa ngoài.
“Lục Kiến Nghi, đứa nhỏ sốt cao, anh nhanh đến xem một chút,…”
Trong điện thoại, Kiều An vừa khóc vừa nói.
Lục Kiến Nghi phiền não: “Sốt thì gọi Finn đưa đến bệnh viện.”
Tìm anh có ích gì chứ?
Tối hôm qua cùng vợ ân ái đến tận nửa đêm, anh vẫn còn muốn cô ngủ thêm.
“Lục Kiến Nghi, em sợ lắm, con đã sốt cả ngày mà vẫn không giảm, làm sao bây giờ, cầu xin anh đến đây được không?”
“Không rảnh.” Lục Kiến Nghi không chút khách khí mà cúp máy.
Anh khó khăn lắm mới hòa thuận được với cô vợ ngốc nhà mình, không thể lại bị cô ta quấy phá được.
Hoa Hiền Phương ngồi dậy: “Trẻ con lần đầu phát sốt có khi cần phải đi khám, không muốn qua coi tình hình thử sao?”
“Có Finn ở đó rồi, không phải chuyện của chúng ta thì không cần quan tâm.” Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ngủ tiếp.
Hoa Hiền Phương vốn mềm lòng, cho dù ghét Kiều An thì vẫn thấy đứa trẻ vô tội.
“Như này đi, anh ở nhà ngủ tiếp còn em qua đó xem thử thế nào.
Cô ấy lần đầu làm mẹ không có kinh nghiệm, khó tránh khỏi hốt hoảng, em qua xem có giúp được gì không.”
Đôi mày Lục Kiến Nghi nhíu lại: “Em chắc chắn mình sẽ không thấy khó chịu?”
“Em đã tu thành chính quả, sẽ không màng thế tục đâu.” Hoa Hiền Phương làm mặt quỷ, lần nữa ngồi dậy.
Cô gọi điện cho Finn, bọn họ đã đến bệnh viện, đứa bé cũng đã được khám qua,
Hoa Hiền Phương đi đến biệt thự trên núi.
Kiều An đứng trước cửa sổ mong ngóng Lục Kiến Nghi tới, không ngờ chỉ có Hoa Hiền Phương tới.
Cảm giác mất mát chợt như thủy triều dâng lên không ngừng.
Nhất định là Hoa Hiền Phương không cho phép anh tới.
Người phụ nữ này thật sự quá độc ác mà.
Hoa Hiền Phương đi tới bên cạnh nhũ mẫu, nhìn đứa trẻ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hình như bé rất khó chịu, chỉ lát sau đã không ngừng quấy khóc náo loạn.
Kiều An lo sợ cô thương tổn tới đứa trẻ liền chạy tới chắn trước mặt cô: “Cô tránh xa con tôi ra.”
Hoa Hiền Phương nhún vai một cái: “Trẻ con bị bệnh ít nhất cũng phải ba năm ngày, phải chờ hết ban mới khỏe được.
Uống hết thuốc cũng không có tác dụng gì rõ rệt, tôi chỉ muốn tới giúp bé hết sốt, cô nếu không muốn thì thôi vậy, tôi không xía vào.”
Danh Sách Chương: