Anh có phải cho là cô đã phản bội lại anh?
Có phải cho là cô ta đã cho anh đội mũ xanh không, cho nên mới giận cô ta?
Không được, cô ta nhất định phải giải thích rõ ràng với anh, cần phải cho anh biết đứa nhỏ là con của anh, có huyết mạch tương hợp với bọn họ, là kết tinh của tình yêu, không có chút liên quan gì đến Finn.
Ôm lấy đứa nhỏ, từ trong văn phòng Chủ tịch đi ra, ngồi lại vào trong xe, cô ta lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại Zalo cho Lục Kiến Nghi.
Kiến Nghi, anh ngàn vạn lần không được hiểu lầm em, con là của anh, anh bố ruột của bọ nhỏ mà!
Mặc kệ Finn hoặc những người khác có nói gì với anh, mong anh cũng đừng tin, bọn họ có lòng dạ riêng, muốn phá hoại mối quan hệ của chúng ta.
Em yêu anh, chỉ muốn có kết tinh tình yêu của mình anh thôi, nhưng người khác sao có tư cách là bố của các con em được chứ?
Anh hãy đến thăm con đi có được hay không?
Bọn trẻ rất nhớ bố của chúng nó, bọn trẻ rất đáng thương, từ trước đến giờ vẫn chưa từng gặp qua bố mình.
Lục Kiến Nghi căn bản là không thèm nhìn tin nhắn Zalo, ngón tay lướt qua một hồi rồi xóa đi, tránh không cẩn thận bị vợ mình nhìn thấy rồi sinh ra hiểu lầm!
Cái nồi đen này anh tuyệt đối sẽ không gánh.
Ai gây ra gây ra chuyện thối tha này, thì người đó đi chịu đi!
Hoa Hiền Phương ngồi trên ghế sô pha, ăn một miếng nhỏ bánh nướng xốp.
“Người ta dốc hết sức lực ôm con đến đây, anh tốt xấu gì cũng nhìn một cái đi, đóng cửa không đi ra ngoài cũng quá không thấu tình đạt lý rồi nha.”
Lời nói của cô chưa nói hết, đã bị Lục Kiến Nghi búng một cá lên trán: “Em hy vọng anh đi ra ngoài đó ư?”
Cô bĩu môi: “Không hy vọng nha, em chỉ là tùy tiện nói thôi.”
Lục Kiến Nghi đưa tay ra, xoa xoa đầu cô: “Tình ngay lý gian, anh phải bị hiềm nghi, mất công người phụ nữ ngốc nghếch của anh lại ủ ra một bình dấm chua.”
Cô tinh nghịch làm ra một bộ mặt quỷ: “Để tình anh tự giác như thế, em quyết định gia tăng độ tin tưởng với anh thêm mười phần, coi như là phần thưởng cổ vũ.”
Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười quyến rũ, cúi đầu hôn lên môi cô: “Cảm ơn bà xã đã tin tưởng.”
“Ma Vương Tu La.” Cô đưa tay ra, bá lấy cổ của anh: “Ngay mai anh có thời gian không?”
“Sao vậy?” Lòng mày rậm của anh khẽ cong lại.
“Các con không phải là đang nghỉ hè sao? Em muốn dẫn các con đi ra ngoài chơi hai ngày.” Cô mỉm cười một cái, dùng giọng điệu thương lương nói.
“Được, để anh sắp xếp.” Lục Kiến Nghi khẽ gật đầu, đối với vợ anh vẫn luôn cưng chiều đáp ứng mọi thứ.
Ngày thứ hai, bọn họ đã lái mấy chiếc xe xuất phát rồi, lần đầu đi du lịch ăn ngủ ở trên xe.
Mấy đứa nhỏ cực kỳ vui vẻ.
Kiến Diệp và Kiến Dao gần như cũng biết là được đi ra ngoài vui chơi, nằm trong nôi em bé cười khúc khích, lăn qua lộn lại, vô cùng vui vẻ.
Tư Mã Ngọc Thanh hút một hơi dài nước ép trái cây: “Cuối cùng cũng thoát khỏi cô rồi, mỗi ngày đi học sắp phiền chết rồi, khó khăn lắm mới được nghỉ hè, còn phải học một đóng thứ, tuổi thơ cũng sắp bị lãng phí mất rồi.”
Hoa Hiền Phương vua cái mũi nhỏ của cậu ấy: “Tuy là đang trải qua kỳ nghỉ hè, nhưng vẫn là không được ăn đồ ngọt, có biết không?”
Tư Mã Ngọc Thanh đưa cánh tay lên, làm hình một dấu X nói: “Biết rồi, không được socola, không được ăn kem, không được ăn bánh kem bơ.” Cậu ấy thích nhất là chị gái xinh đẹp, chỉ nghe lời của chị gái xinh đẹp thôi.
Đi đến làng du lịch Mỹ Nhân cốc của thành phố Côn Phú, nơi này là câu lạc bộ thuộc sản nghiệp dân tộc Tà, có nhà xe theo kiểu phòng, đương nhiên chỉ có hội viên mới được vào thôi.
Nhưng gia đình giàu có đều có nơi vui chơi giải trí của riêng mình, sẽ không vui chơi với người bình thường, đây cũng là vì suy nghĩ đến quyền riêng tư.
Các vệ sĩ dựng mái hiên.
Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi ôm con mình, ngồi dưới máy hiên thưởng thức phong cảnh của Mỹ Nhân Cốc.
Còn những đứa trẻ khác thì chạy nhảy nô đùa trong rừng.
Tư Mã Ngọc Thanh bắt được một con bươm bướm, Khải Liên đưa cho cậu ấy một cái bình thủy tinh lớn, thả con bươm bướm vào trong bình.
Cậu ấy vui vẻ cầm đi khoe với nhưng bạn nhỏ khác.
“Kiến Diệp, Kiến Dao, hai bé xem chú bắt được gì nè?”
Hai đứa nhỏ hiểu kỳ mở to con mắt ra, đưa bàn tay bé nhỏ lên, sờ mó cái bình, trọng miệng chí cha chí chóe nói những tiếng trẻ con mà chỉ có bọn nhỏ mới hiểu.
Con bươm bướm ở trong cái bình bay lên, hai em bé kêu lên “Ô” một tiếng, cái miệng nhỏ mở ra thành hình chữ O, mấy giây sau, hai em bé mở miệng ra cười khúc khích, đôi tay nhỏ hoạt bát quơ qua quơ lại.
Nhưng người bên cạnh, đều bị vẻ đáng yêu của em bé chọc cho ha ha cười lớn.
Hứa Kiến Quân cưng chiều hôn lên đôi mắt nhỏ của em gái, rồi lại hôn lên em trai: “Anh trai nói cho các em biết, đây chính là bươm bướm.”
Kiến Diệp, Kiến Dao khóe miệng hơi động, phát ra âm thanh giống như là từ “Ô Yes.”
Kiến Dao mở to con mắt lên chớp vài cái, cũng phát ra một tiếng trẻ con “Ô tía.”
“Ôi, tuyệt quá bọn nhỏ đang học cách nói chuyện, nhất định cũng như mình và Kiến Quân vậy, đều là trẻ em thiên tài.” Lục Sênh Hạ cười hi hi nói.
Tư Mã Ngọc Thanh lắc đầu một cái, trong mắt có chút ảm đạm: “Tại sao trong nhà đều là những đứa bé thiên tài vậy? Tại sao không có một đứa trẻ nào bình thường như mình?”
Hoa Hiền Phương ôm lấy vai của cậu ấy: Ngọc Thanh, bé đã quên rồi sao, bé không phải là đứa trẻ bình thường, bé là chàng trai nhỏ có siêu năng lực.”
“Đúng rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh lập tức tung tăng nhảy cẫng lên: “Có rất nhiều trẻ em thiên tài, nhưng có rất ít trẻ em có vị giác và khứu giác siêu phàm như bé.”
“Nên nhớ là, mỗi một người đều có sở trường của mình, không thể bởi vì có người có chỗ hơn mình, liền tự coi nhẹ mình.” Hoa Hiền Phương ôn hòa nói, cô biết Tư Mã Ngọc Thanh cần nhất là lòng tự tin.
“Em nhớ rồi, chị gái xinh đẹp.” Tư Mã Ngọc Thanh dùng hết sức để gật đầu.
Sau khi ăn cơm trưa, mấy đứa nhỏ quay lại vào trong phong xe ngủ trưa.
Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi cũng quay vào trong phòng xe.
Hoa Hiền Phương đi vào phòng tắm, thay một cái đầm suông hai dây, sau đó nằm lên ghế sô pha.
Lục Kiến Nghi nhạy bén chú ý đến, ngay chỗ khe ngực của cô có nhiều thêm một hình xăm hình trái tim.
Chính là hôm qua, khi cô thu dọn những thùng nhỏ đồ cũ của mình mới phát hiện ra, vừa rồi nhất thời ngẩu hứng đã dán lên trên khe ngực.
“Em xăm từ lúc nào thế, sao trước giờ anh không phát hiện ra?” Sắc mặt của anh có đôi chút kinh ngạc.
Cô tinh nghịch cười một cái: “Có đẹp không? Đây là miếng dán hình xăm, dán trên người nhìn y như là hình xăm, không sợ nước tẩy trôi, chỉ có điều, chỉ có thể duy trì được một tuần là tự hình xăm sẽ mất đi.”
Một biểu hiện trầm lặng không dễ phát hiện lặng lẽ lóe lên từ đáy mắt Lục Kiến Nghi.
Hình xăm này rất quen mắt, anh đã từng thấy qua một lần.
Bốn năm trước, người con gái ở khách sạn Hilton, trên lưng cũng có xăm một hình xăm như thế.
“Cô gái ngốc, em có từng dán qua hình xâm này ở đây không?” Anh đưa đôi tay thon dài ra ấn vào bên trái bả vai của cô.
Cô khẽ run lên, trước khi kết hôn, cô đã thương xuyên dán ở đó.
Bởi vì anh Thông ngay vị trí này có một cái bớt hình trái tim, cho nên cô cũng muốn có một cái, cũng anh ta tâm đầu ý hợp.
Vốn dĩ cô muốn xăm một hình mãi mãi, nhưng sợ đau, liền mua miếng dán hình xăm dán lên người.
“Trước đây có dán qua mấy lần, làm sao thế, tại sao lại hỏi như thế?”
Kiến Nghi khó khăn nuốt nước miếng xuống, không biết tại sao, trong lòng lại đột nhiên xuất hiện một nỗi nhớ nhung kỳ lạ.
Danh Sách Chương: