Mục lục
Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hoa Hiền Phương giơ tay tát cô ta một cái, cô ta không kịp tránh, bị tát đến mức hoa mắt chóng mặt.

“Hoa Hiền Phương, cô dám đánh tôi!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu cô dám tiếp tục nói năng vô lễ với mẹ chồng tôi, cô đáng bị đánh.” Đôi mắt Hoa Hiền Phương lóe lên tia sáng lạnh lùng sắc bén, ngay lúc nhục mạ con trai cô cô đã muốn ra tay rồi.

Hiện tại hai món nợ này cùng tính một thể.

Khải Liên mang theo vệ sĩ áo đen đứng bên cạnh bảo vệ cô, khí thế hùng hổ, Mộ Dung Cẩm Lý biết bản thân ở thế yếu chỉ có thể tức giận nuốt xuống nỗi hận này.

“Để chúng tôi chống mắt xem xem, xem cô có thể đắc ý được bao lâu.”
“Cô yên tâm, chắc chắn sẽ lâu hơn cô nghĩ rất nhiều.” Hoa Hiền Phương cười.

Hứa Kiến Quân trừng mắt nhìn Mộ Dung Cẩm Lý, bộ dáng vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu: “Đúng là đồ phù thủy đáng ghét xấu xa, bố tôi chắc chắn sẽ không bao giờ thích cô đâu, sớm từ bỏ hy vọng đi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Ngực của Mộ Dung Cẩm Lý sắp nổ tung rồi, cô ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua cho Hoa Hiền Phương với thằng con hoang của cô, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ giết họ.

Nuốt xuống cục tức, cô ta tức giận bước ra ngoài.


Kiều An tức đến hộc máu, cô ta lần này khẳng định bị vạ lây rồi, Mộ Dung Cẩm lý và mẹ chồng cãi nhau, con cá nhỏ như cô ta không phải cũng sẽ chịu trận hay sao?
Cô ta nhanh chóng giải thích với Y Hạo Phong: “Phu nhân, con với cô ta thật sự không biết rõ lắm, con mới gặp cô ta hai lần.

Con không biết cô ta lại thô tục như vậy, sau này con sẽ không giao du với cô ta nữa.”
Y Hạo Phong tức giận nhìn cô ta: “Cô và cô ta đều như nhau cả thôi.

Mau biến khỏi đây, đừng để tôi thấy chướng mắt.”
Kiều An chớp chớp mắt, bắt đầu khóc lóc: “Phu nhân, người chán ghét con, con chấp nhận.

Nhưng dù sao con của con cũng vô tội, nó là cốt nhục của Kiến Nghi, là cháu ruột của người, người thực sự nhẫn tâm đến mức ôm nó một chút cũng không muốn hay sao?”
Y Hạo Phong ôm lấy vai Hoa Hiền Phương: “Bớt nói linh tinh, chỉ có đứa trẻ do Hiền Phương và Kiến Nghi sinh ra mới là cháu ruột của tôi.”
Họ cùng nhau bước ra khỏi quán cà phê, mặc kệ Kiều An.

Kiều An cảm thấy Y Hạo Phong đang tức giận nên mới nói như vậy, đều tại Mộ Dung Cẩm Lý làm liên lụy đến cô ta.

Cô ta ôm con trai đuổi theo Mộ Dung Cẩm Lý.

“Hôm nay cô có phải hồ đồ rồi hay không, vậy mà lại cãi nhau với mẹ chồng tôi, đây không phải sẽ làm ấn tượng của bà ta đối với tôi càng kém hay sao?”
Mộ Dung Cẩm Lý thở hổn hển: “Đừng hy vọng bà ta sẽ chấp nhận cô.

Lục Vinh Hàn đã muốn ly hôn với bà ta rồi, hiện giờ còn phải dựa vào Hoa Hiền Phương để ở lại nhà họ Lục, nếu không sẽ phải trở về Mỹ.

Bà ta tuyệt đối sẽ không bao giờ vì cô mà đắc tội Hoa Hiền Phương.”
Kiều An bĩu môi: “Cho dù bà ta không giúp tôi, tôi cũng không thể đắc tội với bà ta.

Tư Mã Ngọc Như đã bị đuổi khỏi nhà họ Lục, chẳng lẽ tôi còn có thể tiếp tục trông cậy vào cô ta hay sao?”
Mộ Dung Cẩm Lý sờ sờ cằm, trên mặt lộ ra vẻ nham hiểm: “Nghe nói Tư Mã Ngọc Như bị đuổi ra ngoài, cũng là do Hoa Hiền Phương đứng giữa.

Người phụ nữ này đúng là lợi hại, ngay cả Tư Mã Ngọc Như cũng không thể đấu lại cô ta.”
“Nếu cô ta không lợi hại, sao có thể khiến ba đại gia Lục Kiến Nghi, Hứa Nhã Thanh cùng Tần Nhân Thiên một lòng vì cô ta chứ?” Kiều An vừa hâm mộ vừa căm ghét cô.

Nếu như cô ta cũng được như vậy, thật tốt biết bao.

Cô ta rất yêu Lục Kiến Nghi, sẵn sàng vì anh mà làm tất cả, nhưng anh thậm chí không thèm động đến cô ta, anh như một tảng băng mãi mãi không bao giờ tan chảy.


Sau khi nghe xong buổi hòa nhạc, Lục Kiến Nghi vừa dỗ dành hai túi sữa nhỏ ngủ.

Buổi chiều anh có tiệc xã giao, trở về có chút muộn, vì vậy anh không đi cùng họ đến buổi hòa nhạc được.

Sau khi tắm rửa xong, Hoa Hiền Phương nằm trên sô pha, vừa xem TV vừa ăn hoa quả.

Lục Kiến Nghi ngồi bên cạnh cô: “Buổi hòa nhạc không có gì hay à? Anh thấy mẹ có vẻ không được vui.”
“Không phải buổi hòa nhạc nhàm chán, chính là mọi người gặp cảnh không vui.” Hoa Hiền Phương nói qua loa.

“Em gặp ai à, Tư Mã Ngọc Như?” Lục Kiến Nghi nhướng mày.

“Không phải, là Mộ Dung Cẩm Lý và Kiều An.” Hoa Hiền Phương vừa ăn cherry vừa phun ra một hạt cherry.

Hai người này thực sự là một đội người yêu cũ cực phẩm, một là người yêu cũ của anh, một là người yêu cũ của Hứa Nhã Thanh.

Hai hàng lông mày rậm xinh đẹp của Lục Kiến Nghi cau lại: “Kiểu An lại bắt đầu không an phận à?”
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Cô ta không có nói gì, cô ta muốn cho con trai mình nhận tổ quy tông với gia đình, làm sao dám xúc phạm đến mẹ.

Mà Mộ Dung Cẩm Lý, người phụ nữ đó ăn nói vô lễ nên bị em dạy dỗ rồi.”
Một tia thù địch sát ý thoáng qua trong mắt Lục Kiến Nghi: “Em yên tâm, cô ta sẽ không sống được lâu đâu.”
Hoa Hiền Phương uống một ngụm nước, quay đầu lại, nhìn anh một cái: “Kiều An nói con cô ta tên là Lục Bình An, là anh đặt cái tên này.

Nó có nghĩa là tâm hồn bình yên, rất thâm tình.”
Lục Kiến Nghi suýt nghẹn.

Chết tiệt, anh luôn luôn không thể giải thích được, nằm cũng trúng đạn.

“Cô ta có lẽ là bị điên rồi.”
“Ai bảo anh cho cô ta cơ hội ảo tưởng?” Hoa Hiền Phương bĩu môi, trong lòng chua chua, như bị đá vào biển chanh.

Dù là không đếm xỉa như nào, cô cũng không thể thay đổi một sự thật đáng sợ: Đứa con của Kiều An chính là con riêng của anh.

Lục Kiến Nghi vòng tay qua vai ôm cô: “Anh chưa từng cho cô ta bất kỳ cơ hội nào.”
Anh nói rất thẳng thắn, nhưng vẫn không thể an ủi cô: “Nếu anh không cho cô ta cơ hội, anh sẽ không để cô ta tiếp tục sống trong biệt thự của anh, lái xe, quẹt thẻ của anh.”
Anh đúng là không thể phủ nhận điều này.


“Tất cả những gì anh có thể cho cô ta chỉ có vật chất.”
Hoa Hiền Phương ăn xong quả cherry cuối cùng rồi đứng lên: “Không sao cả, em không muốn nghe hay quan tâm chuyện tình của anh.

Cho dù đứa con riêng của anh tên Lục Tâm An hay Lục Bình An, đều không liên quan gì đến em.”
Sau đó, cô nằm xuống giường, kéo chăn bông lên và trùm kín đầu, giống như một con ốc sên chui vào trong vỏ, ẩn nấp, chạy trốn với bên ngoài.

Lục Kiến Nghi nghe xong liền biết cô đang giận dỗi, nên với nói với anh như vậy.

Kiều An là cái gai không thể chạm tới, chỉ cần chạm vào cả hai người đều mình đầy thương tích.

Chỉ cần một ngày nó không được nhổ đi, sự xa cách giữa hai người họ sẽ không thể biến mất.

“Cô gái ngốc, anh hứa với em sớm muộn gì anh cũng sẽ nhổ cái gai này ra khỏi trái tim em.”
Thật sự có thể loại bỏ sao?
Trên mặt Hoa Hiền Phương lộ ra một tia giễu cợt.

Trừ khi hai đứa con hoang này không còn nữa, nếu không cái gai này sẽ không bao giờ bị loại bỏ.

“Ngủ đi, em buồn ngủ, sáng mai còn có cuộc họp, em phải đến công ty sớm.”
Anh thở dài, một khi nha đầu trở nên hờn dỗi thì một vài lời không thể dỗ dành được.

E là anh sẽ lại bị “cho ra rìa” trong vài ngày nữa rồi.

Ngày hôm sau sau khi kết thúc cuộc họp, cô đến biệt thự để gặp bà nội.

Lúc đó Tần Như Thông đã đặt mua một cây đàn piano bằng pha lê cho bà nội, bà cụ rất vui, từ nhỏ bà cụ đã mong có được một cây đàn làm bằng pha lê, cuối cùng cháu trai đã hoàn thành tâm nguyện của bà cụ.

“Hiền Phương, hai ngày nữa cháu có đến hội cựu sinh viên ở Giang Thành không?”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK