“Mặc dù điện thoại di động rơi trên mặt băng, nhưng điều này không có nghĩa là cô ta đã bị rơi xuống dưới hờ.
Có lẽ là giống như Sênh Hạ từng phỏng đoán, cô ta đi xuống núi, sau đấy trời tuyết lớn quá nên mới tạm không quay về đây, vào trọ trong khách sạn ở dưới thành phố, định bụng trời sáng thì sẽ gọi điện thoại về.”
Cô thở dài, đoạn nói lời an ủi.
Trong đồng tử đen kịt của Lục Kiến Nghi lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo vô bờ.
“Cái chính là tại sao cô ta lại chạy đến đây? Tại sao lại muốn lén lút chạy xuống núi?”
Cục trưởng Đinh nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình:
“Tôi sẽ lập tức cho thuyền đến phá băng, gọi thêm cả nhân viên cứu hộ.
Cứ tìm được người đã rồi bàn sau.”
Ông ấy ra lệnh cho cấp dưới, một vài người sẽ tiến hành điều tra bên trong biệt thự, vài người khác sẽ điều tra bên ngoài biệt thự.
Điện báo đã gửi đến danh sách lịch sử trò chuyện trong điện thoại của Tư Mã Ngọc Như.
Trong lịch sử cuộc gọi cho thấy cuộc điện thoại cuối cùng cô ta nhận là vào lúc hai giờ mười lăm phút chiều ngày hôm qua, số điện thoại của vùng khác.
Số điện thoại này xuất hiện trong lịch sử tổng cộng bốn lần, thời gian gọi trung bình là năm phút, không giống như gọi đến để quảng cáo chào hàng.
Cảnh sát tra ra được thẻ căn cước của chủ nhân dãy số này, nó thuộc về một người thanh niên mười chín tuổi, người này đã từng làm mất thẻ căn cước của mình.
Rõ ràng, kẻ đã gọi đến bằng số điện thoại này và người đăng ký nó qua thẻ căn cước không phải là cùng một người.
Dựa theo kinh nghiệm của cảnh sát thì những cuộc điện thoại như thế này hơn phân nửa là dính líu đến những hoạt động phi pháp.
Đến sáng, cảnh khuyển được chuyển đến, bắt đầu tiến hành khám xét cả trong lẫn ngoài làng nghỉ dưỡng Phương Thanh.
Đám trẻ ngồi quanh chiếc lò sưởi âm tường, đầu đứa nào đứa nấy rũ xuống, rặt một vẻ đưa đám.
Kiều An ôm bé Niên Niên đi đến gần:
“Sáng nay tôi nghe mọi người nói Tư Mã Ngọc Như đã mất tích.
Cô ta có sao không?”
“Chưa biết nữa.
Cảnh sát đang điều tra.”
Hoa Hiền Phương vừa uống sữa bò nóng vừa đáp.
Lục Sênh Hạ ngẩng lên nhìn cô mà hỏi:
“Chị dâu, chị nói xem, trên đời này thật sự có báo ứng nhân quả ư?”
Hoa Hiền Phương vuốt ve mái đầu cô bé:
“Đừng suy nghĩ lung tung.
Mặc dù Tư Mã Ngọc Như không phải là một người tốt, nhưng cô ta cũng không hề hại chết ai, không phải hạng người sát nghiệp bừa bãi.
Dù cô ta có tội thật thì cũng không đáng phải chết.”
“Bà ta có giết người hay không thì tụi mình cũng đâu đã biết được.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi.
Hoa Hiền Phương xoa xoa bả vai cô bé:
“Dù sao cô ta cũng là mẹ em, đừng nghĩ xấu về cô ta như thế.”
Kiều An đi đến trước quầy bar, rót một ly cà phê, bất thình lình thốt ra:
“Giết người bất thành, thì cũng là có ý định giết người rồi.”
Hoa Hiền Phương ngẩn ra:
“Cô nói Tư Mã Ngọc Như ư?”
Kiều An nhún vai, trên mặt làm như chẳng hề có gì.
“Ý tôi là, trong thôn Phương Thanh này đang có một tên hung thủ ẩn núp ở đâu đó.
Gã ta đầu tiên là hạ độc Niên Niên, rồi sau đó lại hạ độc Tư Mã Ngọc Như.
Chuyện Tư Mã Ngọc Như mất tích chắc chắn là có liên hệ với gã đó.”
Ánh mắt Hoa Hiền Phương xuyên qua tấm kính cửa sổ sát đất nhìn ra bầu trời tuyết trắng xóa bên ngoài:
“Nếu như có thể tra ra được người cuối cùng gọi cho Tư Mã Ngọc Như là ai thì chắc là sẽ biết được chân tướng thôi.”
“Không dùng thẻ căn cước của mình mà lại dùng của người khác để đăng ký tài khoản thì chắc chắn không phải hạng người tốt lành gì rồi.
Bây giờ mấy số điện thoại quảng cáo đa cấp hay thậm chí lừa tiền cũng nhan nhản ấy chứ.”
Lục Sênh Hạ suy tư mà rằng.
“Tư Mã Ngọc Như cố tình trèo qua hàng rào vườn hoa, biết đâu là để gặp mặt đối phương mà không muốn cho camera giám sát quay lại được thì sao?”
Hoa Hiền Phương trầm ngâm đáp lời.
“Mạo hiểm tính mạng làm trò nguy hiểm như thế chỉ để gặp mặt người kia.
Rốt cuộc cô ta đang định làm cái gì vậy?”
Lục Sênh Hạ hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
“Cô ta định làm gì thì hiện tại chúng ta không cách gì biết được, miễn là cô ta không rơi xuống hồ thì tất thảy sẽ còn có hy vọng.”
Hoa Hiền Phương thở dài, trời làm bậy thì may ra còn thoát nạn, chứ tự làm bậy thì không thể sống.
Nếu như là tự cô ta dự tính mưu kế xấu xa gì đó, nếu như chuyện không may xảy ra thì chính là cô ta tự tìm đường chết mà thôi.
Kiều An hớp một ngụm cà phê, khoan thai nòi:
“Cô ta đúng là hết chuyện này đến chuyện khác, mũi bị thương rồi còn bị hạ độc, đáng nhẽ ra nên ở yên trong phòng mà nghỉ ngơi, mà dưỡng thương đi chứ.
Tại sao cứ phải mạo hiểm tuyết rơi dày đặc như thế này mà trèo ra ngoài thôn Phương Thanh từ cửa sau chứ, lại còn thách thức tính mạng mình mà đi trên mặt băng.
Có khi nào cô ta bị cái gì đó kích thích rồi nảy sinh ý định tự vẫn hay không?”
“Tự tử ư?”
Lục Sênh Hạ phẩy tay, lắc đầu như trống bỏi:
“Dù cả thế giới này đều có ý định tự sát thì bà ta cũng sẽ là trường hợp ngoại lệ thôi.
Tinh thần và khả năng chịu đựng của bà ta cứng như thép, vững như thành đồng ấy.”.
Đọc truyện hay, truy cập ngay ( TRÙMtruy ện.NE T )
Về điểm này Hoa Hiền Phương cũng hoàn toàn đồng tình.
“Cô ta sẽ không tự sát đâu.
Loại trừ tất cả mọi yếu tố bất ngờ, loại trừ việc cô ta xuống núi, thì khả năng lớn nhất chính là có người muốn giết hại cô ta.”
“Đây là lần đầu tiên cô ta đi đến thôn Phương Thanh này, thì làm gì mà đã là kẻ thù của ai.
Là ai giết cô ta được chứ?”
Kiều An nghi hoặc.
“Không nhất thiết phải là người của thôn Phương Thanh này.
Có thể là người đã từng hẹn gặp cô ta đấy.
Giữa họ chắc chắn là có chuyện bí mật gì đó.”
Lục Sênh Hạ nói.
Lúc bấy giờ, Lục Kiến Nghi đi đến.
“Người mà Tư Mã Ngọc Như gặp mặt trước cửa thôn Phương Thanh hai ngày trước chắc là chủ nhân của số điện thoại này.
Cuộc điện thoại đầu tiên mà người đó gọi đến và thời gian Tư Mã Ngọc Như đi ra ngoài cửa thôn gặp mặt kẻ ấy hoàn toàn trùng khớp.”
“Nếu như người kia chính là người đưa cho Tư Mã Ngọc Như bột hạt anh đào, thì khả năng người đó đến đây là để đòi tiền.
Không nhận được đúng số tiền mà mình muốn nên gã uy hiếp Tư Mã Ngọc Như, sau đó Tư Mã Ngọc Như và gã ta xảy ra xô xát, cãi cọ khiến gã ta điên tiết lên giết chết cô ta, sau đó ném thi thể vào hồ.”
Hoa Hiền Phương bỗng dưng nói cực kỳ chi tiết.
Kiều An nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha:
“Ý cô là chính Tư Mã Ngọc Như đã hạ độc Niên Niên ư?”
“Chỉ là nghi ngờ của chúng tôi thôi, vẫn chưa có bằng chứng cụ thể nào hết.”
Hoa Hiền Phương đáp.
“Lý nào lại như vậy.
Tôi và cô ta không thù không oán, không làm gì đắc tội cô ta.
Hà cớ gì cô ta phải hại Niên Niên của tôi?
Ánh mắt Kiều An trừng còn to hơn cả chuông đồng, dường như cực kỳ kinh hãi.
“Tất nhiên là nhằm vu khống hãm hại chị dâu chứ gì.
Sau đó ngồi xem hai người chém giết lẫn nhau, ngư ông đắc lợi.”
Lục Sênh Hạ lẩm bẩm.
Kiều An vuốt ve hai bên cánh tay, có vẻ đã bị dọa đến khiếp:
“Không, không, không đâu, Tư Mã Ngọc Như không thể nào là người đáng sợ như thế được.
Tôi không tin đâu.”
“Những gì tôi nói chỉ là suy đoán, không nói chắc chắn là cô ta.
Cảnh sát cũng đang truy tìm chủ nhân của số điện thoại này cực kỳ gắt gao, hòng chỉ cần bắt được gã là tất thảy chân tướng đều sẽ được phơi bày.”
Hoa Hiền Phương nói.
Toàn bộ làng du lịch Phương Thanh đều bị một đám mây đen che phủ.
Vì để đảm bảo sự an toàn của đám trẻ, Lục Kiến Nghi sắp xếp chuyên cơ để đám trẻ về thành phố Long Minh trước.
Lục Sênh Hạ kiên quyết muốn ở lại chờ tin tức của Tư Mã Ngọc Như với mọi người.
Trong lòng cô bé cũng tự cảm thấy, lần này, ắt Tư Mã Ngọc Như dữ nhiều lành ít rồi.
Lục Vinh Hàn vẫn chôn mình ở ven hồ, cùng với nhân viên cứu hộ tìm kiếm thi thể.
Hồ rất lớn lại sâu hoăm hoắm, còn bị đóng băng, muốn mò tìm thi thể hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng gì.
Vài nhân viên cứu hộ mặc đồ lặn vào, thay phiên nhau mỗi đợt hai người lặn xuống hồ tìm kiếm, nhưng vẫn chưa có thu hoạch gì.
Người trên thuyền thì đang dùng radar để dò tìm tung tích dưới đáy hồ.
Kiều An để vệ sĩ mang Niên Niên rời đi, còn mình thì ở lại thôn Phương Thanh.
Cô ta muốn nắm bắt mọi cơ hội gần gũi với Lục Kiến Nghi nhiều nhất có thể.
Hoa Hiền Phương đứng dậy khỏi ghê sô pha:
“Chúng ta đến vườn hoa chút đi, biết đâu có thể tìm thấy cái gì đó.”.
“Vâng.”
Lục Sênh Hạ gật đầu đồng ý..
Danh Sách Chương: