“Tôi có thể có biện pháp nào, nếu sau khi rời đi có thể thay đổi hoàn toàn, thành thật ứng xử, nói không chừng còn có cơ hội quay về.
Nhưng bà cứ muốn làm mấy chuyện xấu, không chịu yên tĩnh một chút nào, còn kéo cả nhà chú năm liên lụy vào.
Bà không biết bây giờ chú ấy hận bà cỡ nào, quả thực là hận bà tới mức nghiến răng nghiến lợi, nếu để bà tiến vào nhà họ Lục, chú ấy chắc chắn sẽ mỗi ngày ở đại sảnh tĩnh tọa thị uy.
Chuyện này còn chưa đáng giận nhất, đáng giận nhất chính là bà còn thành lập một nhóm kẻ thứ ba, cổ vũ những người này gây chuyện, khiến tất cả chú thím đều có ý kiến với bà.
Nếu mời dự họp hội nghị gia đình để bỏ phiếu, nhất định sẽ toàn bộ không thông qua.”
Hai tay của Lục Sênh Hạ vòng quanh ngực, trầm giọng thở dài.
Bắp thịt trên mặt Tư Mã Ngọc Như co rúm lại: “Chủ ý đó là do Đỗ Di Nhiên nghĩ ra, không có một chút quan hệ nào với mẹ.
Mẹ mù tịt về âm nhạc, đâu biết được âm nhạc có thể giết người.
Tội danh này, sao có thể chụp lên đầu mẹ như vậy.”
“Bà đừng quên, là bà kéo Đỗ Di Nhiên vào trong nhóm kẻ thứ ba này.
Không có bà, Đỗ Di Nhiên không có khả năng quen kẻ thứ ba Liễu Giai Tuệ kia.” Lục Sênh Hạ nói.
Trên trán Tư Mã Ngọc Như nổi đầy gân xanh: “Mẹ nghĩ kỹ rồi, nếu con và Ngọc Thanh đều ở cùng với mẹ, tất nhiên là bố con cũng sẽ chuyển ra.
Như vậy cả nhà chúng ta có thể đoàn viên với nhau.”
“Tôi và Ngọc Thanh đều thích ở nơi này, nơi này mới là nhà của chúng tôi.
Tôi cảm thấy không bằng bà tới chịu đòn nhận lỗi, cúi đầu nhận sai với chị dâu, nói không chừng chị ấy người lớn hào phóng có thể tha thứ cho bà, cho dù không thể cho bà về nhà họ Lục một lần, cũng có thể khai ân, cho bà làm khách có thể đi vào ngồi một lát.”
Lục Sênh Hạ đề nghị.
Gương mặt Tư Mã Ngọc Như lúc trắng lúc xanh: “Con đang nghĩ chủ ý quái quỷ gì thế, cô ta là vãn bối, đâu có trưởng bối cúi đầu nhận lỗi với vãn bối?”
“Tuy chị ấy là vãn bối, nhưng chị ấy là bà chủ của nhà họ Lục nha, ở nhà họ Lục bà chủ lớn nhất.” Lục Sênh Hạ nói.
Tư Mã Ngọc Như vô cùng tức giận, cô ta tuyệt đối không có khả năng nhận sai với Hoa Hiền Phương.
Cô là kẻ địch của cô ta, là kẻ địch cô ta muốn tiêu diệt nhất.
“Bây giờ mẹ thê thảm như vậy, đều do cô ta làm hại, con còn muốn mẹ nhận lỗi với cô ta, mẹ có gì phải xin lỗi, nên là cô ta nhận lỗi với mẹ mới đúng.”
“Vậy bà nói xem, chị ấy hại bà như thế nào? Chị ấy làm ra hành động mờ ám sau lưng bà sao? Chị ấy tìm người giết bà sao? Bà ở sau lưng chị ấy không ngừng giở trò quỷ, chẳng lẽ còn không cho người ta phản kích, cần phải ngoan ngoãn vươn đầu tới cho bà chém sao? Tôi hiểu rất rõ chị dâu, chỉ cần bà không trêu chọc chị ấy, chị ấy nhất định sẽ không trêu chọc bà.
Nếu bà chọc giận chị ấy, chị ấy sẽ không ngồi yên đợi chết, nhất định sẽ phản kích, đây gọi là tự vệ đứng đắn.”
Tư Mã Ngọc Như liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Mẹ không muốn đấu với cô ta nữa, mẹ không đấu lại được, bây giờ mẹ chỉ muốn làm lành với bố con, an bình sống qua nửa đời sau.” Đợi làm lành xong lại đấu với cô.
Lục Sênh Hạ thở dài: “Bố nói, bố vẫn sẽ chăm sóc bà, tôi cũng sẽ dưỡng lão cho bà, bà không cần quá lo lắng đâu.
Hiện giờ ở trong lòng bố chỉ muốn tái hôn với bác gái, ở nhà chăm sóc cháu nội.
Bố thực sự không muốn ở cùng với bà nữa, bà hãy tha cho bố đi, mỗi người sống cuộc sống của mình, mỗi người đều mạnh khỏe.”
Thiếu chút nữa là Tư Mã Ngọc Như tức tới mức ngất đi: “Con bảo mẹ nửa đời sau làm quả phụ, sống cô đơn một mình sao?”
Lsh giang tay nói: “Sao có thể gọi là quả phụ được, bà có thể tìm một người đàn ông khác kết hôn mà?”
Tư Mã Ngọc Như nhổ nước bọt lên đất: “Mẹ đã nhiều tuổi như vậy, tìm ai để gả đây? Đám người có tiền có ai không phải trâu già thích gặm cỏ non, cả đám đều muốn tìm cô gái xinh đẹp, mẹ không tìm được một người giống như bố con, chẳng lẽ tìm ông già không có tiền?”
“Đàn ông không có tiền thì sao? Bà cứ phải gả cho người giàu có à? Người đàn ông ngốc giống như bố, trên thế giới này không tìm được người thứ hai đâu.
Dù sao bây giờ có tiền, đều là trâu già gặm cỏ non, làm phú bà bao nuôi mấy tiểu thịt tươi còn được.
Bà nhìn bà nội nhà họ Đỗ xem, người ta rực rỡ cỡ nào, có một đám hậu cung nam.
Không phải bà muốn làm Võ Tắc Thiên sao, bây giờ rất đúng lúc.
Tuy bố không thể ở bên cạnh bà, nhưng tiền sẽ cho bà không ít, biệt thự ở bên ngoài cũng cho bà, bà nên vừa lòng rồi.” Lục Sênh Hạ nói lời thấm thía.
Trước mắt Tư Mã Ngọc Như có đám quạ đen bay qua.
“Mẹ là muốn con khuyên làm lành, không phải muốn con khuyên tách ra.”
“Tôi cũng muốn khuyên hai người làm lành, quan trọng nhất là bà không phải là vợ của ông ấy nha, vợ của ông ấy là bác gái, bây giờ ông ấy muốn làm lành với vợ rồi.
Có một số lúc bà nên học tập bác gái, sau khi tranh với bà, bác ấy đã hoàn toàn tỉnh ngộ, bỏ hết tất cả.
Đã không còn bố, bà ấy càng thêm vui vẻ hơn trước, cái gì mà chú Henry, chú Mike, chú Edward, vừa nghe nói bà ấy khôi phục độc thân, đều giống như ong mật chạy từ nước ngoài tới.
Đàn ông ấy à, đều là như vậy, mất đi mới biết được quý trọng.” Vẻ mặt Lục Sênh Hạ đồng tình nhìn cô ta.
Nếu người phụ nữ chui vào trong sừng trâu không thoát ra được, chỉ có thể hại mình, lùi một bước mới biết trời cao đất rộng.
Tư Mã Ngọc Như hừ lạnh trong lòng một tiếng.
Nếu cô ta có thể có nhiều quý tộc hậu duệ nhà giàu có theo đuổi như vậy, sẽ không bám lấy Lục Vinh Hàn không buông như thế.
“Đàn ông nước ngoài khác với đàn ông nước Nguyệt Hạ, đàn ông nước ngoài thích người phụ nữ thành thục, mà đàn ông nước Nguyệt Hạ chỉ thích gặm cỏ non.”
“Vậy bà ra nước ngoài tìm đi, nước An Kỳ, nước Âu Lục, nước Anh, bà nên đi ra ngoài thăm thú xung quanh.
Bộ dạng này của bà rất phù hợp với thẩm mỹ quan của người nước ngoài, bọn họ cảm thấy người giống như bà, là đại mỹ nhân đứng đầu phương Đông đấy.” Lục Sênh Hạ vỗ vai cô ta, dùng giọng điệu an ủi nói.
Cô ta không nói gì, cảm thấy một đàn ngựa đang chạy đầy đất.
“Mẹ chỉ thích bố con, bây giờ mẹ muốn làm lành với bố con, con nhanh nghĩ biện pháp, đừng nói mấy lời linh tinh như vậy nữa.”
“Cuộc sống mà bố muốn khác với bà, ông ấy muốn ở nhà hiếu kính bà nội, chăm sóc cháu nội, ông ấy muốn làm lành với anh cả.
Những chuyện này bà có thể làm giúp ông ấy không? Sau khi con đường mà hai người theo đuổi không nhất trí nữa, thì không thể đi cùng nhau.
Vì sao bà vẫn không rõ điểm này.” Lục Sênh Hạ lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ.
Tư Mã Ngọc Như không nghĩ như vậy.
“Hai ngày nay, Hoa Hiền Phương chắc chắn ra sức nói xấu về mẹ trước mặt bố chồng đúng không?”
Lục Sênh Hạ hừ một tiếng: “Bà nhìn bà xem, lại nữa, chỉ thích lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Chị dâu nói với bọn tôi, cho dù bà làm chuyện gì, đều là mẹ ruột của bọn tôi, bọn tôi phải hiếu kính bà.
Nếu không vì chị ấy khuyên bảo tôi, tôi có thể đi ra gặp bà sao?”
Tư Mã Ngọc Như mím môi, cô ta không tin Hoa Hiền Phương sẽ tốt như vậy, cô là người khẩu Phật tâm xà, miệng nam mô bụng bồ dao găm..
Danh Sách Chương: