“Chị à, bà nội Thời ở đâu vậy? Hôm nào em qua thăm bà một chút.”
Đôi mày rậm của Hoa Phi khẽ nhếch lên, cậu biết người xuất hiện ở đó sẽ là Tần Như Thông chứ không phải là Tần Nhân Thiên.
hht không hiểu mấy tính toán của em trai, cô gật đầu: “Ngày nào đó em rảnh thì chị với em cùng đi.”
Sau khi rời khỏi thành phố Dương Hà, mọi người đều vô cùng vui vẻ, vừa vào cửa đã thấy Tư Mã Ngọc Như mặt mày như mây đen giăng kín.
Vì để sớm về mà cô ấy liều mạng sao chép kinh Phật bất kể ngày đêm, cả cánh tay cũng sắp gãy luôn rồi.
Không ngờ vừa ra khỏi đó thì đã nghe chuyện Hoa Hiền Phương dẫn con đi chơi nghỉ phép.
Trong lòng cô ta nghĩ, mình còn đang tìm cơ hội đi tẩy não thằng bé đây.
Nhân lúc Lục Kiến Nghi lên lầu chăm con, không có ở đây.
Cô ta chặn đường Hoa Hiền Phương.
“Hiền Phương, sau này nếu cô dẫn Ngọc Thanh và Sênh Hạ ra ngoài thì nói trước với tôi một tiếng được không, để tôi đỡ phải lo lắng.”
“Mẹ nhỏ à, bởi vì cô đang tĩnh tâm sao kinh Phật nên tôi mới không tới quấy nhiễu, chỉ xin phép bố mà thôi.” Hoa Hiền Phương giải thích.
“Ngọc Thanh và Sênh Hạ đều còn nhỏ, còn chưa suy nghĩ thấu đáo, nếu bọn nó muốn ra ngoài chơi thì nhất định phải có tôi đi cùng, cô hiểu chưa?” Vẻ mặt của cô ta vô cùng nghiêm khắc, đôi mắt lóe lên ánh nhìn nguy hiểm.
Hoa Hiền Phương cũng không nói gì thêm, cô chỉ ung dung đáp lại một câu: “Tôi hiểu.”
Lục Sênh Hạ nghe nói vậy thì chạy tới.
“Mẹ nhỏ, mẹ cũng quá đáng lắm, bọn con chỉ muốn đi ra ngoài chơi với chị dâu thôi à, đi chơi vui vẻ biết bao.
Hơn nữa bố cũng đồng ý cho bọn con đi rồi, không tới lượt mẹ xen vào.”
Tư Mã Ngọc Như mấp máy môi một lúc: “Cô là do tôi sinh ra, tôi sẽ quản lý cô.
Cô có biết cô ta đối xử với tôi như thế nào không hả? Cô ta còn không cho tôi đụng vào đứa con quý hóa của cô ta nữa kìa, đề phòng tôi như người ngoài vậy.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Trước đây chị dâu cũng cho mẹ đụng mà, còn để mẹ bế đứa be sang đây nữa.
Là vì lời dối trá của mẹ bại lộ, cho nên chị dâu mới không yên tâm về mẹ.
Nếu đổi lại là con, con cũng sẽ làm như vậy thôi.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, năng lực tự vệ cũng không có, nhất định phải cấm bất cứ ai khả nghi tới gần đứa bé để đảm bảo an toàn.”
Mặt của Tư Mã Ngọc Như lúc xanh lúc trắng, tức đến nỗi muốn ói máu.
“Cái con bé chết tiệt, sao tôi lại đẻ ra cô chứ, không giúp được cái gì mà còn chọc điên tôi nữa.”
“Con đứng về phía anh cả và chị dâu, đợi sau này con sẽ gả tới Tinh Không, cách mẹ xa lắm, cho dù mẹ có tự tìm đường chết cũng không liên quan gì tới tôi.” Lục Sênh Hạ mạnh mẽ gằn từng chữ một.
Tư Mã Ngọc Như chỉ muốn đánh cho cái con bé chỉ biết hướng khuỷu tay ra ngoài này một trận, đánh cho nó tỉnh táo lại mới thôi.
Đáng tiếc đây là chuyện không thể nào.
“Tôi nói cho cô biết, cô đừng mong có thể gả cho em họ cô ta, trừ khi tôi chết.”
Cho dù không giúp được gì thì cũng phải có ích cho cô ta và con trai, chứ tuyệt đối không thể để con bé trở thành chướng ngại vật cản đường mình.
Lục Sênh Hạ uể oải: “Con muốn gả cho ai thì cũng là chuyện của con, mẹ không quản được, cũng không có quyền và tư cách quản lý chuyện đó.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như như bị ong vò vẽ cắn đau, nhức đến tận dái tai.
“Tôi là mẹ của cô thì có tư cách quản lý chứ, nếu cô dám gả thì ngày kết hôn của hai người chính là ngày giỗ của tôi, tôi sẽ nhuốm máu tươi ngay ở đó.”
Lục Sênh Hạ không hề bị dọa mà còn cười ha ha.
“Mẹ đừng làm loạn, sự uy hiếp của mẹ không hề có tác dụng gì với con đâu, con hiểu rõ nhất đấy, làm sao mà mẹ nỡ chết được.”.
Đọc truyện hay tại ++ trumtr uyen.n e t ++
Gân xanh của Tư Mã Ngọc Như nổi đầy trên trán: “Cô là đứa con gái duy nhất của tôi, cô phải gả đi xa như vậy có khác nào muốn lấy mạng của tôi chứ, tôi sống còn có ý nghĩa gì đây.”
Hoa Hiền Phương thở dài, cô biết, sở dĩ Tư Mã Ngọc Như phải đối chỉ bởi vì Đỗ Chấn Diệp là em họ của cô.
“Không ngờ mẹ chép nhiều lần kinh Phật như vậy mà vẫn tàn bạo thế.
Làm người phải tự biết thỏa mãn, cái không phải của mình thì đừng quá cưỡng cầu, không nên cố chấp như thế.”
Từng thớ cơ trên mặt Tư Mã Ngọc Như như căng ra.
Chưa bao giờ cô ta chịu thua số phận, cô ta tin rằng nhân định thắng thiên.
Lúc trước, ông cụ Lục không thích cô ta, không cho cô ta gả vào nhà họ Lục.
Cô ta nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng Lục Vinh Hàn, cuối cùng vẫn vào được đấy thôi.”
Ông cụ và bà cụ không cho cô ta sinh con trai, cô ta lại lén lút sinh con, thần không biết quỷ không hay đấy.
Giờ cô ta phải giúp con trai cướp được quyền thừa kế của nhà họ Lục, cho dù không chiếm được thì cũng phải trở thành cổ đông thứ hai của nhà này, chỉ cần có cổ phần trong tay thì sẽ có ngày đông sơn tái khởi, có cơ hội đoạt quyền.
“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, đừng gieo rắc vào đầu bọn nhỏ những quan niệm về số mệnh này, chẳng có ích lợi gì.”
Lục Sênh Hạ nhìn cô ta thật lâu, ánh mắt sắc như kiếm bén: “Mẹ nhỏ à, mẹ muốn tiếp tục như vậy thì lần sau đừng sao kinh Phật ở Tĩnh Tâm đường nữa mà chuyển sang Tĩnh An Tuyển đi.”
Tư Mã Ngọc Như tức đến sắp nổi điên: “Đã lớn vậy rồi sao cô không biết phân rõ trắng đen, ai đối xử tốt với cô, ai đang hại cô mà cô cũng không phân biệt được.
Sao đầu óc của cô lại thông minh thế chứ.”
Đầu óc này không nên tồn tại trên đầu con bé mà nên có ở trên đầu Ngọc Thanh mới phải.
Con bé chết tiệt kia chẳng được tác dụng gì, càng ngu càng tốt, vậy mới dễ dàng bị thao túng.
“Mẹ nhỏ, Sênh Hạ còn nhìn nhận rõ hơn cô nữa.” Hoa Hiền Phương ôm Lục Sênh Hạ lên vai, không muốn để ý đến đến người phụ nữ kia nữa.
Lục Kiến Nghi đang ngồi trong phòng chơi đùa với hai đứa trẻ.
Em trai thấy bố ôm chị đã lâu mà chưa ôm mình thì vô cùng sốt ruột, thằng bé vươn hai tay nhỏ lên không trung.
“Bố ơi, ôm con.”
Lục Kiến Nghi để chị gái xuống rồi ôm lấy bé.
Vòng ôm của bố vừa vững chãi vừa thoải mái, cậu bé thích nhất là nằm trong ngực bố nhưng mà…
“Bố ơi, không thích… Diệp.”
Cậu chớp mắt, chẹp chẹp môi, bập bẹ mấy chữ.
Ý nói là bố không thích con trai.
Hình như đứa bé này có ý kiến.
Mỗi lần bố đều ôm chị trước, cậu bé chờ thật lâu, chờ tới mức không nhịn được nữa, phản đối nhiều lần mới chịu ôm lấy bé.
Oan ức lắm, ủ rũ lắm, cũng dễ tổn thương.
Rõ ràng bé và chị đều như nhau, sao bố lại thích chị mà không thích bé chứ.
Lục Kiến Nghi hôm lên tay con một cái.
“Sao bố lại không thích Kiến Diệp được chứ, bố rất thích Kiến Diệp mà.”
Đôi mi dài rậm của thằng bé chớp chớp, giống như đang suy nghĩ lời của anh vừa nói là thật hay giả?
Lục Kiến Nghi lại hôn lên trán bé một cái.
“Chị là con gái, con gái phải được ưu tiên hơn, cho nên bố mới ôm chị trước.”
Đứa bé mở to đôi mắt tròn vo, đảo quanh hai lượt, như hiểu như không.
Lúc này đây, Hoa Hiền Phương đã đứng trước cửa.
Nghe thấy hai bố con nói chuyện thì bật cười thành tiếng.
“Anh trọng nữ khinh nam rõ ràng quá đấy, ngay cả con trai cũng bất mãn.”
Lục Kiến Nghi búng lên trán cô: “Đừng ảnh hưởng đến hình tượng cao lớn của anh trước mặt đứa nhỏ, anh trọng nữ khinh nam hồi nào chứ? Con trai con gái gì anh đều thích cả.”
Lúc anh nói chuyện thì đứa bé bỗng nhiên lè lưỡi.”
Danh Sách Chương: