Mục lục
Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 477: Cô ấy uống thuốc tránh thai

“Không biết nữa. Đối phương gọi anh là “cậu Tư”, với lại anh ta còn nói cái gì mà mợ Tư đến tiệm thuốc mua thuốc tránh thai gì gì đó, nữa là còn chưa bước ra khỏi cửa tiệm đã lấy thuốc ra uống rồi!” Lạc Minh Ánh ung dung kể lại.

Chân mày Phó Quân Tiêu phút chốc nhíu chặt, sắc mặt tái xanh, từ sâu thẳm trong con ngươi mơ hồ cháy lên hai ngọn lửa.

Lạc Minh Ánh nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phó Quân Tiêu dần biến sắc thì lập tức biết điều mà ngậm miệng lại.

Nhưng cô ta cũng đã chắn chắn, “mợ Tư” trong miệng người đàn ông kia nói đúng là chỉ Đồng Kỳ Anh. Đồng Kỳ Anh uống thuốc tránh thai, không phải nói rõ là không muốn mang thai bé sao? Mà tình huống nghiêm trọng hơn chút là, Đồng Kỳ Anh không muốn mang thai con của Phó Quân Tiêu.

Lạc Minh Ánh bỗng chốc mừng thầm.

“Hủy hết lịch trình hôm nay cho tôi, rồi sắp xếp cái khác!” Phó Quân Tiêu sau khi đột ngột ném ra câu này thì cầm điện thoại lên, trực tiếp đi thẳng ra khỏi phòng.

Lạc Minh Anh vội vã gật đầu, đáp: “Dạ!”.

Toàn bộ phòng thiết kế vốn dĩ đều tập trung hết trong phòng làm việc, tiếng gõ phím “lách cách” và tiếng click chuột vang lên không ngừng, nhưng khi thấy Phó Quân Tiêu bước vào cửa lớn phòng thiết kế, lễ tân liền vội vã từ sau bàn làm việc đứng bật dậy, đều không kịp đi báo với trưởng phòng.

Anh một mình đi tới hành lang phòng làm việc tập trung rồi đứng lại, nghe tiếng “Chào tổng giám đốc Phó!” của lễ tân, tất cả tiếng động trong phòng đều im bặt.

Phó Quân Tiêu đứng trên hành lang, ánh mắt nhìn lướt qua tất cả phòng làm việc tập trung một lần, cuối cùng dừng lại trên chỗ ngồi kế bên cửa sổ.

Bởi vì ngại tiếng gõ phím và tiếng click chuột trong phòng làm việc quá ồn, nên sớm nay lúc bắt đầu làm việc, Đồng Kỳ Anh đã gỡ máy trợ thính trên hai tại xuống.

Cô ngồi trước máy tính tập trung tinh thần xem xét bản kết cấu, nghiêm túc ghi lại mỗi một điều rút ra. Mà cũng vì đang cắm đầu làm việc nên vốn dĩ Đồng Kỳ Anh không biết lúc này Phó Quân Tiêu đang đứng trên hành lang, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình chằm chằm.

“Tổng giám đốc Phó, hôm nay anh tới giám sát phòng thiết kế của chúng tôi sao?” Tôn Lệ Á sau khi nhận được thông báo của lễ tân thì vội vàng chạy từ trong phòng làm việc ra, rồi tươi cười đi tới bên cạnh Phó Quân Tiêu, lễ phép hỏi.

Trong con người Phó Quân Tiêu lộ ra vẻ lạnh lùng, cả người cũng phát ra khí lạnh, khiến cho bốn phía chung quanh giống như bị bao phủ trong khí thể lạnh lẽo đến khắc nghiệt mà anh phát ra.

Trong con người Phó Quân Tiêu lộ ra vẻ lạnh lùng, cả người cũng phát ra khí lạnh, khiến cho.

bồn phía chung quanh giống như bị bao phủ trong khí thể lạnh lo đến khắc nghiệt mà anh phát ra.

Anh không nói tiếng nào mà chỉ nhìn Đồng Kỳ Anh phía bên kia, trong nháy mắt mọi người cũng không ai dám hé hé.

Nụ cười trên mặt Tôn Lệ Á dân dân thu lại. Cô ta nhìn theo ánh mắt Phó Quân Tiêu, sau khi biết được nguồn gốc ván đề này bắt nguồn từ Đồng Kỳ Anh bèn chủ đông đi qua chỗ cô.

Mãi đến khi bả vai của mình bị ai đó VÕ VÕ, Đồng Kỳ Anh mới ngẵng đầu lên nhìn kẻ làm phiền mình “Anh Phó có chuyện tìm cô” Tôn Lệ Á nói.

Đồng Kỳ Anh vẫn nhìn môi Tôn Lệ Á, tuy là không nghe rõ chị ấy nói cái gì, nhưng thông qua đông tác môi, cô đọc được một câu là: “Anh Phó có chuyện tìm cô”

Từ sau khi gần như mắt thính lực, mỗi lần Đồng Kỳ Anh nói chuyên với người khác thì ánh mắt sẽ luôn tập trung vào môi của đối phương.

Đoạn thời gian học ngôn ngữ môi đó với cô mà nói vẫn có hiệu quả, khiến cho cô trong tình huống không có đeo máy trợ thính cũng có thể dễ dàng trao đỗi một cách bình thường với người khác Đồng Kỳ Anh thấy Tôn Lệ Á nháy mắt ra hiệu với mình thì theo bản năng đứng lên, ngước mắt nhìn về phía Phó Quân Tiêu.

Thầy sắc mặt Phó Quân Tiêu có hơi khó coi, trong lòng Đồng Kỳ Anh liền không hiểu sao lại cảm thầy hơi lo lắng, giống kiểu chột dạ khi bị “Phụ huynh” phát hiện bản thân làm chuyện xấu vậy.

Lại lần nữa đeo máy trợ thính lên, nhưng khi cô vừa mới đi tới trước mặt anh, Phó Quân Tiêu lại không nói gì mà xoay người rời đi Đồng Kỳ Anh theo bản năng nhìn về phía Tôn Lệ Á, Tôn Lệ Á lại nháy mắt với cô cái nữa, ý bảo cô đi theo Cô bắt đắc dĩ đành quay đầu, im lăng đi theo sau lưng anh.

Trông dáng vẻ anh cả hình như là… rất tức giận!

Anh đang giận cô sao?

Nhưng vì sao phải tức giận?

Đồng Kỳ Anh cảm thầy bản thân hình như không có chỗ nào chọc giận anh mà?2?2 Đương khi cô cảm thấy nghỉ hoặc khó hiểu thì đột nhiên lại đụng đầu vào một bức tường thịt chăn đường.

Đồng Kỳ Anh xoa xoa trán, lúc ngẵng đầu lên nhìn thì chỉ thấy Phó Quân Tiêu đã xoay người lại khí thể lạnh người lườm cô.

“Anh cả, có phải anh không vui không?” Đồng Kỳ Anh cảm thấy bản thân đang “biết rõ còn hỏi”

Cô khưng lại một chút, lại bỗ sung thêm một câu: “Sao anh lại không vui?”

Phó Quân Tiêu không lên tiếng, lại đột nhiên vươn tay túm lầy cỗ tay Đồng Kỳ Anh rồi kéo cô đi tiếp.

Đoạn đường từ ngoài phòng thiết kế thăng đến thang máy VIP lên phòng dành riêng cho anh. anh không nói câu nào, nhưng cô có thể cảm giác được Phó Quân Tiêu đang phẫn nộ đến cực hạn
Lúc Phó Quận Tiêu kéo Đồng Kỳ Anh vào phòng làm việc, Lạc Minh Ánh vẫn đang sắp xếp tài liệu, kết quả lại bị anh trút hết lửa giận lên người, lạnh lùng quát: “Chỗ này không cần cô, xéo!”

Lạc Minh Ánh bị giọng nói tức giận của Phó Quân Tiêu dọa cho nhảy dựng, cô ta vô thức liếc nhìn Đồng Kỳ Anh một cái, mấp máy miệng, sau đó vội vã buông tài liệu trong tay xuống, gật đầu cúi người rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

Đương khi Đồng Kỳ Anh muốn mở miệng nói gì đó, Phó Quân Tiêu lại lần nữa túm tay cô kéo lên lầu, sau đó không chút khách khí đẩy ngã xuống giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK