Mục lục
Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 516: Người thật sự yêu anh

Đồng Kỳ Anh về đến phòng mình thì nghĩ cách làm sao để giả bệnh.

Bệnh này không dễ giả bộ! Phải bệnh thật thì mới được.

Tối đến vốn dĩ Lý Nhã Uyên nói là sẽ đến ở cùng với cô nhưng vì cậu Thập cần đến cô ấy nên Lý Nhã Uyên đã đến với cậu Thập.

Thật ra trong lòng Lý Nhã Uyên, có lẽ tình yêu quan trọng hơn cả tình bạn. Đồng Kỳ Anh không so đo chuyện đó mà ngược lại chỉ tập trung vào suy nghĩ làm sao để bản thân bị bệnh.

Trước tiên cô ngâm mình trong nước lạnh một tiếng đồng hồ sau đó cô điều chỉnh nhiệt độ của máy lạnh trong phòng mình xuống mức thấp nhất.

Nửa đêm rồi nhưng cô vẫn ép bản thân không được ngủ, liên tục giày vò bản thân, cuối cùng cũng khiến mình bị phát sốt.

Ngày hôm sau, đến giờ thức dậy, Lý Nhã Uyên thấy Đồng Kỳ Anh vẫn chưa dậy thì chủ động đến gõ cửa phòng cô.

Lý Nhã Uyên vừa gõ cửa vừa gọi tên Đồng Kỳ Anh, khi thấy Đồng Kỳ Anh không trả lời thì cô ấy chỉ đành tự ấn tay cầm cửa và đẩy cửa đi vào trong.

“Kỳ Anh, không được ngủ nướng đâu, phải thức dậy cùng tớ dọn vệ sinh..” Lý Nhã Uyên mới nói được một nửa thì nhìn thấy Đồng Kỳ Anh nằm trên giường, mặt đỏ ửng lên, dáng vẻ rất mệt mỏi. Cô ấy liền ngồi xuống bên cạnh giường cô, bất giác sờ lên trán cô và thốt lên “nóng quá!”.

Đồng Kỳ Anh mơ hồ có chút phản ứng lại, cô mở mắt he hé thì nhìn thấy Lý Nhã Uyên, cô chỉ cảm thấy đầu óc mình nặng trĩu, cô yếu ớt nói: “Nhã Uyên… Tớ… Đau đầu quá..”

“Sao đột nhiên cậu lại bị ốm vậy?” Lý Nhã Uyên thu tay lại, lập tức đứng dậy rồi tự dưng cảm thấy căng thẳng.

Tớ, tối qua tớ… Đã nhìn thấy… Hà Tuân Định, còn có… Còn có Lâm Ánh Như… Và… Con của bọn họ” Đồng Kỳ Anh trả lời với vẻ không còn chút sức lực.

Lý Nhã Uyên nghe cô nói xong thì sắc mặt liền thay đổi, cô ấy nói: “Tớ thấy cậu sốt đến hồ đồ rồi! Bây giờ tới sẽ gọi người đưa cậu đến bệnh viện”

“Tớ..” Đồng Kỳ Anh muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Dường như Lý Nhã Uyên cũng không muốn nghe cô nói hết, cô ấy đứng dậy rồi vội vã rời đi.

Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy đầu mình nặng trĩu, muốn ngủ, trong lúc cô đang mơ màng thì có người bế cô lên.

Lúc Đồng Kỳ Anh tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy đèn treo trên trần nhà thì cảm thấy chỗ này rất quen thuộc.

Bố cục của căn phòng này giống hệt như bố cục của căn phòng trong nhà riêng của Phó Quân Tiêu.

Cô đang nằm mơ sao?

Để chắc chắn bản thân không nằm mơ, Đồng Kỳ Anh chống trán, ngồi lên khỏi giường.

Sau khi cô nhìn quanh căn phòng một lượt thì mới chắc chắn mình đang ở trong nhà riêng của anh cả Phó Quân Tiêu.

“Quân Tiêu!” Đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng Nhiên Hoàng Minh truyền đến.

Đồng Kỳ Anh biết được Phó Quân Tiêu cũng ở ngoài cửa thì vui mừng đi ra bên ngoài.

“Cậu xem tôi đưa ai đến này!” Nhiên Hoàng Minh nói tiếp.

Cửa phòng đóng hờ, lộ ra một kẽ hở.

Đồng Kỳ Anh vừa mới đi đến bên cửa, nhìn xuyên qua khe hở thì thấy bóng dáng của Phó Quân Tiêu.

Nhưng ngay sau đó, một bóng hình khác đã lập tức đi đến bên cạnh anh.

“Anh cả, tốt quá rồi! Anh vẫn chưa chết! Huhu..” Lạc Minh Ánh khóc như mưa, ôm chặt lấy hông của Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu đang định đây Lạc Minh Ánh ra thì Lạc Minh Ánh càng ôm anh chặt hơn.

Nhiên Hoàng Minh đứng bên cạnh nói giúp: “Minh Ánh vì cậu mà uống thuốc ngủ tự tử, mặc dù đã giữ được mạng nhưng cô ấy luôn vì cậu mà đau lòng, rơi nước mắt, không màng đến chuyện cơm nước, vì cậu mà tâm trạng ngày một tệ đi. Tớ không nhẫn tâm nên chỉ đành đưa cô ấy đến gặp cậu”.

Lạc Minh Anh nghe Nhiên Hoàng Minh nói ra nỗi nhớ tương tư của mình thì nước mắt cô ta lại không kiềm được mà tuôn ra không ngừng. Cô ta ôm chặt lấy Phó Quân Tiêu không buông, nước mắt của cô ta đã làm ướt đẫm vạt áo trước ngực anh.

Dù chỉ cách nhau có một tấm cửa nhưng khi nhìn thấy được cảnh đó thì đột nhiên Đồng Kỳ Anh cảm thấy dường như mình và Phó Quân Tiêu đã cách nhau đến mười vạn tám ngàn dặm.

Lần đầu tiên, cô bắt đầu có cảm giác hoài nghi về bản thân, phải chăng cô không bằng Lạc Minh Ánh, phải chăng cô không yêu Phó Quân Tiêu sâu đậm bằng Lạc Minh Ánh?

“Lúc nào Kỳ Anh mới có thể tỉnh lại?” Phó Quân Tiêu vẫn đẩy Lạc Minh Ánh ra, nhìn sang Nhiên Hoàng Minh đang ở bên cạnh và hỏi.

Nhiên Hoàng Minh chậm rãi trả lời với giọng lạnh lùng: “Cậu không phân biệt được người phụ nữ nào yêu cầu nhiều hơn sao?”

“Cậu đừng đi lạc đề!” Phó Quân Tiêu không vui, nói.

“Rõ ràng nhìn cũng biết Đồng Kỳ Anh có quan hệ thế nào với cậu Thập đó. May mà quả bom mini mà cô ta đưa cho cậu chỉ phá hủy một phòng thông tin, làm bị thương hai đồng chí, may mà không nổ chết người. Cấp trên không bắt Đồng Kỳ Anh là vì nể mặt cậu. Nếu như không phải cấp trên nhất định phải thực thi kế hoạch này thì chỉ e rằng cậu vẫn chưa nhìn thấy được bộ mặt thật của Đồng Kỳ Anh”.

“Tôi hỏi cậu, lúc nào Kỳ Anh có thể tỉnh lại?” Đột nhiên Phú Quận Tiêu nghiêm nghị nói.

Nhiên Hoàng Minh “xuýt” một tiếng rồi trả lời với vẻ khó chịu: “Tối nay”

“Những chuyện khác hãy đến phòng thực nghiệm để bàn. Đừng làm phiền Kỳ Anh nghỉ ngơi” Phó Quân Tiêu nói xong thì rời khỏi đó.

Sau đó Đồng Kỳ Anh cũng nghe thấy tiếng bước chân đang rời khỏi đó của mấy người họ.

Mặc dù cô nghe không hiểu những lời Nhiên Hoàng Minh vừa nói nhưng cô cũng có thể đại khái đoán ra được có lẽ Nhiên Hoàng Minh cho rằng cô cùng một bạn với cậu Thập.

Vậy chẳng phải cô đã vô cớ bị xem như kẻ thù rồi sao?

Đồng Kỳ Anh quay về nằm lại lên giường, nhắm mắt lại, định giá vờ như không biết gì, im lặng đợi Phó Quân Tiêu quay lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK