Mục lục
Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 557: Không còn khả năng với Đồng Kỳ Anh

“Kỳ, Kỳ Anh..” Ánh mắt Phó Quân Bác lóe lên, giọng nói trầm thấp cho chút nghẹn ngào: “Thật sự là em sao? Em thật sự còn sống sao?”

Đồng Kỳ Anh chớp chớp mắt nhìn người đàn ông này, đang tự hỏi người đàn ông này có quen biết với mình hay sao, thì người đàn ông đã nhanh chóng bước tới, bắt lấy cổ tay của cô, kéo cô đến trước mặt anh ta, rồi ôm chặt cô vào lòng.

Phó Quân Bác ôm Đồng Kỳ Anh rất chặt, chặt đến mức khiến cô có chút không thở nổi.

“Anh này…” Đồng Kỳ Anh sử dụng tất cả sức lực của mình, sau khi đẩy Phó Quân Bác ra, vẻ mặt vô cùng chán ghét mà quát lớn: “Xin tự trọng!”

“Kỳ Anh, anh là Thành Hưng, em…” Phó Quân Bác muốn nói rồi lại thôi, lúc anh ta nhìn vào đôi mắt của Đồng Kỳ Anh, tất cả những gì anh ta nhìn thấy trong mắt của cô đều là ánh mắt xa lạ.

“Thực xin lỗi. Tôi thật sự không biết anh” Đồng Kỳ Anh cố gắng kiềm chế sự cáu kỉnh, nhưng vẫn tức giận nói.

“Kỳ Anh, em… em mất trí nhớ rồi sao?”

Phó Quân Bác tiến lên, hai tay ôm chặt lấy đầu vai của Đồng Kỳ Anh, hỏi với vẻ khó tin: “Em đã quên mất anh rồi ư?”.

Đồng Kỳ Anh dời khỏi cánh tay của Phó Quận Bác, lùi về phía sau một bước, duy trì khoảng cách với Phó Quân Bác: “Thưa anh, tôi thật sự không biết anh. Tôi còn có việc phải đi trước đây.”

“Kỳ Anh, em nhìn kỹ anh mà xem, anh là Thành Hưng. Hai chúng ta quen biết từ thuở nhỏ, chúng ta đã từng là vợ chồng. Chúng ta…” Phó Quân Bác một lần nữa bắt lấy cổ tay của Đồng Kỳ Anh, kéo cô đến trước mặt mình, muốn nói những lời kia, nhưng rốt cuộc lại không có cách nào tiếp tục nói.

Lúc này Đồng Kỳ Anh mới quan sát người đàn ông ở trước mặt một cách tỉ mỉ, anh ta và Phó Quân Tiêu có chút giống nhau, nhưng lại không có loại khí chất đặc biệt như ở trên người của Phó Quân Tiêu.

Nhưng mà, nếu mà nói như vậy…

Cô và anh ta đã từng là vợ chồng?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trong đầu Đồng Kỳ Anh đột nhiên có chút hỗn loạn.

“Phó Quân Bác à Phó Quân Bác. Tôi biết anh vẫn luôn có tình cảm với Đồng Kỳ Anh mà. Anh cứ dây dưa với cô ấy như thế này, không sợ vị chính cung nương nương nhà anh sẽ làm loạn với anh hay sao?”

Khi hai người đang giằng co với nhau, âm thanh của Tô Hoài Lan từ phía sau truyền đến.

Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác đồng thời nhìn lại theo giọng nói, chỉ thấy Tô Hoài Lan đang đem chiếc điện thoại trong tay nhét vào bên trong chiếc túi xách, chân đi giày cao gót, dáng đi uyển chuyển xinh đẹp đến chỗ bọn họ.

Tô Hoài Lan bước đến bên cạnh Đồng Kỳ Anh, chiếc túi xách treo trên cổ tay, khoanh tay nở nụ cười nói: “Nếu như cô bị mất trí nhớ, vậy tôi sẽ giúp cô hồi tưởng lại một chút nhé! Người đàn ông ở trước mặt này là một người đàn ông đã kết hôn, mà cô, chính là tiểu tam được người đàn ông này bao dưỡng”

“Tô Hoài Lan, cô nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Phó Quân Bác quát lớn.

Vẻ mặt Đồng Kỳ Anh mù mờ.

“Khi cô cùng người đàn ông này ở với nhau, cô đã lên giường với người đàn ông này vô số lần, đều thử qua đủ mọi tư thế khác nhau. Kỹ năng giường chiếu của người đàn ông này khá tốt, có thể khiến cho cô cảm thấy thoải mái khi ở trên giường. Nhưng mà, người đàn ông này rất cặn bã, làm cho bụng cô to lên, lại không muốn chịu trách nhiệm, dứt khoát cử người ép cô đến bệnh viện để phá thai, còn nói là vì muốn tốt cho cô.” Tô Hoài Lan tức giận bất mãn nhìn về phía Phó Quân Bác, thao thao bất tuyệt.

Phó Quân Bác thần sắc nghiêm nghị quát lớn: “Tô Hoài Lan, đủ rồi đấy! Cô không được nói linh tinh trước mặt Đồng Kỳ Anh”

Đồng Kỳ Anh nhìn hai người bọn họ mỗi người nói một câu, không nhịn được mà chen lời vào, hỏi: “Hai người nói những chuyện này, có liên quan gì đến tôi? Tôi cũng không quen biết với hai người”

“Tại sao lại không liên quan? Anh ta làm cho bụng cô to ra, khiến cho cô không thể nào mang thai được nữa, chẳng nhẽ cô không hận anh ta sao?” Tô Hoài Lan tiến đến trước mặt Đồng Kỳ Anh, cong môi nở nụ cười.

Phó Quân Bác buông tay Đồng Kỳ Anh ra, tức giận bắt lấy cổ tay của Tô Hoài Lan, kéo cô ta đến hành lang ở khúc rẽ bên kia.

Trong lối đi an toàn, Phó Quân Bác ném Tô Hoài Lan vào vách tường, gầm lên: “Tô Hoài Lan, rốt cuộc cô muốn như thế nào?”

Tô Hoài Lan xoa xoa bả vai bị đụng đau, cười ha ha, hỏi lại: “Anh thấy rằng tôi muốn thế nào? Đương nhiên là tiểu tạm thượng vị rồi.”

Những lời mà cô ta vừa mới nói tới, thật ra lại là chuyện riêng giữa Tô Hoài Lan cô ta và Phó Quân Bác.

Anh ta hại cô ta suýt chút nữa không thể nào sinh con, cô ta có thể không hận người đàn ông này sao?

Nhưng mà, hận thù hận, cô ta còn muốn gả cho người đàn ông này.

Tô Hoài Lan cũng không biết mình bị làm sao nữa.

Có lẽ, bởi vì thường xuyên lên giường với anh ta, nên nảy sinh tình cảm.

Cô ta biết Phó Quân Bác và Lý Tự San không có giấy đăng ký kết hôn. Chỉ là bọn họ công khai thân phận vợ chồng, cho nên, Tô Hoài Lan vẫn luôn hi vọng Phó Quân Bác sẽ công khai với bên ngoài rằng anh ta đã không còn tình cảm với Lý Tư San, cuộc hôn nhân tan vỡ và ly hôn.

Như vậy, cô ta mới có thể dành chính ngôn thuận ở bên anh ta.

“Hai người chúng ta chỉ là quan hệ bạn giường mà thôi. Lúc trước, chính cô nói câu này còn gì” Phó Quân Bác chế nhạo.

Tô Hoài Lan cười phản bác: “Thế nào? Phát hiện Đồng Kỳ Anh vẫn còn sống, nên nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với tôi sao? Có phải anh cảm thấy rằng, cô ta quên anh rồi, thì nhất định cũng quên mất người anh cả của anh hay sao? Anh có biết không, hôm nay Đồng Kỳ Anh tham gia tiệc tối cùng với ai không?”

“Cô ấy đi với ai?” Phó Quân Bác cau mày lại, vô thức hỏi.

Tô Hoài Lan giường khóe miệng lên, trả lời: “Dù của anh, mẹ của Phó Quân Tiêu. Hơn nữa, ở trước mặt mọi người, Đồng Kỳ Anh còn gọi bà ta là mẹ, anh nói xem, anh và Đồng Kỳ Anh còn có khả năng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK