Mục lục
Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 553: Cô có một ông chồng ngốc nghếch

Phó Quân Tiêu vẫn luôn bảo vệ Đồng Kỳ Anh ở trong lòng, ngay lúc tiếng “Rầm” vang lên, anh nhanh chóng bịt tai cô lại, vùi mặt cô vào trong ngực mình.

Sau một lúc, khi Đồng Kỳ Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm ngay vào đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Quân Tiêu. Lông mày kiếm của anh hơi cau lại, trên trán anh lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, đôi môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, dáng vẻ như đang rất đau đớn.

Cô chỉ cảm thấy bàn tay anh đặt trên má cô có chút run rẩy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Anh, anh cả…Anh, anh sao vậy?” Đồng Kỳ Anh giật mình hỏi.

Phó Quân Tiêu có chút khó khăn hỏi cô: “Em có sao không? Không bị thương ở chỗ nào chứ?”

Đồng Kỳ Anh khẽ lắc đầu, vô tình phát hiện có một vệt máu đỏ tươi lan dọc theo tà áo sơ mi trắng phía sau lưng anh, nhuộm đỏ cả ống tay áo vai phải anh.

“Anh bị thương rồi!” Đồng Kỳ Anh vội vàng thoát ra khỏi lòng của Phó Quận Tiêu, cúi người kiểm tra vết thương sau lưng anh, tức thì vô cùng sửng sốt.

Từ sau gáy trở xuống toàn bộ lưng của anh bị đầy những góc cạnh của mảnh sắt từ chiếc xe máy đâm vào, thủy tinh bao vây dày đặc, trên chiếc áo sơ mi trắng toàn là máu.

Mũi Đồng Kỳ Anh chua xót, nước mắt nhất thời rơi xuống, cô nhanh chóng nhìn xung quanh, sau đó chân tay luống cuống tìm điện thoại di động của mình, vừa khóc vừa gọi cấp cứu.

Phó Quân Tiêu nhíu chặt lông mày ngồi sụp xuống đất, Đồng Kỳ Anh sau khi gọi điện thoại xong liền quỳ xuống ngồi trước mặt anh, giương mắt nhìn anh chịu đau đớn mà đành bất lực.

“Ngoan, đừng khóc nữa” Anh đưa tay lên giúp cô lau nước mắt trên khóe mắt cô.

Đồng Kỳ Anh hít hít mũi, nghẹn ngào nói: “Em đau lòng cho anh.”

“Bây giờ người anh rất đau, em khóc, trái tim anh cũng đau theo” Sắc mặt Phó Quân Tiêu có chút tái nhợt.

Đồng Kỳ Anh lập tức ngừng khóc, nghiêng người đỡ anh, để anh dựa vào người mình: “Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”

Không chỉ cho cô tiền, mà còn bất chấp tính mạng để bảo vệ cô.

Trên đời làm sao lại có người đàn ông ngốc nghếch như vậy?

“Bởi vì anh.” yêu em.

Hai chữ cuối cùng đột nhiên Phó Quân Tiêu không thể nói ra miệng được.

Anh cảm thấy chữ “yêu” này quá nặng nề, đối với cô, anh không thể muốn làm gì thì làm như trước.

Cũng không phải bởi vì cô đã quên đi quá khứ, mà là bởi vì anh chỉ muốn cẩn thận chăm sóc cho cô của hiện tại.

Trước đây, anh độc đoán với cô bao nhiêu, thì hiện tại anh càng cẩn thận với cô bấy nhiêu.

Ngừng một chút, Đồng Kỳ Anh mới nghe được Phó Quân Tiêu dùng thanh âm vô lực tiếp lời: “Anh là chồng của em. Đối tốt với em là chuyện thường tình”

“Vậy thì anh nhất định là người chồng ngốc nghếch nhất trên đời!” Đồng Kỳ Anh dù đau lòng nhưng vẫn cố nói đùa.

Nghe thấy vậy đôi môi mỏng vốn mất đi huyết sắc của Phó Quân Tiêu không khỏi khẽ cong lên.

Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ đã tiến hành một cuộc tiểu phẫu cho Phó Quân Tiêu và rút những mảnh vỡ đâm vào trên lưng anh ra rồi cầm máu.

Đồng Kỳ Anh nghe bác sĩ nói có vài mảnh sắt đâm vào xương cột sống làm dây chằng của anh bị tổn thương, bắp chân trái bị gãy nhẹ cần nhập viện. Đồng Kỳ Anh liền không chút do dự làm thủ tục nhập viện cho Phó Quận Tiêu. Sau đó bạn trước bận sau chăm sóc cho Phó Quân Tiêu.

Phía sau còn có nhân viên cảnh sát đến để lấy lời khai của họ, Đồng Kỳ Anh cũng rất hợp tác.

Nguyên nhân của vụ tai nạn là do người điều khiển xe máy trong tình trạng say xỉn, thêm vào việc xăng trong xe bị rò rỉ khiển bình xăng ma xát với mặt đường tạo ra nhiệt và phát nổ.

So với vết thương sau lưng của Phó Quân Tiêu, người điều khiển xe máy còn thảm hơn, mảnh vỡ của xe máy đã cắm vào sau đầu, hiện anh ta vẫn còn đang tiến hành phẫu thuật trong phòng mổ.

Khi vợ anh ta đến xin lỗi họ, đã khóc nức nở .

Phó Quân Tiêu cũng không có ý định yêu cầu họ phải bồi thường gì, người phụ nữ ấy cảm kích đến rơi nước mắt, lại cúi đầu xin lỗi rồi kể về hoàn cảnh khó khăn của gia đình mình, phía dưới còn có hai đứa con cần phải nuôi dưỡng.

Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quận Tiêu nghe đến lông mày nhíu lại, vì vậy cô liền tìm lý do để tiễn người phụ nữ đang nói không biết mệt ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này Phó Quân Tiêu đang nằm trên giường bệnh, không thể cử động mạnh, chân trái vẫn bó bột, sau lưng truyền đến từng cơn đau nhói, anh thực sự không có tâm trạng đi nghe một người phụ nữ xa lạ kể khổ.

Huống hồ, anh còn là người bị hại.

Sau khi Đồng Kỳ Anh quay trở lại phòng bệnh, một bên nói với Phó Quân Tiêu về việc của tài xế xe máy, một bên lấy bút mực vẽ lên thạch cao trên chân trái của Phó Quân Tiêu, thuận miệng nói: “Nghe người phụ nữ kia nói, bác sĩ bảo chồng cô ấy phải tiến hành phẫu thuật mở hộp sọ, chi phí phẫu thuật hết hơn một tỷ”.

“Anh không phải là nhà từ thiện” Phó Quân Tiêu cau mày nói.

Ngừng một chút, anh nói thêm: “Đợi họ nộp xác nhận về hoàn cảnh khó khăn và thông tin bảo hiểm y tế, sau khi xác minh, anh sẽ nói với trưởng khoa giảm một nửa chi phí phẫu thuật cho họ”

Sau khi Đồng Kỳ Anh vẽ xong, cô đóng nắp bút lại, mỉm cười nói: “Vâng, anh quả thực không phải là nhà từ thiện, anh chỉ là một người có lòng tốt”

Nếu không tự mình làm thủ tục nhập viện, cô thực sự không biết bệnh viện này thuộc sở hữu của tập đoàn Phó Thị.

“Em vẽ gì lên chân anh vậy?” Phó Quân Tiêu nằm trên giường cúi xuống nhìn bắp chân mình, nhưng vì tầm nhìn có hạn nên anh không thể nhìn rõ cô đã vẽ gì trên chân mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK