Mục lục
Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 545: Nói anh dụng tâm khó lường

Bình tĩnh đến nỗi rõ ràng tim rất đau, nhưng lại giả vờ điềm nhiên như không có việc gì.

Kỳ thực là cô đã khiến anh học được, cái gì gọi là nhẫn nại.

Phó Quân Tiêu trở lại gian phòng của mình, đứng tại cửa thông gió hút một điếu thuốc. Anh không có khả năng để cô ở lâu dài tại chỗ này, mặc dù trong phòng cái gì cũng không thiếu, nhưng dù sao nơi này cũng là tầng hầm, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh nắng.

“Khụ khụ..” Sau lưng đột nhiên truyền đến hai tiếng ho, làm đứt mạch suy nghĩ của Phó Quân Tiêu.

Anh nghiêng người nhìn sang thì thấy Đồng Kỳ Anh đi chân trần đang đứng ở cửa phòng mình, anh vội vàng dí điếu thuốc vào bên trong gạt tàn, bước nhanh tới ôm ngang cô lên, để cô ngồi trên giường.

“Mặt đất nơi này rất lạnh, lỡ như bị cảm thì phải làm sao?” Rõ ràng là răn dạy cô nhưng lại lộ ra vẻ quan tâm khó giấu được.

Đồng Kỳ Anh trực tiếp nói rõ ràng: “Là mùi khói thuốc bên trong phòng anh khiến tôi bị sặc”

“Thật xin lỗi, anh ôm em về phòng”

Phó Quân Tiêu vừa mới chuẩn bị ôm lấy Đồng Kỳ Anh, Đồng Kỳ Anh lại dùng tay bắt lấy vật áo của anh, yếu ớt nói: “Anh có thể ngủ cùng tôi không? Một mình tôi không ngủ được”

Trước đây vào mỗi đêm, trong giấc mơ của cô đều có khuôn mặt người đàn ông này.

Nếu như người đàn ông này nằm bên cạnh mình, vậy có phải là cô sẽ không nằm mơ nữa không?

Hai mắt Đồng Kỳ Anh mong đợi nhìn Phó Quận Tiêu.

Phó Quân Tiêu mỉm cười, trả lời: “Được.” Dùng một chút, anh lại nói tiếp: “Trước tiên anh ôm em về phòng, sau đó đi tắm rửa một thân mùi khói thuốc đã”

Đồng Kỳ Anh có thể cảm nhận được sự quan tâm của người đàn ông này đối với mình, nói càng chính xác hơn là anh đối xử rất tốt với cô.

Cô nói muốn anh ngủ cùng cô, anh lại vô cùng e dè thận trọng.

Đồng Kỳ Anh nghiêng người nằm xuống giường, Phó Quân Tiêu ngồi xuống bên cạnh dựa người vào đầu giường.

Trên người anh đã không còn mùi khói thuốc cô không thích nữa, mà là mùi sữa tắm thơm ngát.

Đồng Kỳ Anh đưa tay nắm lấy góc áo của anh, ánh mắt buồn ngủ mông lung nhìn anh hỏi: “Vì sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

“Bởi vì, anh yêu em” Phó Quân Tiêu chậm rãi trả lời, thế nhưng giờ phút này người bên cạnh đã ngủ mất.

Thay cô đắp chăn đầy đủ, tắt đèn, sau đó anh trở lại trong phòng mình thì nhìn thấy điều thuốc bên trong gạt tàn, anh đem thuốc còn trong ngăn kéo cùng cái gạt tàn thuốc kia ném vào trong thùng rác.

Thời gian nửa năm khiến anh trở nên nghiện thuốc, nhưng hình như Kỳ Anh rất mẫn cảm với mùi khói, cho nên anh vẫn là quyết định cai thuốc.

Lúc này di động trong túi quần bắt đầu rung lên, anh trực tiếp nghe điện thoại, một cậu cũng không nói nhưng lại nhíu mày.

Sau khi cúp điện thoại, Phó Quân Tiêu thay quần áo khác, rời khỏi nơi này.

Hôm sau, sáng sớm.

Một chiếc xe tư nhân dần dần chệch khỏi đường đi ban đầu, Hạ Kiến Quốc an vị tại chỗ ngồi phía sau chiếc xe, khi ông ta ý thức được đây không phải là đường đi Cục An Ninh thì sắc mặt lập tức tái xanh.

Ông ta khẩn trương móc súng lục từ trong vạt áo, trực tiếp dí vào gáy của nam tài xế, ra lệnh: “Dừng xe!”

“Bố nuôi sợ cái gì?” Phó Quận Tiêu tháo kính râm trên mặt xuống, vừa bình tĩnh lái xe vừa như không có việc gì hỏi.

Hạ Kiến Quốc có chút nổi nóng: “Tôi bảo cậu dừng xe!”

Phó Quân Tiêu nhếch môi cười một tiếng, giẫm chân phanh.

“Ầm” một tiếng, đầu Hạ Kiến Quốc đập vào trên ghế dựa.

Phó Quân Tiêu lập tức nén cho ông ta một cái điện thoại, bên trong đang trình phát một đoạn video.

Trong video có một người áo đen trong tay cầm dao, đang đặt trên cổ bố của Hạ Kiến Quốc.

Bố của Hạ Kiến Quốc tuổi đã cao, ngồi trên xe lăn cũng là nửa chết nửa sống.

Đối mặt với tình cảnh này, Hạ Kiến Quốc vô cùng bình tĩnh hừ lạnh một tiếng: “Hành vi hiện tại của Phó Quân Tiêu cậu thật là có lỗi với một thân quân trang trước đây cậu từng mặc”

“Hành động này của tôi xác thực là có lỗi, nhưng mà bố nuôi, tối hôm qua bởi vì không bắt được Kỳ Anh mà phải người bắt cóc mẹ của tôi, uy hiếp tôi giao Kỳ Anh ra, phải chăng lại đúng với thân phận cục trưởng này của ông?” Phó Quân Tiêu chậm rãi hỏi ngược lại.

Hạ Kiến Quốc nhíu nhíu mày: “Tôi nghe không hiểu cậu đang nói cái gì”.

“Bố nuôi cần gì phải tiếp tục giả bộ? Nơi này ngoại trừ hai ta thì không còn ai khác. Trong thời gian nửa năm này tập đoàn Người Mạo Hiểm gần như sắp bị tối san thành bình địa, trong lòng bố nuôi nhất định là không mấy dễ chịu nhỉ?” Phó Quân Tiêu có ý bên trong lời nói mà trần thuật.

“Quân Tiêu, không có bằng chứng thì tốt nhất đừng nói lung tung” Hạ Kiến Quốc cười nhạo, súng ngắn chống sau đầu Phó Quân Tiêu không dám có chút sơ xuất.

Phó Quân Tiêu mặt không đổi sắc cười nói: “Bản lĩnh của bố nuôi xác thực là rất lớn, ẩn giấu bản thân sâu như vậy, một mặt làm lão đại đứng đầu hai giới, một mặt lại dạy tôi cái gì là chính đạo, một bộ dạng chính nghĩa lẫm liệt”.

“Quân Tiêu, nếu như ông cậu biết cậu dám bắt cóc người bố là tôi…”

“Nếu như ông tôi biết ông bắt cóc mẹ của tôi, ông cảm thấy ông tôi sẽ làm thế nào?” Phó Quân Tiêu trực tiếp cắt đứt lời nói của Hạ Kiến Quốc.

Hạ Kiến Quốc vẫn kiên trì như cũ: “Tôi không có bắt có mẹ của cậu!”

“Bố nuôi đây là dám làm mà không dám chịu sao?” Phó Quân Tiêu khàn giọng chất vấn.

Hạ Kiến Quốc không thể không lời chủ đề, thẳng thắn nói: “Kỳ Anh chính là con gái của tôi.”

“A..” Phó Quân Tiêu khịt mũi coi thường.

“Cậu biết rõ tôi đang tìm con gái, mà cậu cũng đã sớm biết Kỳ Anh là con gái của tôi, nhưng cậu lại vẫn luôn giấu nó đi, làm nhiễu loạn người mà tôi phải đi. Cậu chính là không muốn để tôi tìm thấy Kỳ Anh, ngăn cản tôi cùng Kỳ Anh bố con nhận nhau. Quân Tiêu, cậu đúng là dụng tâm khó lường” Hạ Kiến Quốc trách cứ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK