Mục lục
Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 543: Anh là ông xã của em

“Nếu như em báo cho mẹ của em biết chuyện này sẽ chỉ khiến mẹ cùng bố của em cãi nhau tạo ra mâu thuẫn. Bởi vì bố của em không nhìn nhận Đồng Kỳ Anh như một con người” Bùi Hải Đăng đột nhiên giới một chậu nước lạnh.

Hô hấp của Hạ Huyền Thy lập tức chùng xuống, đành phải từ bỏ ý nghĩ này.

So với những gì mà Đồng Kỳ Anh gặp phải, cô ta đột nhiên cảm thấy mình còn may mắn nhiều lắm.

Một bên khác, Đồng Kỳ Anh cầm điện thoại của Bùi Hải Đăng nhưng lại không gọi điện thoại cho Nhiên Hoàng Minh mà là cầm theo hòm thuốc đi tới một cửa hàng cầm đồ tư nhân.

Cô lấy điện thoại di động cùng hòm thuốc cầm tạm, còn dặn dò ông chủ hiệu cầm rằng hòm thuốc nhất định phải đặt trong ngăn mát của tủ lạnh.

Bởi vì tiền cũng không nhiều nên ông chủ cũng không để ý đến trong hòm thuốc của cô là thuốc gì, dứt khoát đáp ứng giúp cô bảo quản nó một thời gian.

Sau khi rời khỏi tiệm cầm đồ, Đồng Kỳ Anh nhìn xe cộ lui tới trước mặt cùng đám người thưa thớt, phóng mắt nhìn những tòa cao ốc cùng ánh đèn neon của thành phố, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác không biết phải làm sao.

Cô không biết bản thân mình nên đi nơi nào, cũng không biết tiếp theo mình nên làm gì, ánh mắt trở nên có chút mờ mịt.

Giống như ngoại trừ phòng thí nghiệm kia thì trên đời không còn chốn dung thân cho cô nữa.

Đồng Kỳ Anh một mình ở trên đường lớn vừa đi vừa dừng, sau khi đi qua một con đường lại đi tiếp một con đường khác, thẳng đến khi người càng ngày càng ít, cuối cùng dưới ánh đèn đường chỉ còn lại một mình cô cô đơn chiếc bóng.

“Lát nữa chúng ta tới quán bar đi! Phóng pháo xong thì đi!” Phía trước có ba tên đàn ông cà lơ phất phơ đi tới, trên tay mỗi người đều cầm một chai rượu, kề vai bá cổ cười đến vô cùng lỗ mãng.

“Em gái phía trước dáng dấp không tệ” Ánh mắt một tên đàn ông trong đó rơi vào trên người Đồng Kỳ Anh đang từ đối diện bọn họ đi tới.

“Mày nhìn cô ta một chút đi, đến một cái túi cũng không có, trên tay cũng không có điện. thoại, tám chín phần mười là bỏ nhà trốn đi, chúng ta đi bắt chuyện một chút đi.”

Thế là ba tên đàn ông đi về phía Đông Kỳ Anh vây cô lại.

Bước chân bị ba tên đàn ông này chặn phải ngừng lại, Đồng Kỳ Anh vô cùng bình tĩnh nhìn về phía ba người mặt mũi xấu xí này.

“Người đẹp, muộn như vậy rồi một người ở bên ngoài không an toàn đầu, không bằng để ba bọn anh đưa em về nhà nhé?”

“Đúng vậy! Không bằng trước tiên cùng đi ăn bữa khuya với bọn anh”

“Bọn anh mời khách, coi như làm quen với một người bạn”.

Ba tên đàn ông mỗi người một câu không ngừng trêu chọc Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh bình tĩnh mà nhìn ba tên đàn ông này, lúc đang định nói gì đó thì ba tên đàn. ông lập tức vô cùng hoảng sợ, vội vàng đùn đẩy lẫn nhau, không nói hai lời liền vòng qua người Đồng Kỳ Anh mà hốt hoảng rời đi.

Đồng Kỳ Anh không biết nói gì quay đầu lại nhìn về phía ba tên đàn ông đang hốt hoảng chạy thì một lồng ngực tráng kiện rơi vào trong mắt cô.

Thuận theo vạt áo trước ngực này, ánh mắt cô chậm rãi nhìn lên trên.

Khuôn mặt của người đàn ông này…

Đôi môi mỏng hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen thâm thúy sâu không thấy đáy, phảng phất giống như ẩn chứa ánh sao của cả bầu trời đêm.

Nhịp tim của cô không thể giải thích được mà đập thình thịch, trong lòng mơ hồ rung động.

Gương mặt này so với gương mặt trong mộng giống nhau như đúc.

Đồng Kỳ Anh nhịn không được giơ tay lên, lúc cô muốn chạm vào gương mặt này thì tay lại bị bàn tay to của đối phương bắt được.

“Kỳ Anh, anh rất nhớ em” Phó Quân Tiêu bắt được bàn tay nhỏ nhắn, dùng sức kéo một cái, ôm chặt thân thể cô gái này vào trong lòng.

Anh anh tuấn cao lớn, mà cô bởi vì gầy gò mà trở nên vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, khiến người ta yêu thích.

Cái ôm này thật ấm áp, còn có một chút cảm giác an toàn, khiến cô rất thư thái.

“ọc ọc ạc..” Tiếng bụng đói đột nhiên kêu lên.

Đồng Kỳ Anh lúc túng ngửa đầu nhìn người đàn ông, lúng túng hỏi: “Anh có gì ăn không? Tôi đói”

Sau khi trốn ra khỏi phòng thí nghiệm cô còn chưa được ăn gì.

Phó Quân Tiêu nhìn dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch của Đồng Kỳ Anh, trong lòng lại vạn phần bất đắc dĩ mà trả lời một câu: “Có!”.

Trước đó khi đi tìm cô, Nhiên Hoàng Minh đã gián tiếp báo cho anh tất cả các tình huống liên quan tới cô.

Anh cho là cô sẽ kháng cự anh, nhưng mà hiện giờ cô lại biểu hiện ra ngoài sự tín nhiệm đối với anh khiến anh cảm thấy rất vui mừng.

Trên đường đi anh chăm chú nhìn cô, tìm một cửa hàng tạp hóa hoạt động hai mươi tự giờ để cho cô ăn gì đó.

Đồng Kỳ Anh không hề cố ky hình tượng của mình, mở miệng ăn một miếng lớn.

Đợi đến khi sủi cảo hấp trong đĩa chỉ còn một miếng cuối cùng, lúc này cô mới ngước mắt nhìn anh, lúng ta lúng túng hỏi: “Anh không ăn sao?”

“Anh không đói” Phó Quân Tiêu mỉm cười.

Đồng Kỳ Anh nhìn khuôn mặt của anh, chỉ cảm thấy giữa trán anh lộ ra sự lạnh lùng, nhưng mà anh đối với cô lại là đầy mặt ôn nhu.

Sau khi ăn no, Đồng Kỳ Anh lấy từ trong túi áo ra một bức tranh đưa cho Phó Quân Tiêu.

Kỳ thật cô vẫn muốn biết đáp án ẩn dấu phía sau bức tranh này.

Phó Quân Tiêu nhìn thấy tờ giấy cô đưa thì ngẩn ra một chút mới đưa tay tiếp nhận rồi mở ra.

Nhìn thấy ở phía trên là chân dung của mình, anh tò mò hỏi: “Đây là ai vẽ?”

“Tôi” Đồng Kỳ Anh không chút nghĩ ngợi trả lời.

Phó Quân Tiêu hiểu ý cười một tiếng: “Vẽ thật là xấu”

“Vì sao tôi lại mơ thấy anh?” Đồng Kỳ Anh vô cùng bình tĩnh hỏi, cô không biết tại sao mình lại giống như rất quen thuộc với người đàn ông này như vậy.

Rõ ràng đối với cô mà nói, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Phó Quân Tiêu lấy tay chống mắt, nghiêng đầu nhìn Đồng Kỳ Anh, thong dong trả lời: “Bởi vì anh là ông xã của em”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK