Mục lục
Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 546: Lấy cô làm giao dịch

Phó Quân Tiêu không cho là vậy hừ lạnh nói: “Bố nuôi, nếu như Kỳ Anh thật sự là con gái ruột của ông, có lẽ tôi sẽ vui mừng thay cô ấy. Chỉ tiếc là..”

Toàn thân Hạ Kiến Quốc sửng sốt, thản định tiếp tục nói: “Tôi nói Kỳ Anh là con gái tôi, vậy thì con bé chính là con gái tôi. Con gái tôi vì cậu mà chết, tôi không dễ dàng gì cho người cứu mạng của con bé, tôi hy vọng cậu buông tha cho con bé”

Ông ta nói lời này giống như người bố già đang cầu xin cho con gái mình.

Phó Quân Tiêu cười lạnh nói: “Bố nuôi là đang chuyển vấn đề sao? Nhưng mà, rốt cuộc là tôi không bỏ qua cho cô ấy hay là ông không bỏ qua cho cô ấy, trong lòng bố nuôi chắc hiểu rõ hơn tôi”

Lúc này Hạ Kiến Quốc im lặng.

Phó Quân Tiêu thần không biết quỷ không hay giả làm tài xế của ông ta, điều đó chứng minh, Phó Quân Tiêu nhất định đã tra được những chuyện khác của ông ta, bằng không anh sẽ không tự tin chủ động đến tìm ông ta như vậy.

Một lúc sau, Hạ Kiến Quốc cuối cùng cũng hạ thấp thái độ của bản thân, bàn một điều kiện với Phó Quân Tiêu: “Kỳ Anh lấy đi tất cả thuốc giải trong phòng thí nghiệm, chỉ cần cô ấy giao toàn bộ thuốc giải ra, tôi sẽ thu hồi lệnh truy bắt cô ấy”

“Bố nuôi cảm thấy, tôi đến đây để bàn chuyện này với ông sao?” Phó Quân Tiêu khẽ cau mày.

Hạ Kiến Quốc thu khẩu súng lại, không còn cái mình với Phó Quân Tiêu: “Tôi chỉ cần thuốc giải, sau này tôi sẽ không đối đầu với cậu, thu hồi mệnh lệnh truy bắt cậu. Tôi thả bố cậu cũng tha cho mẹ cậu. Cậu giải tán thể lực phía sau cậu, tôi sẽ không phải người bắt Kỳ Anh quay về phòng thí nghiệm. Phải biết rằng bây giờ cậu có nhược điểm, sẽ không đấu lại tôi đâu.”

“Thành giao! Hy vọng bố nuôi, nói lời giữ lời” Phó Quân Tiêu lãnh đạm nói, dừng lại chút mới nói ra: “Tôi muốn biết, bố nuôi lúc nào liên thủ với tập đoàn những người mạo hiểm vậy?”

Hạ Kiến Quốc cười: “Cậu đã không phải là thủ hạ của tôi, còn quan tâm những chuyện này làm gì?”

“Bố nuôi, ông thật là quỷ kế và giảo biện mà. Một bên kết liên minh với ông Mao của tập đoàn những người mạo hiểm, một bên lại phải người đi điều tra kỹ lưỡng bọn họ”.

Điều tra tập đoàn này, bọn họ đã điều tra ba năm, nhưng vẫn chưa điều tra ra bất cứ gì dị thường.

Vậy chỉ có thể chứng minh một điểm, trong Cục An Ninh có nội gián của tập đoàn những người mạo hiểm.

Chuyện này, anh và Nhiên Hoàng Minh sớm đã biết rõ, chỉ là không ngờ được nội gián chính là lão đại của bọn họ.

Lần trước anh giả chết là Hạ Kiến Quốc cố ý sắp xếp.

Hạ Kiến Quốc rất muốn biết kết cấu nội bộ của tập đoàn những người mạo hiểm, để thuận lợi khống chế tập đoàn này.

Đúng lúc người của tập đoàn những người mạo hiểm biết Phó Quận Tiêu là con trai nuôi của Hạ Kiến Quốc, nếu như Phó Quận Tiêu chết rồi, Hạ Kiến Quốc ông vừa hay có lý do chống lại ông Mao.

Hạ Kiến Quốc đây chính là một mũi tên trúng hai đích.

“Quân Tiếu, bố nuôi không phải không nhắc nhở con. Có những chuyện, nếu như còn không buông bỏ được, con sẽ mất đi tất cả những người mà con yêu thương thêm một lần nữa” Hạ Kiến Quốc híp hai mắt, nặng nề nói.

Hạ Kiến Quốc đang ám chỉ có những chuyện thật ra chính là nguyên nhân cái chết của bố ruột Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu vẫn luôn không buông bỏ chuyện này, trong lòng Hạ Kiến Quốc biết rõ.

“Quá khứ, hiện tại, tương lai, cái nào quan trọng hơn, tôi nghĩ cậu không cần người bố nuôi này đến nhắc nhở” Hạ Kiến Quốc tiếp tục nói.

Phó Quân Tiêu nhấn nút mở khóa và mở cửa ghế lái: “Đúng, bố nuôi nói đúng. Hy vọng sau này bố nuôi cũng có thể làm được như vậy”

Một tiếng “Cạch” , sau khi Phó Quân Tiêu xuống xe, lấy tay đóng cửa xe lại.

Lúc này Hạ Kiến Quốc mới âm thầm thở nhẹ một hơi.

Ngày hôm nay, khiến Phó Quân Tiêu bức bối hơn ngày khác.

Sau khi đàm phán với Hạ Kiến Quốc xong, sau khi Phó Quân Tiêu biết mẹ của mình bình an vô sự về đến trang viên nhà họ Phó, mới phái người đưa ông nội Hạ bình an vô sự về đến nhà họ Hạ.

Đưa cả thuốc giải của Hạ Kiến Quốc đi.

Nhưng mà Phó Quân Tiêu chỉ đưa cho Hạ Kiến Quốc một hộp, Những hộp còn lại bị anh cất đi, coi như giữ lại đường lui cho anh và Kỳ Anh.

Khi anh quay trở về nhà của mình thì đúng lúc trời vừa sáng.

Phó Quân Tiêu mở cửa nhà, trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Nhưng mà trong phòng ngủ không có người, khiến cả người bỗng chốc căng thẳng.

“Kỳ Anh? Kỳ Anh?” Phó Quân Tiêu vừa gọi cô, vừa tìm khắp cả căn phòng ngủ, mỗi một góc đều không bỏ sót.

Lúc anh đi đến phòng bếp, phía sau vang lên tiếng bước chân chậm, khiến anh khẽ cau mày.

Phó Quân Tiêu nín thở tập trung tinh thần, khi người phía sau tiến lại gần thì nhanh chóng nắm lấy cả hai cánh tay, lúc định ném người này ngược lại thì ngửi thấy hơi thở trên người người này liền quay lại, nhanh chóng ôm lấy..

Bởi vì trọng tâm không ổn định, anh ôm người phụ nữ đã lén tấn công anh từ phía sau, cùng nhau ngã xuống, lưng va chạm vào nền đất, khiến cho sống lưng của anh đau đớn.

Đôi mắt mờ ảo của Đồng Kỳ Anh bắt gặp một đôi mắt đen như hố sâu. Cô đang nằm trên ngực Phó Quân Tiêu và hơi thở ấm áp của người đàn ông này tràn vào mũi và miệng cô.

Trên người cô vẫn đang mặc quần áo của anh, dưới lớp áo sơ mi rộng thùng thình, bị anh ôm trong lòng chính là cơ thể mềm mại của cô.

Lồng ngực Phó Quân Tiêu nhấp nhô lên xuống, vội vàng ôm lấy Đồng Kỳ Anh ngồi dậy từ mặt đất.

“Anh cả, tôi đói quá.” Đồng Kỳ Anh buồn bã nói.

Phó Quân Tiêu thu lại suy nghĩ kì lạ của mình lúc nãy, nghi hoặc hỏi lại cô: “Em hôm nay chưa ăn gì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK