Mục lục
Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 602: Giả mạo ở bên cạnh anh ta

Ngược lại Đồng Kỳ Anh mười phần tự nhiên há mồm ăn đồ Phó Quân Tiêu đút, mặc dù không biết đồ ăn chính cô làm trước kia là mùi vị gì, nhưng giờ phút này cái mùi vị kia lại khiến cô rất thích.

Phó Quân Tiêu rất kiên nhãn đút từng thìa từng thìa một, thẳng đến khi Đồng Kỳ Anh ăn hết tất cả.

Anh nhẹ nhàng hấp thụ hương vị còn đọng lại trong miệng cô, canh tươi mặn qua đi, là tới vị ngọt đến từ cô.

Trận hôn sâu này qua đi, anh liền ôm cô vào trong ngực, thâm trầm lại độc đoán nói: “Về sau không có lệnh của anh, không cho phép em lại đến gần Bùi Hải Đăng”

“Anh đang ghen sao?” Đồng Kỳ Anh hơi ngửa đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phó Quân Tiêu.

“Anh chỉ không hy vọng lại nhìn thấy em bị thương” Phó Quân Tiêu trầm thấp nói đãng lại ôm Đồng Kỳ Anh chặt hơn: “B sẽ đau lòng.”

“Nếu như… Một ngày nào đó… Em cũng trở nên giống như Bùi Hải Đăng, anh cả sẽ rời khỏi em sao?” Bỗng nhiên Đồng Kỳ Anh đa sầu đa cảm.

Thật ra là cô biểu lộ cảm xúc.

Giống như nhìn thấy tương lai của mình trên người Bùi Hải Đăng, Cô biết, mình không phải một người bình thường.

“Em sẽ không đâu!” Phó Quân Tiêu chắc chắn, sau khi dừng một chút, lại bổ sung: “Coi như có, anh cũng sẽ không rời khỏi em. Trừ phi, là em chủ động rời khỏi anh.”

“Em mới không muốn rời khỏi anh! Anh đối với em tốt như vậy!” Đồng Kỳ Anh vừa nói vừa chui vào trong ngực Phó Quân Tiêu.

“Hôm nay muốn làm gì? Anh làm với em.”

Phó Quân Tiêu buông Đồng Kỳ Anh ra, giơ tay cưng chiều sờ lên mũi cô hỏi.

Đồng Kỳ Anh lại một mặt tò mò nhìn Phó Quân Tiêu: “Hôm nay anh không cần làm việc sao?”

“Tất cả đều gác lại rồi, cố ý ở nhà chăm sóc em” Phó Quân Tiêu mỉm cười.

Đồng Kỳ Anh vỗ tay, lập tức có chủ ý: “Chúng ta chơi game đi!”

“Được!”

“Anh cả có biết game bản súng không?”

“Có”

“Vậy bây giờ chúng ta chơi đi”

Đồng Kỳ Anh vui vẻ xuống giường, lôi kéo Phó Quân Tiêu đi thẳng đến sảnh giải trí.

Trên ghế sô pha, bọn họ mỗi người ngồi một bên trong lơ vì anh Một lúc lâu sau, Lý Nhã Uyên mới mở miệng nói: “Anh Thập, có thể nói cho em biết một chút về chuyện của Anh Ninh không?”

Cho tới nay, cô ta đều biết đến sự tồn tại của Anh Ninh, nhưng xưa nay lại không hiểu rõ cô gái như Anh Ninh.

Cô ta chỉ biết, Anh Ninh là người vợ đã mất của Lãnh Dật Phong, địa vị trong lòng anh †a không ai có thể thay thế.

Chỉ là…

Trái tim của anh ta, không biết khi nào mới có thể chân chính mở rộng.

“Cô không cần biết những chuyện này!”

Đột nhiên Lãnh Dật Phong lạnh lùng từ chối Lời nói của anh ta khiến Lý Nhã Uyên có phần khó đoán.

“Em chỉ hi vọng anh không đắm chìm trong sự ưu thương khi mất đi Anh Ninh thôi.”

Giọng nói của Lý Nhã Uyên nhỏ bé yếu ớt như muỗi nói.

Bỗng nhiên đôi mắt của Lãnh Dật Phong tỏa sáng, nhìn Lý Nhã Uyên, chất vấn: “Có khi nào Anh Ninh chưa chết không? Cô ấy chỉ trốn ở nơi hẻo lánh nào đó tôi không tìm thấy thôi nhỉ?”

“Anh Thập, có phải là việc Kỳ Anh sống lại, đối với anh đả kích rất lớn không? Có phải anh cảm thấy, Kỳ Anh có thể khởi tử hoàn sinh thì vì sao Anh Ninh lại không thể đúng không?” Lý Nhã Uyên chán nản nói.

Mặc dù điều này chỉ là do cô ta phỏng đoán, nhưng cũng nói trúng một nửa chờ mong trong lòng Lãnh Dật Phong.

Giờ này phút này, anh ta cũng hi vọng Anh Ninh cũng có thể giống như Đồng Kỳ Anh, đột nhiên sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình đến nhường nào.

Lãnh Dật Phong cười khổ, chung quy điều này cũng chỉ là một hy vọng xa vời.

Một tuần sau…

Lý Nhã Uyên xuất hiện ở ngoài cổng nhà riêng, vừa vặn hôm nay Phó Quân Tiêu không ở nhà, cho nên người chiêu đãi cô ta là Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh đối với Lý Nhã Uyên có loại cảm giác thân thiết khó nói nên lời, đến mức trong lòng cô không chút phòng bị nào đối với cô ta.

Sau khi Lý Nhã Uyên vào nhà, thấy Đồng Kỳ Anh chuẩn bị pha trà cho mình thì vội vàng xin miễn nói: ‘Kỳ Anh, tôi không uống trà, cô không cần khách sáo như thế. Tôi tới đây là có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ”

“Chỉ cần có thể làm được thì tôi nhất định sẽ giúp côi” Đồng Kỳ Anh không nói hai lời hứa hẹn.

Nụ cười trên mặt cô cũng rất tinh khiết.

Bất kể là lúc trước hay là hiện tại.

Giữa bạn bè, Kỳ Anh là người đối xử với Lý Nhã Uyên tốt nhất.

Lý Nhã Uyên có chút xấu hổ, hơi cụp mắt xuống, yếu ớt nói: “Cậu có thể giả mạo Anh Ninh ở cạnh Anh Thập mấy ngày được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK