Mục lục
Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 537: Nơi yên nghỉ của cô ấy

“Nhóm người mạo hiểm bao gồm cậu Bát, cậu Tam, cậu Ngũ và cậu Lục đã bị người ta bắt đưa đến Cục An Ninh của chúng tôi” Hạ Kiến Quốc trở lại chuyện chính.

Nhiên Hoàng Minh hơi ngẩn người nhưng vẻ mặt lập tức bình tĩnh, nhếch miệng một cái rồi nói: “Đây chẳng phải chuyện tốt sao? Cục trưởng Hạ, chúc mừng ông! Không phải tốn chút công sức nào để bắt họ”

“Cậu cảm thấy là ai có bản lĩnh này? Giả mạo tội danh cho đám người này rồi bắt họ đưa đến chỗ của tôi?” Hạ Kiến Quốc hỏi ngược lại.

Cục An Ninh rất xem trọng việc bắt người dựa trên nhân chứng vật chứng. Hành vi giả mạo tội danh để bắt người là hành vi không chính đáng, đây không phải là việc Cục An Ninh có thể làm.

Nhiên Hoàng Minh xòe hai tay từ chối hiểu: “Nhóm mạo hiểm từng chế tạo bom hẹn giờ đe dọa an toàn của người dân, và còn tạo ra viruss độc hại nhằm mục đích kiếm tiền từ việc bán vắc xin. Bây giờ chúng đã bị bắt không phải là quá tốt sao? Ông cứ dứt khoát giao chúng cho cảnh sát để cảnh sát giao cho bên tòa án giải quyết, bớt được bao việc. Sau đó ông có thể tuyên bố với bên ngoài là Cục An Ninh bắt được người, như vậy người lập công và được thưởng lớn lần này còn ai khác ngoài ông nữa”

“Điều tôi muốn biết chính là cậu cảm thấy kẻ nào đứng sau vụ việc này” Vẻ mặt Hạ Kiến Quốc không vui khi nói câu này.

Nhiên Hoàng Minh bặm môi rồi vỗ tay một cái: “Liệu có phải là cái kẻ đã phản bội lại tập đoàn mạo hiểm, tên là cậu Thập kia? Tên đó đã từng là quản lí cấp cao của băng đảng mạo hiểm. Sau khi anh ta phản bội liền bị tập đoàn phát lệnh đuối cùng giết tận. Thay vì bỏ mạng nơi bốn bể, không bằng áp dụng thủ đoạn, tự cứu lay mình, ông nói phải không?”

“Để giờ được thủ đoạn này cần số tiền khổng lồ, cậu cho rằng cái tên cậu Thập kia có nhiều tiền như vậy sao?” Hạ Kiến Quốc nhíu mày.

Nhiên Hoàng Minh tỏ vẻ khó tin: Ông sẽ không nghi ngờ Quận Tiêu đấy chứ?”

“Trừ nó ra thì còn ai dám làm việc này!” Giọng nói của Hạ Kiến Quốc lộ ra sự tức giận.

Tập đoàn Phó Thị không có bất kì hành vi vi phạm pháp luật nào nên Cục An Ninh không có cách nào đóng băng quỹ của họ. Như vậy tức là tập đoàn Phó Thị vẫn hoạt động bình thường. Nói theo cách khác thì nó đang thay Phó Quân Tiêu kiếm tiền.

Nhiên Hoàng Minh nhún vai: “Ông đã phát lệnh truy nã với Quận Tiêu, lệnh truy nã vẫn chưa hủy bỏ thì cậu ấy làm gì có thời gian để làm loại việc này”.

“Nếu như nó chủ động tìm đến cậu thì tôi hi vọng cậu sẽ khuyên nó dừng tay lại” Đây mới là trọng điểm mà Hạ Kiến Quốc muốn nói.

Nhiên Hoàng Minh đưa tay lên day vẫn về đuôi tóc trước trận rồi đáp: “Vậy phải đợi cậu ấy liên hệ với tôi rồi hẵng nói”

Ngừng một chút Nhiên Hoàng Minh mới hỏi: “À phải rồi, ông mai táng Đồng Kỳ Anh ở đâu rồi. Là một người bạn, tôi cảm thấy tôi nên mang hoa hay gì gì đó đi thăm viếng cô ấy một chút.”

Nửa năm trước Đồng Kỳ Anh bị rơi xuống vách núi, khi Nhiên Hoàng Minh đưa người tới đó tìm kiếm thì đúng lúc người của Hạ Kiến Quốc cũng đến. Sau đó bọn họ đã tìm thấy Đồng Kỳ Anh, cô bị nước biển tạt vào một bãi đá ngầm trên biển. Sắc mặt cô trắng bệch, tình trạng lúc đó cho thấy cô vừa mới tắt thở.

Nhiên Hoàng Minh kiểm tra mạch và mũi của Đồng Kỳ Anh cuối cùng kết luận vùng cổ sau gáy của cô bị va đập vào bãi đá gây chấn thương sọ não, mất máu nhiều dẫn đến tử vong.

Ngoài ra do vách núi quá cao nên khi rơi xuống biển, Đồng Kỳ Anh đã bị gãy cột sống. Cứ cho là Đồng Kỳ Anh chưa chết thì sau khi được cứu lên bờ cũng biến thành người thực vật.

Hạ Kiến Quốc lệnh cho cấp dưới đưa thi thể của Đồng Kỳ Anh đi, sau đó thế nào thì Nhiên Hoàng Minh không biết nữa.

Chuyện đó khiến cho Nhiên Hoàng Minh rất buồn bực. Hạ Kiến Quốc nói Phó Quân Tiêu là con nuôi của ông ta vậy thì Đồng Kỳ Anh chính là con dâu. Ông ta lo hậu sự của Đồng Kỳ Anh cũng là việc hợp tình hợp lí.

Khi đó Nhiên Hoàng Minh cũng nhận định như vậy nên đã giao Đồng Kỳ Anh cho Hạ Kiến Quốc. Nhưng sau đó anh ta lại phải nói dối Phó Quân Tiêu rằng chính anh ta đã lo hậu sự cho Đồng Kỳ Anh.

Hạ Kiến Quốc im lặng trầm ngâm trong chốc lát như đang nghiền ngẫm điều gì đó. Lát sau ông ta mới nói: “Ở nghĩa trang của thành phố Thuận Canh, mộ số 18030”.

Nhiên Hoàng Minh hơi cúi người nói: “Cảm ơn ông đã cho tôi biết. Hôm nào đó tôi sẽ đi thăm cô ấy”

Nhiên Hoàng Minh miệng nói như vậy nhưng ngay hôm đó, sau khi rời khỏi Cục An Ninh anh ta lập tức đến cửa hàng hoa mua bó hoa cúc trắng đển nghĩa trang mà Hạ Kiến Quốc đã nói.

Hạ Kiến Quốc không nói dối, mộ số 18030 chính xác là của Đồng Kỳ Anh. Chỉ là ngôi mộ này không giống những ngôi mộ khác. Thứ nhất không có ảnh, thứ hai không có tên người lập bia, rõ ràng quá qua loa. Nhiên Hoàng Minh thầm thở dài, khom lưng đặt bó hoa trước bia mộ.

“Đồng Kỳ Anh, thật xin lỗi. Lâu như vậy mới đến thăm cô. Dù sao cũng phải cảm ơn cô vẫn còn nhớ những lời tôi nói với cô. Ngày đó nếu cô không chết thì Quân Tiêu nhất định sẽ liều mạng đến cứu cô. Tuy rằng cái chết của cô đã bảo toàn mạng sống cho Quân Tiêu nhưng…haizz, thôi không nói đến chuyện của Quận Tiêu nữa. Đáng ra cô không nên gặp gỡ Quân Tiêu. Cô và Phó Quân Bác đang yên đang lành ở bên Úc, sau đó trở về để làm gì chứ? Nếu cô không trở về thì có lẽ hiện giờ cô đang sống rất hạnh phúc rồi. Cho dù sống không hạnh phúc thì ít ra cũng không mất đi mạng sống”

Nhiên Hoàng Minh lẩm bẩm một hồi, đa phần là cảm thán.

Sau khi Nhiên Hoàng Minh trở lại ngồi vào trong xe, anh ta nhìn thấy một người mặc áo đen từ gương chiếu hậu lướt qua. Nhiên Hoàng Minh chỉ biết nhếch môi cười. Bí mật theo dõi anh ta không chỉ có người của Cục An Ninh mà còn có cả người của Phó Quân Tiêu.

Anh ta đã gián tiếp nói cho Phó Quân Tiêu biết địa chỉ phần mộ của Đồng Kỳ Anh. Xem ra, đêm nay nghĩa trang này không yên bình rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK