Mục lục
Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 518: Đêm nay ở cùng anh

“Nếu anh không đồng ý thì em sẽ làm gì?” Phó Quân Tiêu hỏi lại. Đồng Kỳ Anh rũ mắt xuống, nhẹ nhàng trả lời: “Em sẽ rời khỏi anh.”

Lúc cô tận mắt chứng kiến cái chết của Hà Tuân Định và Lâm Ánh Như, cô đã hiểu ra rằng, điều Phó Quân Tiêu muốn là phải lấy đi mạng sống của những người ở đây.

Cậu Bát và cậu Thập đều không phải người tốt, họ đã quen với việc giết người bằng súng.

Có thể một ngày nào đó, họ sẽ chĩa súng vào Phó Quân Tiêu anh.

Cảm giác khi biết người mình yêu đã chết, mùi vị đau khổ này cô đã nếm đủ rồi, không muốn thử lại thêm lần nào nữa.

Trái tim cô vốn rất nhỏ bé, rất đơn giản.

Cô không thể giả vờ lo lắng cho cuộc sống của người khác, cô chỉ tự hỏi bản thân liệu tổ ấm này của mình có khiến cô sống thoải mái hay không.

Có lẽ đây là sự ích kỷ của cô.

“Nếu anh không thả Lý Nhã Uyên, em sẽ ly hôn với anh, nếu anh không thể hứa với em sẽ rời khỏi tổ chức vì em, em sẽ rời bỏ anh” Phó Quân Tiêu cười trong đau khổ: “Kỳ Anh, em học được cách uy hiếp từ khi nào vậy?”.

“Nếu anh cho rằng em đang đe dọa anh, vậy thì hãy coi như em đang đe dọa anh đi Đồng Kỳ Anh nhướng mắt nhìn Phó Quân Tiêu.

“Nếu như ba năm trước, em đồng ý kết hôn với anh, có lẽ lúc đó anh sẽ không chút do dự nào rời khỏi tổ chức.

Tuy nhiên, ba năm trước, em không chọn anh. Ba năm nay, anh vẫn đang làm chuyện mà mình chưa làm được.

Dù em hiểu hay không hiểu, đối với anh cũng không quan trọng.

Lý Nhã Uyên, cô ta có bí mật mà cấp trên muốn biết nên anh không thể giúp em cứu cô ta.

Dù gì thì anh cũng đã từng không màng đến tính mạng của mình cứu cô ta một lần, anh không nợ cô ta bất cứ thứ gì.

Cô ta rơi vào kết cục như thế đều là do cô ta tự chuốc lấy. Còn em, Đồng Kỳ Anh, anh đã quên nói với em.

Anh là một người đàn ông chiếm hữu, em đã là người phụ nữ đầu tiên của anh, thì mãi mãi cũng là người phụ nữ của một mình anh.

Muốn rời bỏ anh, trừ khi anh chết nếu không có nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện đó.

Ngoài ra, đối với cậu Thập và cậu Bát, em và Lý Nhã Uyên là những người đã bị bắt.

Vì vậy, bây giờ ngoại trừ nhà riêng của anh em không còn bất cứ nơi nào có thể đi, đồng thời, đừng nghĩ đến việc rời khỏi anh nữa.

Không thể nào” Phó Quân Tiêu nói dứt khoát.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu, Đồng Kỳ Anh đột nhiên cảm thấy anh trở nên vô cùng xa lạ.

Sự tức giận của anh lớn đến nỗi làm cho cô thở cũng khó nhọc.

Đồng Kỳ Anh sững sờ một hồi, theo bản năng vén chăn bông, muốn thoát khỏi Phó Quân Tiêu.

Có lẽ là động tác này của cô khiến anh cảm thấy hoảng hốt, bàn tay to lớn của anh bất ngờ nắm lấy cổ tay cô kéo lại giường.

“Em muốn đi đâu?”

“Em…” Đồng Kỳ Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phó Quân Tiêu, một lúc sau mới dừng lại, cô đờ đẫn trả lời: “Tối nay em muốn ngủ phòng bên cạnh… Em muốn yên lặng một chút.”

“Em đang trốn tránh anh sao?” Phó Quận Tiêu nhạy cảm cau mày.

Đồng Kỳ Anh vội vàng phủ nhận: “Không phải, chỉ là em cần bình tĩnh một chút.”

“Tối nay ở bên anh” Anh liếc nhìn bàn tay to lớn của mình đang ghì chặt vòng eo cô, áp thân thể mềm mại của cô vào ngực anh.

Bàn tay trống không của Đồng Kỳ Anh vô thức chống đỡ lồng ngực anh, cố gắng giữ khoảng cách với anh.

Nhưng hơi thở nóng bỏng của Phó Quân Tiêu đang bao trùm toàn bộ cơ thể cô.

“Đã lâu rồi anh không được ôm em như thế này” Giọng nói từ tính của anh vang lên, mất đi vẻ nghiêm túc lúc nãy, trở nên rất dịu dàng.

Tuy nhiên, sự dịu dàng này của anh, cô không thể cảm nhận được.

Đồng Kỳ Anh không phản kháng lại, để mặc Phó Quân Tiêu ôm cô vào trong ngực, đôi mắt lu mờ ảm đạm, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì, nói: “Nếu như anh muốn giải quyết nhu cầu thể xác, đêm nay anh có thể đến tìm Lạc Minh Ánh, em nghĩ cô ấy luôn rất sẵn lòng.”

Ngay khi cô vừa nói ra câu này, đôi mắt đen của Phó Quân Tiêu mở to, trái tim anh như bị một sợi dây siết chặt, đau nhói tưởng chừng như bị xé toạc ra thành trăm mảnh.

Anh đẩy cô ra, giận dữ mắng mỏ: “Đồng Kỳ Anh, em có còn coi anh là chồng của em không?”

“Một mái ấm bình yên anh còn không thể cho em thì sao có thể là chồng của em?” Đồng Kỳ Anh chuyển tầm mắt sang một bên, không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Quân Tiêu.

Cô cố tình nói những lời xấu xa này để xúc phạm anh, chỉ mong rằng anh có thể thỏa hiệp với cô thả Lý Nhã Uyên ra.

“Được, tốt lắm! Em đã không coi anh là chồng, tối nay anh cũng không cần coi em là vợ” Phó Quận Tiêu lạnh lùng quát lớn.

Lúc trái tim Đồng Kỳ Anh đập liên hồi, cô chỉ cảm thấy hai cánh tay mình tự nhiên đau nhói, còn chưa kịp nghĩ đã xảy ra chuyện gì, cô đã bị một thể lực vô cùng lớn đẩy ngã lên giường.

“Đồng Kỳ Anh, để anh nói cho em biết! Anh không phải Phó Quân Bác! Không thể trong lòng thì yêu một người mà lại còn đi tìm thân thể của người phụ nữ khác!”

Giọng nói cao vút của anh tràn đầy lửa giận, mu bàn tay chống lên vai cô cũng vì ngọn lửa tà ma mà nổi lên đầy gân xanh.

Trong lòng Đồng Kỳ Anh hơi run rẩy nhìn lấy Phó Quân Tiêu, trên khuôn mặt anh tuấn chảy ra những hạt mồ hôi mịn, hai tròng mắt đen trắng đỏ ngầu hiện đầy tơ máu.

Anh đang kìm nén cơn tức giận mình, máu huyết sôi trào trong người.

Dù vậy, anh cũng không có hành động gì thêm.

Lần trước lúc anh cưỡng bức cô, anh biết chuyện đó đã để lại cho cô một cái bóng trong tâm lý rất lớn. Nên lần này, anh sẽ không làm loạn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK