Mục lục
Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 551: Anh muốn kiểm tra cho cô

Bà Lãnh nhìn Đồng Kỳ Anh đầy ẩn ý, rốt cuộc không tiếp tục bàn về đề tài này nữa.

Sau khi đi ra khỏi phòng bà Lãnh, Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy trái tim mình đau nhói. Cô không hiểu sao bản thân lại cảm thấy đau lòng đến nỗi không nói nên lời. Cảm giác này giống như bị những con côn trùng chui vào tim mà cắn vậy, rất khó chịu nhưng cô lại không thể nói ra.

Không biết từ lúc nào, đôi mắt cô đã nhòe nước. Rồi bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện trong tầm mắt mờ ảo của cô.

Khi Đồng Kỳ Anh định thần lại, đưa tay lên lau nước mắt thì bóng dáng của người đàn ông ấy đã phản chiếu trong con người của cô.

Dưới ngọn đèn màu cam ở ngoài sân, Phó Quân Tiêu tuấn tú đẹp đẽ hiện ra. Nét mặt của anh rõ ràng và góc cạnh, khí chất mà anh toát ra cho thấy sự cao quý bẩm sinh vốn có của anh.

Trong khoảng thời gian cô say ngủ kia, cô vẫn luôn nằm mơ và trong giấc mộng cũng chỉ có bóng dáng của người đàn ông này. Bóng dáng rất gần mà lại rất xa.

“Ôi, chào anh cả” Đồng Kỳ Anh làm ra vẻ như không có gì mà thản nhiên cười, chào hỏi anh với vẻ mặt hơi xa lạ.

Phó Quân Tiêu đi thẳng về phía cô, khi anh đến sát trước mặt cô thì mới dừng lại. Thân hình cao lớn hoàn toàn bao bọc lấy thân hình mỏng manh của cô.

Đồng Kỳ Anh đành phải ngẩng đầu nhìn Phó Quân Tiêu, cô bối rối giấu hai tay về phía sau lưng và lúng túng giải thích: “Em đang vội đi gặp mẹ chồng nên quên gọi điện thoại cho anh.”

Anh phát hiện ra rằng mặc dù cô bị mất trí nhớ, nhưng cô không từ chối sự thật rằng cô là vợ anh.

“Mẹ anh đã nói gì với em vậy?” Phó Quân Tiêu nghiêm nghị nói, như thể cô không được phép nói dối anh.

Đồng Kỳ Anh không có ý định giấu giếm, mà cô nói thẳng với Phó Quân Tiêu: “Mẹ chồng nói, nếu em không thể có con thì có thể tìm một người phụ nữ để mang thai hộ.”

“Em có chắc chắn rằng em không thể sinh con không?” Giọng Phó Quân Tiêu rất bình tĩnh và lạnh lùng. Nếu bố của Nhiên Hoàng Minh có thể khiến Kỳ Anh sống lại và chữa lành thính giác cho cô, vậy thì cô…

Khi Phó Quân Tiêu thầm nghĩ đến điều này thì đôi mắt đen láy của anh theo bản năng nhìn vào bụng Đồng Kỳ Anh.

Anh luôn cảm thấy rằng cô có thể sinh con, nhưng bây giờ có thể cô sẽ không đồng ý làm điều đó với anh.

Nhìn thấy Phó Quân Tiêu đang nhìn chằm chằm phía dưới bụng của cô nên Đồng Kỳ Anh theo bản năng đưa tay lên che bụng lại, hơi nghiêng người và nói: “Em chưa bao giờ sinh con nên làm sao em biết có thể sinh con được hay không chứ?”

“Anh nghĩ là em có thể” Phó Quận Tiêu mỉm cười đầy ẩn ý.

Đột nhiên, Đồng Kỳ Anh nghĩ đến điều gì đó nên cô nhanh nhảu nói: “Hay là như vậy đi, ngày mai em đến bệnh viện kiểm tra. Nếu xác định không thể có con thì chúng ta sẽ ly hôn, anh sẽ tái hôn với một người vợ có thể có con. Em cảm thấy con người của anh rất tốt, lại đẹp trai, còn có công ty riêng nữa nên không thể không có người nối dõi được”.

“Em không cần phải đến bệnh viện đâu. Anh cũng có thể giúp em làm kiểm tra mà” Phó Quân Tiêu khẽ nhếch miệng. Anh hơi nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú lập tức phóng to lên trước mắt Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh kinh ngạc rụt cổ lại và hơi tò mò: “Chẳng lẽ anh cũng là bác sĩ sao?”

“..” Phó Quân Tiêu hơi lúng túng.

Người phụ nữ nhỏ bé của anh đã trở nên ngây thơ rồi, ?

Có phải trong mắt cô, tất cả những người bây giờ cô gặp đều là bác sĩ không?

Trên thực tế, nó cũng gần như vậy.

Sau khi tỉnh dậy trong căn phòng đầy bác sĩ, họ suốt ngày lấy máu của cô, nghiên cứu gen của cô. Chỉ có duy nhất Bùi Hải Đăng không phải là bác sĩ, nhưng anh ta cũng giống như cô, chỉ là một vật thí nghiệm.

Nỗi bị thương của cuộc đời cùng lắm cũng chỉ thể này mà thôi.

Trong tiềm thức, Đồng Kỳ Anh có phần nhạy cảm với hai từ bác sĩ nên cô cũng có phần e ngại.

Em không muốn biết quá khứ của chúng ta sao?” Phó Quân Tiêu hỏi tiếp.

Đồng Kỳ Anh lắc đầu hỏi: “Vì sao em phải biết chuyện quá khứ chứ? Hiện tại không phải rất tốt sao?”

Kể từ khi tỉnh dậy trong phòng thí nghiệm, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm hiểu về quá khứ của mình. Tuy nhiên, cô khá tò mò về anh.

“Chẳng qua, em vẫn chưa biết anh tên là gì? Đồng Kỳ Anh gượng gạo nói tiếp. Cô quen anh cũng được một thời gian rồi nhưng cũng không chủ động hỏi thăm anh, mà anh cũng chưa từng nói với cô.

“Phó Quân Tiêu” Phó Quân Tiêu nhìn xuống và thản nhiên trả lời.

Đồng Kỳ Anh cười: “Tên của anh nghe khá hay đó”.

“Đừng để tâm về những điều mẹ anh đã nói với em. Em yên tâm đi, anh sẽ không ly hôn với em đâu. Không phải em còn muốn tiếp tục đi du lịch vòng quanh thế giới sao? Nếu ly hôn với anh thì ai sẽ cho em tiền để đi du lịch vòng quanh thế giới, đúng không? ” Phó Quân Tiêu nói đùa.

Đồng Kỳ Anh xấu hổ vuốt vuốt mái tóc dài: “Em… em không muốn đi du lịch nữa”

Thực ra, tuy rằng cô đi du lịch một mình sẽ tự do thoải mái nhưng cô luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

“Vậy tiếp theo em muốn làm gì?” Phó Quân Tiêu đứng thẳng người, dịu dàng hỏi.

Đồng Kỳ Anh hất cằm và nghiêng đầu. Sau khi cô suy nghĩ kỹ càng thì khóe miệng anh đào của cô hơi nhếch lên: “À, em muốn ăn một chút gì đó thật ngon.”

“Vậy thì anh sẽ dẫn em đi ăn đồ ngon” Đôi mắt đen láy của Phó Quân Tiểu hiện ra vẻ dịu dàng đã mất đi từ lâu, giọng điệu cũng tràn đầy sự cưng chiều.

Khi anh đưa tay về phía cô, vừa định ôm cô thì cô lại đang đắm chìm trong niềm vui sướng của riêng mình. Đôi mắt cô híp lại như hai vầng trăng lưỡi liềm, rồi xoay người vỗ tay đi về phía cổng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK