Mục lục
Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 554: Hành động tiềm thức

Khoé miệng Đồng Kỳ Anh hơi cong lên, đôi mắt xinh đẹp híp híp lại, trên khuôn mặt thanh tú bất chợt hiện lên nụ cười ngọt ngào: “Em đang vẽ một con ếch với một con thiên nga”

Ngay khi lời nói này được cô thốt ra, Phó Quân Tiêu lập tức giật mình.

Cho dù cô có quên cả thế giới, thì cô cũng sẽ không bao giờ quên khuôn mặt của anh, cô sẽ không bao giờ quên tiếng gọi của anh, và sẽ không bao giờ quên đi những ngọt ngào mà cô và anh từng có.

Đồng Kỳ Anh không biết vì sao đột nhiên mình lại vẽ ra hai con vật này, chỉ có điều, mỗi khi nghĩ đến hai con vật ấy, trong lòng cô sẽ luôn cảm thấy rất ngọt ngào.

Phó Quân Tiêu có thể thấy rằng, bên trong tiềm thức của Kỳ Anh, vẫn còn lưu lại những ký ức liên quan đến anh.

“Anh cả”

“U”

“Ngày mai em tiện đường đi khám một chút.” Đồng Kỳ Anh đột nhiên nghiêm túc nói.

Phó Quân Tiêu lập tức trở nên căng thẳng: “Có phải là thấy khó chịu ở đâu không? Hay là bây giờ gọi bác sĩ tới đây kiểm tra cho em nhé”

“Không phải! Là chuyện mà mẹ hỏi, rốt cuộc em có sinh con được hay không” Đồng Kỳ Anh mỉm cười.

Phó Quân Tiêu nhíu chặt đôi mày kiếm: “Anh đã nói rồi, em không cần để ý chuyện này”

Đồng Kỳ Anh nghiêm túc đáp: “Nếu em thực sự giống như lời mẹ nói, không thể sinh con, vậy thì chúng ta ly hôn đi!”

Khi nghe thấy những lời này của cô, Phó Quân Tiêu thực sự rất tức giận, nhưng anh vẫn cố kiềm chế, không để lửa giận bùng phát, thay vào đó là bình tĩnh, kiên nhẫn nói với cô: “Thật ra chúng ta có thể nhận nuôi một đứa.”

“Anh cả, anh thật sự không để ý sao?” Đồng Kỳ Anh thở dài, đứng dậy khỏi ghế, ngồi xuống trước mặt Phó Quân Tiêu, người dựa vào bên mép giường bệnh, đôi mắt ánh lên trong suốt.

Phó Quận Tiêu đưa tay lên, cưng chiều mà xoa đầu Đồng Kỳ Anh: “Nếu như em ly hôn với anh, anh sẽ chết mất”.

“Em không muốn anh chết” Đồng Kỳ Anh chớp chớp mắt, chân thành nói: “Em không nỡ”

Trên thế giới này, đây là người đàn ông đối xử tốt với cô nhất.

“Vậy em còn muốn ly hôn với anh không?” Phó Quân Tiêu khẽ nhếch môi, đôi lông mày đẹp đẽ cũng hơi nhướng lên.

Đồng Kỳ Anh giống như biến thành cái trống lúc lắc, cố gắng hết sức mà lắc lắc đầu, trông thật là đáng yêu.

Nhiên Hoàng Minh đã hỏi bố của anh ta là ông Nhiên, và báo lại với Phó Quân Tiêu rằng khả năng khôi phục trí nhớ của Đồng Kỳ Anh gần như là bằng không, muốn Phó Quân Tiêu chuẩn bị tâm lý.

Anh sẵn sàng vì cô mà buông bỏ mối thù giết cha, buông bỏ cả nỗi ám ảnh đã đeo bám trong lòng suốt bao nhiêu năm, vì vậy, đối mặt với một Kỳ Anh ngây ngô như một đứa trẻ, anh hoàn toàn có thể chấp nhận.

Không phải là do anh đấu không lại Hạ Kiến Quốc, mà là rốt cuộc anh cũng hiểu ra, cho dù có tiếp tục tranh chấp, thì cũng chẳng thể mang lại cho Kỳ Anh hạnh phúc mà cô mong muốn.

Anh có thể sống mãi trong bóng tối, nhưng Kỳ Anh thì không.

“Anh cả, sao anh lại đẹp trai như vậy chứ?” Đột nhiên, Đồng Kỳ Anh bâng quơ nói.

Phó Quân Tiêu ngây người trong chốc lát, sau đó cười cười, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mũi Đồng Kỳ Anh: “Em cũng vậy, bảo bối của anh, sao em lại đẹp như vậy chứ.”

Có lẽ là bởi vì, người tình trong mắt hoá Tây Thi.

“Chụt” một tiếng, Đồng Kỳ Anh ghé sát vào khuôn mặt Phó Quân Tiêu, đặt nhẹ một nụ hôn lên má anh.

Phó Quận Tiêu không ngờ được Đồng Kỳ Anh sẽ đột nhiên ra chiêu này, lập tức trở nên ngợi ngác.

Đồng Kỳ Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt anh, nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, mà thoạt nhìn cũng lại ngọt ngào như mật.

Đôi tay mảnh khảnh của anh không khỏi đưa lên, mân mê đôi môi mềm mại của cô.

Khuôn mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu từ từ tiến lại gần Đồng Kỳ Anh, khi bốn cánh môi sắp sửa chạm vào nhau thì đột nhiên có một y tá gõ cửa phòng.

Đồng Kỳ Anh vội vàng đứng lên, đỏ mặt xấu hổ, lập tức tránh xa ra khỏi Phó Quân Tiêu.

Cô y tá dường như không để ý đến tình hình trong phòng lúc này, thay vào đó, cô ấy bước đến bên cạnh giường bệnh và thay chai truyền dịch cho Phó Quân Tiêu.

Trong hai tuần chăm sóc Phó Quân Tiêu trong bệnh viện, Đồng Kỳ Anh cảm thấy bản thân dường như quá thông minh rồi.

Ví dụ, cô vốn nghĩ mình sẽ không biết nấu ăn, nhưng thực tế, đến khi cô bắt tay vào nấu canh cho Phó Quân Tiêu, mới thấy động tác vừa nhanh nhẹn vừa thành thục.

Lại ví dụ như, Phó Quận Tiêu cần chỉnh sửa hợp đồng trong laptop, nhưng anh chỉ có thể nằm trên giường, ngửa cổ nhìn lên quá lâu thì cổ sẽ bị đau nhức.

Vì vậy, cô còn có thể đọc nội dụng của hợp đồng cho anh nghe, vấn đề ở đây là hợp đồng viết bằng tiếng Anh nữa. Sau đó, anh nói thay đổi chỗ nào, cô sẽ giúp anh chỉnh sửa lại chỗ đó.

Phó Quân Tiêu phát hiện ra rằng người phụ nữ của anh vốn dĩ chưa bao giờ thay đổi, nếu không có nhiều quá khứ đau buồn như vậy, thì có lẽ bây giờ cô vẫn còn là một chú chim non vui vẻ, tự do.

Tại sao anh không nhận ra điều này sớm hơn?

Nếu có thể nhận ra sớm hơn…

“Anh cả, anh đang nghĩ gì vậy?” Lúc Đồng Kỳ Anh đang sắp xếp đồ đạc thì bỗng thấy Phó Quân Tiêu nhìn cô đến ngẩn người, vì vậy cô lập tức bỏ công việc trong tay xuống, nhảy đến chỗ anh, giơ tay lên mà vẫy vẫy trước mặt anh.

Hôm nay sau khi xuất viện, họ sẽ trở về trạng viên lớn của nhà họ Phó.

Vì không muốn làm bà Lãnh và ông cụ Phó lo lắng, việc Phó Quân Tiêu đã ở lại bệnh viện hai tuần liền, người lớn trong nhà đều không biết chuyện.

“Ngày mai anh đến thành phố Thuận Canh một chuyến. Em muốn đi với anh hay ở lại đây đợi anh trở về?” Phó Quân Tiêu hồi phục tinh thần xong thì liền hỏi Đồng Kỳ Anh, ánh mắt nhìn cô dịu dàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK