Mục lục
Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 524: Cô nhìn thấy rất rõ ràng

Thím Lưu gật đầu: “Hạ sốt lâu rồi, chỉ là có vẻ còn hơi yếu. Nhưng mà, ít nhiều gì một ngày này mợ chủ cũng rất chịu khó ăn đủ ba bữa, buổi tối lại thêm bữa phụ. Chỉ là mỗi bữa ăn đều phải kết hợp cân đối các chất dinh dưỡng nên khẩu vị của mợ chủ cũng có phần khác biệt”

Nghe xong, Nhiên Hoàng Minh có vẻ nghi ngờ, đoạn hỏi lại: “Cô ấy đang ở đâu?”

“Đang ăn cháo cá nấm hương ở nhà ăn, bác sĩ có muốn ăn một bát hay không?” Thím Lưu nói tiếp.

Nhiên Hoàng Minh gật đầu, rồi một mình bước đến nhà ăn.

Đồng Kỳ Anh ngồi trước bàn ăn, yên lặng ăn cháo cá.

Người phụ nữ này thực sự rất bình tĩnh!

Nhiên Hoàng Minh buồn bực trong lòng, sau khi đi tới liền ngồi xuống đối diện với Đồng Kỳ Anh.

Thím Lưu bưng một bát cháo cá nấm hương, đặt lên bàn trước mặt Nhiên Hoàng Minh.

“…” Đồng Kỳ Anh nâng mắt thờ ơ nhìn Nhiên Hoàng Minh, không nói gì, tiếp tục ăn cháo của chính mình.

Nhiên Hoàng Minh múc một thìa vào miệng, mỉa mai nói: “Món cháo cá này thường được nấu bằng cá tuyết hoặc các loại cá biển khác ít xương và mềm. Nhưng cô lại chọn cá diếc, cô có thai à?”

Đồng Kỳ Anh bị chấn động cả thể xác lẫn tinh thần, động tác trên tay cô cứng đờ.

“Chắc không phải là cô mang thai con của Phó Quân Bác chứ?” Nhiên Hoàng Minh đột nhiên cảm thấy đau lòng thay cho Phó Quân Tiêu.

Trong suốt bảy ngày Phó Quân Tiêu rời đi, có thể nói là Đồng Kỳ Anh chẳng quan tâm gì tới Phó Quân Tiêu. Nói một cách nhẹ nhàng thì chính là thờ ơ.

Ngược lại, Lạc Minh Ánh gọi điện cho anh ta mỗi ngày để hỏi thăm sự an toàn của Phó Quân Tiêu.

Đồng Kỳ Anh vốn là một người vợ lại không bằng nữ thư ký bên cạnh Phó Quận Tiêu.

Nghĩ đến điều này, ngay cả Nhiên Hoàng Minh cũng không nhịn được mà chế nhạo Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh bất mãn nhìn Nhiên Hoàng Minh, thản nhiên trả lời: “Tôi mang thai đứa con của ai, liên quan gì đến anh?”

“Tôi và Quân Tiêu là anh em vào sinh ra tử, nếu cô dám cắm sừng Quận Tiêu, đừng trách tôi ra tay với đứa trẻ trong bụng cô!” Trong mắt Nhiên Hoàng Minh lộ ra vẻ hung tàn mà mắng mỏ.

Đồng Kỳ Anh sợ hãi trước sự tàn độc trong ánh mắt và lời nói sắc bén của anh ta.

Cô cụp mắt xuống, lúng ta lúng túng mà nói nhỏ: “Tôi còn không biết tôi có thai hay không, mới có bảy ngày thôi. Để đề phòng, tốt hơn hết tôi muốn bồi bổ cho bản thân trước, sau đó sinh một đứa con khỏe mạnh cho anh cả”

“..” Nhất thời, Nhiên Hoàng Minh bị lời nói của Đồng Kỳ Anh chặn miệng.

Hoàn toàn không ngờ được, Quận Tiêu nhà anh ta lại có bụng dạ đen tối như vậy!

Trước khi đi, anh còn muốn gieo lại một hạt giống của riêng mình.

Chẳng lẽ anh thật sự sợ Đồng Kỳ Anh cô sẽ bỏ trốn theo người đàn ông khác sao?

“Anh có còn muốn xử lý cái không rõ trong bụng của tôi nữa không?” Đồng Kỳ Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi lại.

Nhiên Hoàng Minh nuốt nước bọt, xoắn xuýt đáp: “Con của Quân Tiêu chính là con của Nhiên Hoàng Minh tôi. Chỉ cần trong bụng cô là con của Quân Tiêu, tôi nhất định sẽ bảo vệ mẹ con cô chu đáo!”

“Anh đang nói cho tôi biết Phó Quân Tiêu nực cười biết bao nhiêu à? Vợ mình đang mang thai vậy mà lại cần anh em kết nghĩa của mình đến chăm sóc” Đồng Kỳ Anh không bỏ qua.

Nhiên Hoàng Minh bị cô làm cho nghẹn họng không nói nên lời.

Nếu Phó Quân Tiêu không để anh ta nói sự thật với cô, anh ta sẽ không để cho miệng lưỡi cô làm mưa làm gió.

“Đồng Kỳ Anh, tôi phát hiện có đúng là xương sườn” Nhiên Hoàng Minh không có ý định vòng vo chuyện của Phó Quận Tiêu với cô, ngược lại tính toán món nợ cũ với cô: “Ba năm trước, tôi đã ngầm ám chỉ với cô, Phó Quân Bác không phải là người đàn ông mà cô có thể tin tưởng phó thác cả đời. Lúc đó, cô vẫn đang một lòng hướng vào tên cặn bã đó, giúp đỡ tên cặn bã đó mọi thứ, chuyện gì cũng nói thay cho tên cặn bã đó.

Bây giờ thì sao! Sao tôi không thấy có một lòng hướng vào Quân Tiêu hả? Nếu cô không gây rắc rối cho Quân Tiêu thì cũng đã không tệ rồi. Còn nữa, tôi nói sao cô lại không chịu học hỏi thêm từ Lạc Minh Ánh đi? Có thể nói Lạc Minh Ánh là người rất ngoan ngoãn nghe lời, ân cần tỉ mỉ với Quân Tiêu. Cô nhìn lại chính cô đi.”

“Ba năm trước, ngoại trừ sự cố của Lý Tự San, ý nghĩa của Phó Quân Bác đối với tôi không phải là điều mà anh có thể chỉ trích chỉ bằng một từ “cặn bã”. Anh hoàn toàn không hiểu rõ những chuyện giữa tôi và Phó Quân Bác, tại sao anh lại đơn phương chỉ trích anh ta. Về phần tôi đối với anh cả, nếu anh nói tôi không đúng, tôi không có gì để nói. Tôi cũng thừa nhận tôi không theo kịp Lạc Minh Ánh. Nhưng mà tôi không giống với Lạc Minh Ánh. Tình yêu của cô ấy dành cho anh cả rất sâu đậm, nhưng tình yêu sâu đậm này còn tràn ngập sự tôn thờ và mục đích. Nhưng tôi thì không. Tình yêu của tôi dành cho anh cả không có sự tôn thờ hay mục đích nào. Tôi yêu anh ấy, yêu một cách đơn giản, nhưng chỉ có thể là do tình yêu không sâu đậm… Nhưng mà, tình yêu của một người đối với một người khác, rốt cuộc không thể đo lường được!” Đồng Kỳ Anh nói một cách chậm rãi và nghiêm túc.

“Cho nên, cô ỷ vào tình yêu của Quân Tiêu dành cho cô mà muốn làm gì thì làm?” Nhiên Hoàng Minh hỏi một cách đầy uy quyền và mạnh mẽ.

Đồng Kỳ Anh không chút do dự phủ nhận: “Tôi không có!”

“Không có? Nếu không có, sao cô muốn Quân Tiêu cứu Lý Nhã Uyên?” Nhiên Hoàng Minh tức giận nói.

Đồng Kỳ Anh vặn lại: “Cứu? Các anh có cần cứu không? Các anh chỉ cần thả người là được! Chính là người của các anh bắt Nhã Uyên! Chính là người của các anh nghiệm hình bức cung Nhã Uyên! Đúng vậy, các anh không muốn giết Nhã Uyên, quả thật các anh chừa lại một mạng cho Nhã Uyên! Nhưng mà các anh lại dùng nhiều cách khác nhau để buộc Nhã Uyên phải nói ra những bí mật mà các anh muốn biết. Nhã Uyên yêu cầu Thập, cô ấy sẽ không phản bội cậu Thập. Các anh lại ép cô ấy như vậy, Nhã Uyên biết làm như thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK