Chủ quán là một ông chú bị vợ bỏ, nghe nói là do bà ta nɠɵạı ŧìиɧ. Vì vậy, tên quán là “ món ngon cặp sừng” . Mỹ Loan bất lực, bình thường toàn ăn sơn hào hải vị, nhìn thấy không gian ngồi trận trội liền có vài phần hối hận. Nhưng thấy Bình An hí hửng gọi món, nàng đành thở dài
Ông chủ khá thân với cô, bởi vì số lần tới đây của Bình An phải tính bằng hàng trục. Mà mỗi khi ghé tiệm sẽ gọi món y như nhau.
Ông chủ: “ một gà nướng.”
Bình An hài lòng: “ Bác đây là đi guốc trong bụng tôi”
“ cái gì mà guốc, ta đi giầy mà. Còn nữa, phải gọi là chú đẹp trai” thì cô cười sảng khoái đáp: “ chú đẹp trai!”
Ông chủ liền gật đầu, hào phóng nói: “ miễn phí tương ớt đó nha”
Mỹ Loan:……
Tiệm nhỏ nhưng có tuổi đời lâu năm, món ăn cứ gọi là tuyệt hảo. Gà nướng thơm phức, lớp da vàng óng như bánh mật kèm với một ít rau thơm ngon nhức nách. Bình An liếʍ môi, muốn lấy cái đùi thì nhớ ra Mỹ Loàn còn ngồi ở đây.
Cô ngước mắt, đẩy đĩa gà cho nàng. Mỹ Loan xắn tay, xé chiếc đùi nóng hổi đưa cho Bình An. Cô vui mừng nói cảm ơn rồi đánh chén mặc kệ sự đời. Nàng vốn không định ăn, nhưng thấy cô hạnh phúc như vậy thì đành thử vài miếng
da gà giòn tan thấm vị chua ngọt, thịt mềm lại đậm đà lôi cuốn. Miếng thịt nóng vừa được nướng xong, chấm với tương ớt tê tê quả là mĩ vị. Nàng ăn một miếng, lại một miếng. Bình An và Mỹ Loan ăn sạch con gà, nhưng phóng thái hoàn toàn khác nhau. Bình An ngấu nghiến như con nhà chết đói, so với dáng vẻ thưởng thức và ung dung của nàng, ông chủ chỉ bật cười.
Ăn mãi cũng khát, cô gọi một li bia ướp lạnh lớn. Mỹ Loan định ngăn thì cô đã tu ừng ực mà không quan tâm đến ví tiền của nàng. Mỹ Loan bất lực, mấy tờ 500k trong túi hớ hênh ra ngoài.
Một người là tổng tài lạnh lùng cao cao tại thượng vậy mà đi ăn gà nướng với Bình An- kẻ mắc nợ nàng 10k chưa trả. Nếu ai biết được, đều nói không tin.
Hai má Bình An hồng thuận, mắt híp híp nhìn đống đồ ăn ngan ngát trên bàn. Nghiêng người về vách tường mà mơ màng. Mỹ Loan vừa lúc ăn xong, thấy thế thì đỡ cô lại….