Bình An: ???
Vỹ Vỹ có phải bị ngáo không? Lấy đâu ra thái độ láo xược như thế?
Thấy ánh mắt chán gắt của Bình An, cô ta tức giận định lao tới cướp lấy chiếc móc khoá. Nhưng siron một đường cào khiến Vỹ Vỹ ngơ người. Nó nhảy lên đầu Vỹ Vỹ rồi mài móng vào tấm thảm. Giống như mới vừa chạm vào thứ gì đó bửn thỉu
Vết thương sắc bén trên dung nhan của Vỹ Vỹ, với tốc độ của mèo con thì độ nặng của đường cào chắc chắn không dễ khỏi. Vỹ Vỹ hét lên, bàn tay run rẩy sợ hãi chạm nhẹ vào mặt.
Bình An khá bất ngờ, Siron xem vậy mà chẳng kiêng nể ai. Nó được cưng chiều quá sinh kiêu rồi. Dù vậy, với “ tác phẩm” kia thì người mẫu Vỹ Vỹ sẽ gặp chắc chở rồi đây.
Âm thanh trong phòng khách thu hút mọi người bao gồm cả đám hầu việc. Mộc Hoàn tưởng Bình An gặp chuyện, hấp ta hấp tấp chạy vào.
Vỹ Vỹ điên dại ngồi trên nền, mặc cho Tuệ Mai trấn an cô ta vẫn la hét om sòm. Bình An ôm chặt siron để nó không bị chiếc lọ trong tay Vỹ Vỹ làm tổn thương. Nhưng mèo con rất ghét bỏ, nó gừ gừ vài tiếng như muốn cào thêm phát nữa.
Phu nhân nhanh tróng gọi người đi lấy hộp cứu thương, Nam Ngữ hoang mang hỏi thăm tình hình.
Tuệ Mai vừa ôm Vỹ Vỹ vào lòng vừa kể khổ. Thêm chút mắm mối khiến câu truyện có vài phần sai lệch. Bình An suýt chút nữa định lao tới ba mặt một lời.
Chẳng là thế này. Vỹ Vỹ muốn hỏi mượn chiếc móc khoá của Bình An. Nhưng cô lại tỏ thái độ, thậm trí còn xui Siron tấn công Vỹ Vỹ.
Mượn? Xui?
Có kẻ ngốc mới tin
Bình An tức muốn nổ khói. Vỹ Vỹ đang được trị thương cũng định nói gì đó. Thấy thế, Siron trong lòng cô vung móng vuốt làm cô ta không giám thốt lên. Bình An yêu mèo con quá đi mất.
Mộc Hoàn kéo cô vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “ Có chuyện gì vậy, không sao chứ? Thì Bình An lập tức tuôn ra như cái máy,Siron cũng gia sức phụ hoạ.
Cha nàng trầm tư một lúc, ông cảm thấy có kẻ không chịu khai sự thật. Bỗng, Vỹ Vỹ hét lên: “ B… Bịa chuyện!”
Mộc Hoàn lạnh lùng lườm cô ta, âm thanh doạ người: “ Nhà này không nghèo đến mức camera cũng không có” vừa giứt lời, vỹ Vỹ cùng Tuệ Mai run rẩy. Mọi người bất ngờ trước thái độ của nữ chủ.
Từ bé, Mộc Hoàn đã nhút nhát ít nói. Đôi lúc tự nhận phần thiệt về mình, chẳng bao giờ lên tiếng. Hiện tại, Bình AN bị khi dễ khiến nàng nổi lên tức giận.
Bình An nắm lấy tay nàng, hai mắt híp híp cười. Siron dụi dịu vào lòng cô.
Ông Trương sai quản gia đem quá trình quay lại mang đến đây thì bị Tuệ Mai bối rối ngăn lại: “ c.. cha, chỉ là hiểu lầm thôi. Không cần…” Đang nói giở bỗng bị ánh mắt lạnh lẽo của ông cảnh cáo, Tuệ Mai miễn cưỡng ngậm miệng.
Sự thật mãi là sự thật, vở kịch mà hai nàng ta tốn công gây nên đã bị giẫm đạp không thương tiếc.
Ông trương ghét nhất là kẻ nói dối, đã vậy còn là con gái của ông ta. Đừng nói là nhỏ hay to, chỉ cần có người dắt mũi thì đừng mong hối lỗi. Lần này Vỹ Vỹ và Tuệ Mai tiêu rồi….
……..
Mộc Hoàn đứng dậy, với tay tới chiếc thìa ở trong kệ. Mấy người hầu thấy thế, vội vàng chạy tới muốn phụ giúp. Nhưng nàng cười nhẹ, lắc đầu nói không cần.Theo động tác của nữ chủ, mọi người trên bàn ăn cũng liếc nhìn. Mộc Hoàn múc một bát canh, lấy từng cọng hành để vào đĩa của mình. Sau đó, Mộc Hoàn đưa bát canh đã lọc sạch cho cô.
Bình An ghét hành, ngửi thôi cũng ghét. Hiện tại đang ở nhà nữ chủ, nếu kén chọn chắc chắn sẽ để lại ấn tượng xấu nên cô đành cố nuốt cho chôi. Mộc Hoàn phát giác, lập tức giúp cô.
Vỹ Vỹ và Tuệ Mai mặt như đưa đám, họ bị mắng sắp no rồi. Bây giờ còn ăn đường của hai người, mắt lườm liên tục.
Ông Trương hỏi: “ cháu không ăn được hành?” khiến Bình An có chút bối rối, cô khẽ gật nhẹ.
Mộc Hoàn sinh ra nghi hoặc. Trước khi dẫn Bình An về ra mắt, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Chắc chắn cha mẹ sẽ không ưng cô, nhưng Mộc Hoàn quyết thay đổi tư tưởng phải lấy con nhà giàu có của họ.
Nhưng thái độ của cha mẹ với Bình An khá nhẹ nhàng, nói trắng ra là được ưu ái không ít. Mộc Hoàn nhíu mày.
Nữ chủ và Bình An có thể chưa đoán ra, ông bà Trương đã điều tra được vụ tai nạn lần trước. Biết người yêu con gái dũng cảm, lại trị được thói nhút nhát của nàng. Hai vị tiền bối vài phần ưng ý.
Vỹ Vỹ nghiến răng, cô ta chạy vào trong bếp lấy ra hộp hành lá cắt sẵn. Một tay đổ vào nồi canh thơm phức. Bình An xốc không ít
Mẹ nàng nghiên đầu, đặt đũa xuống: “ Vỹ Vỹ, cháu là đang làm gì vậy?”
“ Dạ, canh này có hành rất ngon. Cháu nghĩ mọi người sẽ thích”
Bỗng, chị người hầu “ a” lên. Nam ngữ nhăn mày, xoa xoa mi tân quát: “ Ngươi còn có phét tắc không hả?”
Chị người hầu run rẩy, cúi đầu sợ hãi nói: “ Thưa, hành đó….hành đó bị hư rồi ạ”
Ông Trương đập bàn, giọng nghiêm nghị thốt lên: “ Tại sao lại để hành hỏng ở đấy?” Thì chị hầu bối rối giải thích: “ D.. Dạ, tôi đã để nó vào dưới kệ để tí nữa vất rồi ạ. Hành mới tôi để ở trên bàn….”
Mọi người đồng loạt nhìn thèo hướng tay của chị, đúng là có một hộp hành dự trữ ở đây. Vỹ Vỹ vừa xấu hổ vừa tức. Hành động ngốc nghếch của cô ta đã phá hỏng nổi canh ngon.
Nhưng, Mộc Hoàn có vẻ khá vui. May là nàng đã cho ra bát riêng để Bình An ăn, chứ cô ấy thích món này mà không được ăn thì tội lắm.
Siron đang nằm trên nệm thì “ Meoww” vài tiếng, nó nhếch mép nhìn dáng vẻ đần độn của Vỹ Vỹ. Ai bảo vứt cá của nó. Mèo con rất ghét cô ta
---------
Ăn xong bữa cơm bất ổn. Cả nhà tập trung ở phòng khách theo thói quen
Hôm nay, Vỹ Vỹ sẽ xuất hiện trên tivi nên cô ta nằng nặc đòi mọi người xem. Bình An với Mộc Hoàn ngồi chung một ghế, nữ chủ chỉ chăm chăm trêu chọc cô. Vỹ Vỹ nói gì đều bỏ ra sau đầu.
“ Hoa hồng giữa chốn phồn hoa” là bài hát do Vỹ Vỹ sáng tác và tự mình trình bày. Ừm.. nói sao nhỉ. Lời khá hay và hợp vần, khúc lên cao nhịp nhàng uyển chuyển. Nhưng, giọng của cô ta chua quá! Nghe có phần the thé lại mất hơi một số chỗ. Siron như bị kích thích trước âm thanh này, nó mài móng liên tục.
Cô phát hiện, mẹ nữ chủ khẽ để một ngón tay ở tai. Tinh tế bảo vệ nó khỏi thời kì nhiễm trùng âm nhạc.
Vỹ Vỹ may là được cái dáng với sự nâng đỡ của Tuệ Mai. Chứ hát hò thế này thì giải nghệ nhanh còn kịp.
Mộc Hoàn thấy cô “ kiên trì” thưởng thức tác phẩm của Vỹ Vỹ. Cảm thấy Bình An rất đáng yêu, không kiềm được mà nhéo nhéo lòng bàn tay cô.
Một bên là âm nhạc, một bên là cảnh đường mật của hai người. Ông Trương bất lực lắc đầu.
------------
Trời tối dần, xung quanh dinh thự chỉ có tiếng xào xạc của cây cỏ. Những người hầu cũng lủi thủi về phòng của mình. Hôm nay là đêm trăng tròn, gió thổi qua trốn trần gian rôi tung bay cùng ngôi sao nhỏ. Bầu trời lấp lánh, tựa như tranh hoạ.
Bình An vào phòng Mộc Hoàn. Nội thất chủ yếu là màu gỗ nhạt, trên bàn có cây trúc may mắn xanh tốt. Nàng cheo chiếc chuông gió màu nâu sẫm khiến vẻ yên bình được tô điểm.
Đã khá lâu Mộc Hoàn chưa về nhà, nhưng có các người hầu dọn dẹp nên căn phòng không chút bụi bẩn.
Bình An nằm ngửa trên giường, vắt chân chữ ngũ rồi huýt sáo. Hệ thống nằm trên bụng cô, nó đang lảm nhảm về điểm hảo cảm đã đạt 90 phần trăm.Mộc Hoàn so với lần đầu cô gặp thật như một con người khác. Có lẽ trải qua nhiều chuyện, nàng ấy kiên cường không ít… Haizz
Bỗng, cửa phòng khẽ mở. Bóng dáng quen thuộc từ từ tiến vào.
Hôm nay, Mộc Hoàn mặc quần áo ngủ dài tay hình bông hoa khiến Bình An cười như được mùa. Bình thường ở chung, nàng ấy toàn mặc đồ hở hở để câu dẫn cô, xem ra bây giờ còn lâu mới giám. Thấy cô haha liên tục, hai má Mộc Hoàn dần dần đỏ lên. Thẹn quá, nàng bổ nhàu tới người cô nhéo má cho bằng được là khuôn mặt Bình An biến dạng.
Hệ thống: …..
Ta không hiểu…
----------
Trong một căn phòng khác
Tuệ Mai vỗ về Vỹ Vỹ, miệng liên tục dỗ dành. Vừa nãy, siron phát tiết cào liên tục vào màn hình tivi đang chiếu ảnh cô ta khiến Vỹ Vỹ tức muốn xỉu. Hôm nay cả hai gặp rất nhiều xui rủi. Tuệ Mai không nghĩ nhiều, Nhưng Vỹ Vỹ lại cho rằng đó là do Bình An. Mộc Hoàn mà nghe được câu này, hẳn sẽ cung siron cào cô ta..
----------
Ông Trương thấy vợ đang ngồi trên giường suy nghĩ thì nhẹ nhàng vỗ vai: “ sao vậy? Em vẫn chưa yên tâm à?”
Bà đáp: “ Nói thật, em thấy con bé đấy cũng ổn. Nhưng chỉ sợ hai đứa nó khó được lâu bền.”
“ Xem biểu hiện chiều nay của Mộc Hoàn, chắc chắn là thích rất nhiều. Mà thôi, em lo làm cái gì. Chúng lớn rồi, có đủ lông đủ cách để nhìn đời” thì Bà Trương buồn bã thở dài.
Trong ba người con, Mộc hoàn là đứa bà lo nhất. Chỉ mong rằng, đứa trẻ Bình An đó sẽ thật tâm đối với Mộc Hoàn.
----------
Sáng hôm sau, Mộc Hoàn và Bình An phải đi từ sớm. Cô nuối tiếc ôm siron vuốt ve, nó cũng meow lên vài tiếng tạm biệt.
Nhìn tâm trạng của hai vị trưởng bối, xem ra lần này cô đã thành công. Bình An cười cười nắm tay nữ chủ rời đi……….