“Đau…đau”
Tiêu Hà nắm chặt lấy tay Lộ Châu mà tay đó cô còn đang bị thương vì bạo lực ở trường
Tiêu Hà thấy không đúng lắm anh dùng lực không quá mạnh sao cô lại đau đến mức khóc lóc van xin anh như thế
Tiêu Hà liền vén tay áo của Lộ Châu lên. Những vết bầm tím hiện rõ trên làn da trắng ngọc của cô
“Tại sao bị như này?”
Lộ Châu run rẩy cô không dám kể với anh vì cô biết cho dù anh có ra mặt lấy lại cônv bằng cho cô thì mọi người vẫn xem cô là kẻ làm ấm giường
“Không sao chỉ là bất cẩn bị ngã”
Lời nói dối này của cô cũng thật qua loa rồi. Tiêu Hà là ai chứ mà cô còn định dám qua mặt
Anh nhanh chóng kéo cô lại gần mình dùng tay xé bỏ chiếc vay cô đang mang trên người
“Aaa…anh làm cái gì vậy buông tôi ra…không được”
Tiêu Hà cố chấp giưd chặt cô lại những vết thương bầm tím trên người cô dần lộ ra
Lộ Châu sợ hãi đẩy anh ra xa cô ngồi sụp xuống đất ôm lấy cơ thể đầy thương tích của mình mà van xin anh
“Xin anh tha cho tôi đi…công việc này tôi làm không nổi nữa…tôi muốn về nhà”
Tiếng cầu xin thảm thiết của Lộ Châu giường như xé nát trái tim của Tiêu Hà
Tại sao anh lại đau như vậy? Tại sao cô lại bị thương?
Tiêu Hà tiến tới gần Lộ Châu anh ôm cô vào lòng nhưng đều bị Lộ Châu kháng cự
Bây giờ nếu ai hỏi cô điều làm cô sợ nhất là gì. Lộ Châu sẽ thẳng thắn trả lời là sợ Tiêu Hà
Cô rất sợ anh làm tổn thương cô. Vì cô yêu anh mất rồi yêu nhiều đến nỗi muốn cướp anh từ tay của Minh Minh
“Ngoan nói tôi nghe ai làm cô bị như này?”
Lộ Châu chỉ im lặng mà khóc bây giờ cô không thể nói thành lời được nữa rồi
Được anh ôm vào lòng bao nhiêu uất hận tủi nhục của cô đều hiện ra bên ngoài
“Hicc…tôi muốn về nhà…không đi học nữa đâu…đau lắm…tôi muốn về nhà”
Lộ Châu ngày lúc càng gào khóc to hơn. Tiêu Hà cũng đã đoán ra được vấn đề
Anh ôm cô chặt hơn vỗ về an ủi cô
“Nín đi đừng khóc tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô”
“Không…không cần họ xem tôi là vật làm ấm giường cho anh…tôi không phải anh không cần tốn sức cho tôi như vậy anh càng làm thế bọn họ càng ghét tôi hơn”
Lộ Châu cuối cùng cũng chịu nói ra. Tiêu Hà lúc này anh tức giận thật rồi xung quanh căn phòng hiện giờ chỉ toàn là tiếng khóc thảm thương và bầu không khí ngột ngạt
Lộ Châu khóc không ngừng đến lúc mệt quá cô liền ngất đi. Tiêu Hà liền bế cô quay trở về phòng
Anh đặt cô từ từ xuống giường. Sau đó đi lấy hộp y tế rồi sát trùng cho cô
Anh nhẹ nhàng bôi thuốc sợ cô đau sẽ thức giấc. Nhìn những vết thương này Tiêu Hà không khỏi tự trách
Anh nhấc máy bấm một dãy số sau đó gọi đi
Đầu dây bên kia là Sở Hưng! Muộn như này anh còn muốn người ta làm tăng ca sao?
“Ngày mai sắp xếp người đến trường”
“Rõ”
Sở Hưng không cần hỏi lý do cũng biết là vì nguyên nhân gì
Sau khi bôi thuốc cho Lộ Châu xong anh mặc lại quần áo cho cô rồi cũng lên giường nằm
Anh ôm cô vào lòng mà thiếp đi
Sáng sớm hôm sau!
Lộ Châu thức dậy thấy cơ thể của mình được bao bọc trong vòng tay của Tiêu Hà
Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh để sang một bên sau đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh
Cô sau khi sửa soạn xong liền bước ra đã thấy Tiêu Hà ngồi đó nhìn cô
“Anh…anh sao đêm qua lại ngủ ở đây”
“Nhà tôi…tôi thích ngủ đâu thì ngủ”
“Ò”
Danh Sách Chương: