Mục lục
Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đêm này đã định là sẽ không yên ổn.

Sự xuất hiện của Đệ Nhị dường như mang tới một áp lực vô hình cho phủ bá tước. Cuộc bàn luận sôi nổi trên bàn ăn vì vậy mà chấm dứt, mỗi người ngồi yên ở vị trí của mình, lặng lẽ dùng bữa.

Hai mắt của Phượng Lại Tà vẫn nhìn chằm chằm Đệ Nhị, hắn lại vừa lúc ngồi ngay đối diện, càng thêm tiện cho việc quan sát. Bầu không khí an tĩnh làm cho Tiểu Tà cảm thấy kỳ quái, cô bé hết nhìn daddy rồi lại nhìn Phượng Tê, nhưng bọn họ chỉ ngồi lẳng lặng ăn cơm.

Là do nó quá mức mẫn cảm hay là thật sự có cái gì đó không đúng? Nó cứ có cảm giác rằng sự xuất hiện của Đệ Nhị khiến cho bầu không khí trở nên kỳ quái. Nhưng mà, khi ngẩng đầu nhìn vào gương mặt trắng nõn mang theo ý cười của hắn, Tiểu Tà không thể giải thích được vị quốc sư thoạt nhìn có vẻ ôn hòa này tại sao lại làm cho bầu không khí vốn rất sinh động trở nên trầm lắng hẳn xuống.

“Tên của con là Phượng Lại Tà đúng không?” Đệ Nhị bỗng nhiên buông cái thìa trong tay xuống, đôi mắt trắng dã cũng đúng lúc nhìn thẳng vào mắt Phượng Lại Tà.

“Đúng vậy.” Phượng Lại Tà nhìn daddy một chút rồi nhu thuận đáp.

“Con cũng là tuyển thủ của võ đạo đại hội năm nay sao?” Đệ Nhị ôn hòa cười, tựa như một đóa hoa bách hợp nở rộ trên vách núi.

Phượng Lại Tà vô thức lắc đầu, rồi mới sực nhớ rằng đối phương nhìn không thấy, lúc này mới lên tiếng trả lời: “Không phải.” Nó đi tham gia võ đạo đại hội? Đi làm gì? Bộ chán sống hay sao?

Khi nghe được câu trả lời của Phượng Lại Tà, Đệ Nhị có vẻ hơi kinh ngạc. Dựa vào hơi thở, hắn cho rằng cô bé hẳn là một trong số những tuyển thủ mới đúng, chẳng lẽ cảm giác của hắn sai rồi sao? Tuy rằng không giải thích được, nhưng hắn cũng không thể hiện ra mặt mà chỉ thản nhiên cười cười.

“Bá tước đại nhân, huyết chủ tới.” Bỗng nhiên, Hồ Tư vội vội vàng vàng chạy tới báo.

Phượng Lại khẽ nhíu mày, Phượng Lại Tà ngồi bên cạnh vô thức nhích lại gần hắn. Đối với Phượng Ngâm, cô bé vẫn có chút sợ hãi.

“Ta đi xem sao.” Phượng Ca bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt rất thoải mái.

“Em đi với anh.” Phượng Tê cũng đứng lên, nhìn thoáng qua Phượng Ca rồi hai người cùng nhau đi ra.

“Huyết chủ bệ hạ cũng tới?” Đệ Nhị ngẩng đầu hỏi.

“Đệ Nhị quốc sư, xem ra bữa cơm này của chúng ta đành phải tạm dừng rồi.” Phượng Lại đứng dậy, tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Phượng Lại Tà.

“Hình như là ta chưa từng gặp qua huyết chủ bệ hạ.” Đệ Nhị cười, sau đó cũng đứng dậy.

“Tiểu Ngôn, em với Ẩn trở về phòng trước đi.” Sóc Li vừa nói, vừa đeo lên chiếc mặt nạ mà Phượng Lại đưa cho hắn. Một khi đeo mặt nạ vào, hắn không còn là Sóc Li nữa mà là một trong bảy tuyển thủ của huyết tộc – Linh.

“Em biết rồi.” Tuy rằng Sóc Ngôn không biết vị huyết chủ kia là người như thế nào, nhưng vì nhìn thấy thái độ khẩn trương của những người ở đây nên hắn cũng không hỏi thêm gì nữa. Chỉ riêng Tiểu Bạch, khi nghe thấy hai chữ “huyết chủ” thì hơi thở của nó lập tức trở nên nguy hiểm. Hình ảnh gian phòng đầy ắp cánh hoa hồng của ngày đó vẫn quẩn quanh trong đầu nó, cùng với máu của Hỏa Đề, cùng với đôi mắt màu tím của Tiểu Tà.

Nó từng ước định với Hỏa Đề rằng sẽ không bao giờ đề cập tới sự việc xảy ra vào ngày hôm đó.

Khi bọn họ đi tới phòng khách thì Phượng Ngâm đã chờ sẵn ở đó với gương mặt hòa nhã mang theo ý cười, dường như không có ác ý gì cả. Ngược lại, sắc mặt của Phượng Tê và Phượng Ca thì đặc biệt nghiêm trọng, hai người đứng cạnh Phượng Ngâm, tự hỏi tại sao phụ vương lại đột nhiên tới thăm mà không hề có một lời báo trước.

“Ồ, Đệ Nhị quốc sư đã đến à?” Phượng Ngâm có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Đệ Nhị.

“Phượng Ngâm bệ hạ, đã lâu không gặp, ta thay mặt ma vương thỉnh an ngài.” Đệ Nhị hơi cúi người hành lễ.

“Không cần khách sáo, lần này ma vương không thể tham dự đại hội, ta cũng thấy rất tiếc.” Phượng Ngâm vừa cười vừa đáp.

Sau khi chào hỏi xong, ánh mắt của Phượng Ngâm bỗng nhiên chuyển sang hướng Phượng Lại Tà.

Tiểu Tà cảm thấy nổi cả da gà, vô thức nhích lại gần Phượng Lại, đôi mắt màu đỏ của Phượng Ngâm làm cho nó cả người bứt rứt, không được tự nhiên.

“Không biết huyết chủ đại giá quang lâm là có chuyện gì?” Phượng Lại thấy Phượng Ngâm không hề chủ động mở miệng, đồng thời cũng cảm thấy nỗi sợ hãi tràn đến từ cơ thể Tiểu Tà, hắn cầm tay Tiểu Tà, hi vọng sẽ làm cô bé cảm thấy an toàn.

“À, Phượng Lại, hôm nay ta tới là để nói cho ngươi biết một tin vui.” Phượng Ngâm cười, bước lại gần Phượng Lại và Tiểu Tà, ý định thật sự được giấu kỹ bên trong đôi mắt màu đỏ.

“Chuyện gì?” Phượng Lại lạnh giọng hỏi. Tin vui? Hắn chưa bao giờ nhận được tin vui nào từ miệng Phượng Ngâm cả.

“Thay vì nói là tin vui dành cho ngươi, có lẽ ta nên nói là…” Phượng Ngâm hơi nheo mắt lại, rồi hắn cúi người xuống nhìn thẳng vào cô bé đang trốn phía sau Phượng Lại, vừa cười vừa nói tiếp: “… tin vui dành cho Tiểu Tà.”

Phượng Lại Tà hoảng sợ trước động tác của Phượng Ngâm, cơ thể có hơi run lên, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời.

“Huyết chủ đại nhân, ngài đang nói đùa sao? Con thì có thể có tin vui gì được chứ?”

Phượng Ngâm đứng thẳng người lên, đi trở lại và ngồi xuống ghế. Hắn vừa uống trà vừa chậm rãi nói: “Hôm nay, Minh Hoàng tới tìm ta nói một chuyện, hắn thay mặt tam hoàng tử Ma tộc Hỏa Đề đưa ra lời cầu hôn, mà đối tượng của hắn…” Phượng Ngâm nheo mắt nhìn về phía Phượng Lại Tà, nói với giọng điệu vô cùng thong thả: “Chính là con.”

Đùng – lời nói của Phượng Ngâm giống như một quả bom nổ tung giữa phòng, mặc dù phòng khách vẫn yên tĩnh như trước, nhưng trong lòng mọi người đều cảm thấy chấn động.

Hỏa Đề? Cầu hôn? Nó? Phượng Lại Tà hít vào một hơi thật sâu, không thể tin vào tai mình.

“Huyết chủ đại nhân, ngài đang nói đùa sao? Chuyện này không buồn cười gì đâu.” Nó mong rằng hắn chỉ đang đùa giỡn mà thôi.

“Tiểu Tà, ta làm sao lại đem chuyện này ra đùa cợt được chứ. Chúc mừng con, sắp trở thành Tam hoàng phi của Đông phương ma tộc rồi.” Phượng Ngâm cười, phá hỏng hi vọng cuối cùng của Phượng Lại Tà.

Phượng Lại Tà trợn to mắt, rồi bỗng nhiên cảm giác được bàn tay đang nắm tay mình bỗng nhiên dùng sức, làm cho tay của nó đau nhói.

Đau quá, daddy làm sao vậy?

“Bệ hạ, ngài không phải đã đồng ý rồi chứ?” Phượng Lại nheo mắt lại, giọng nói lạnh lẽo, đáy mắt nhìn như êm ả trầm tĩnh lại nổi nên cuồng phong bão táp.

“Ta còn chưa hỏi qua ý kiến của Tiểu Tà cho nên không lập tức đáp ứng, nhưng ta đã đồng ý với Minh Hoàng rằng sẽ cho hắn một câu trả lời xác đáng trước khi Võ đạo đại hội kết thúc.” Phượng Ngâm đáp lời.

“Phượng Lại bá tước, Tiểu Tà, ta hi vọng hai người có thể thận trọng cân nhắc việc này. Đương nhiên, huyết tộc chúng ta nếu như có thể kết thân với Đông phương ma tộc thì quá tốt rồi, ta cũng cảm thấy rất hài lòng.” Khi nói những lời này, khóe miệng của Phượng Ngâm hơi nhếch lên làm cho người khác sợ hãi. Hắn đang đợi – đợi chờ một kết quả thỏa mãn.

“Đa tạ ý tốt của bệ hạ, trước khi đại hội kết thúc, ta sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục.” Phượng Lại lạnh lùng mở miệng. Hắn đã sớm biết Phượng Ngâm vĩnh viễn không thể mang tới cho hắn một tin tức nào tốt, nhưng cũng thật không ngờ lần này lại là một tin tồi tệ như vậy.

Sau đó, Phượng Lại có chút thô lỗ kéo Phượng Lại Tà đi nơi khác. Bước chân rất nhanh của hắn làm cho Phượng Lại Tà phải vừa đi vừa chạy mới có thể đuổi kịp. Quay đầu nhìn Phượng Ngâm, Phượng Lại Tà có linh cảm không tốt. Nó cảm thấy sự việc không hề đơn giản như vậy, nhưng mà, sức mạnh trên tay làm cho nó không còn tâm trí để suy nghĩ về những chuyện khác. Sau khi bọn họ đi khỏi tầm mắt của mọi người, Phượng Lại Tà mới nhịn không được hô lên: “Daddy, người làm tay con đau quá.”

Phượng Lại dừng lại, chậm rãi buông lỏng tay ra.

“Daddy, người làm sao vậy?” Phượng Lại Tà vừa xoa xoa bàn tay của mình, vừa bước lại gần Phượng Lại. Nhưng ngay lúc đó, cô bé nhìn thấy đôi mắt của hắn – sắc tím vẫn còn đó nhưng nay hoàn toàn mờ nhạt trước màu bạc phủ đầy con ngươi.

Trong lòng chấn động, Phượng Lại Tà đứng sững người lại.

“Ta không sao.” Phượng Lại quay mặt về phía bức tường, giọng nói có chút hằn học.

“Daddy.” Phượng Lại Tà đặt hai tay trước ngực, cau mày nhìn bóng dáng cao lớn trước mắt, trong lòng không khỏi lo lắng. Mới vừa rồi là ảo giác hay sao? Đôi mắt màu bạc kia là của daddy sao?

“A…” Trong chớp mắt, Phượng Lại Tà được Phượng Lại ôm lên, cô bé vội vã ôm lấy cổ của hắn, lần thứ hai nhìn thẳng vào đôi mắt Phượng Lại, nhưng bây giờ, đôi mắt ấy đã lại có màu tím quen thuộc.

“Tiểu Tà, con có muốn gả cho Hỏa Đề không?” Phượng Lại ôn hòa hỏi.

“Con không gả cho tên mèo Ba Tư kia đâu.” Đùa chắc, nó làm sao lại muốn cưới cái tên ác ôn kia được.

“Daddy, người quên khế ước của chúng ta rồi sao?” Phượng Lại Tà cau mày hỏi.

Phượng Lại nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Tà và cúi đầu hôn lên đó.

Hắn chưa bao giờ quên, mười năm trước, hắn cũng từng đặt nụ hôn lên bàn tay này.

“Daddy, con là của người, lúc trước là thế, hiện tại là thế, tương lai cũng sẽ như thế.” Phượng Lại Tà ngẩng đầu, chủ động hôn lên đôi môi lạnh lẽo nhưng lại làm cho nó cảm thấy ấm áp hơn mọi thứ trên cõi đời này.

Phượng Lại nhìn màn hơi nước trong mắt Tiểu Tà, lông mày hơi cau lại: “Nếu đã như vậy…” Nheo mắt lại, hắn ôm Tiểu Tà vào phòng.

Nếu Phượng Ngâm đã cho hắn hai sự lựa chọn, vậy thì cứ làm theo ý của hắn ta đi.

“Tối nay, hai đứa con cũng về hoàng cung đi.” Sau khi Phượng Lại và Tiểu Tà rời khỏi, Phượng Ngâm quay sang nhìn Phượng Tê và Phượng Ca, lạnh lùng ra lệnh, tựa như một vị đế vương cao cao tại thượng.

“Dạ, phụ vương.” Phượng Tê và Phượng Ca khuỵu gối trả lời.

Sau khi Phượng Ngâm rời khỏi, Phượng Ca mới đứng lên, nhưng hắn lại phát hiện Phượng Tê đang đắm chìm trong trạng thái mất hồn, vẫn quỳ mà không đứng dậy. Nếu hắn không đoán sai, phản ứng của Phượng Tê chắc chắn có liên quan với tin tức mà phụ vương mang tới.

“Phượng Tê.” Phượng Ca gọi lớn.

Phượng Tê giật mình, như ở trong mộng mới tỉnh. Hắn vội vàng đứng lên, nhìn Phượng Ca với vẻ hơi xấu hổ.

“Em…” Hắn định giải thích về việc thất thần vừa rồi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Phượng Ca thì hắn chỉ biết cúi đầu xuống. Hóa ra Phượng Ca đã sớm nhìn ra.

“Về hoàng cung trước đi.” Phượng Ca cũng không muốn nói cái gì ở chỗ này. Hắn vỗ vai Phượng Tê, nở nụ cười thường nhật.

“Đệ Nhị quốc sư, chúng ta đi trước một bước. Đêm nay, ngài nghỉ ngơi cho tốt.” Phượng Ca nhìn về phía Đệ Nhị, lễ phép nói.

“Đa tạ hoàng tử quan tâm, hoàng tử cùng công chúa lên đường cẩn thận.” Đệ Nhị đáp lễ.

Phượng Ca cười cười, đưa mắt nhìn Nạp Hạ, Phi Mặc cùng Sóc Li một chút, hắn gật đầu chào rồi dẫn Phượng Tê ra ngoài.

Sau khi ngồi vào xe ngựa, cửa xe đã đóng, nụ cười trên gương mặt Phượng Ca liền vụt tắt, giọng điệu cũng thay đổi từ chỗ bỡn cợt, trêu đùa thành thật sự nghiêm túc.

“Em có biết cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có kết quả gì không?”

Phượng Tê cúi đầu, hàng lông mày nhăn lại, cũng không dám nhìn thẳng vào Phượng Ca. Hắn vẫn biết Phượng Ca rất thông minh, thậm chí còn thông minh hơn so với hắn, nhưng Phượng Ca luôn dùng cái vẻ ngoài lông bông tùy tiện để lừa gạt người khác, tạo cho người ta cảm giác rằng hắn bẩm sinh là một tay hoàng tử ăn chơi lêu lổng, một gã khó có thể đảm đương đại sự.

“Anh hi vọng em hiểu rõ, nếu cứ như thế, không riêng gì anh mà phụ vương cũng sẽ phát hiện điểm khác thường của em.” Phượng Ca đè thấp giọng nói. Vừa rồi, hắn thấy rất rõ ràng ánh mắt sợ hãi và vẻ mặt khổ sở của Phượng Tê khi phụ vương tuyên bố tin tức Hỏa Đề cầu hôn Phượng Lại Tà. Lúc đó, nếu không phải sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về Phượng Lại Tà thì Phượng Tê căn bản không thể giấu diếm được thái độ rõ ràng đó. Thông minh như phụ vương, nếu nhìn thấy, lại liên hệ với những hành động che chở cho Phượng Lại Tà của Phượng Tê lúc trước, chắc chắn người sẽ đoán ra.

Chuyện này hết sức nguy hiểm, đây vốn không phải là tác phong của Phượng Tê – đứa em luôn cẩn thận, lạnh lùng, không bao giờ quan tâm tới kẻ khác của hắn.

“Em biết rồi.” Phượng Tê nặng nề trả lời, nói xong, hắn khổ não ôm đầu.

Hắn biết, biết biểu hiện của mình đã càng ngày càng rõ ràng. Hắn cũng muốn khống chế tất cả chuyện này, hắn cũng đã nỗ lực làm vậy, mấy ngày qua, hắn không hề tiếp xúc nhiều với Tiểu Tà, thậm chí không dám đứng gần cô bé.

Nhưng mà…

Nhưng mà ngày hôm nay, khi phụ vương nói ra tin tức đó, hắn thật sự không có cách nào khống chế tâm trạng của mình. Hắn không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng hắn chỉ có mỗi cảm giác sợ hãi và đau thương.

Hỏa Đề – Tiểu Tà?

Hắn không thể chấp nhận được chuyện này.

Phượng Ca nhìn vẻ mặt của Phượng Tê, sự lo lắng trong mắt càng ngày càng nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK