“Tiểu Tà, vừa rồi con muốn nói gì với chúng ta?” Không hề để ý đến dị trạng của Phượng Lại Tà, Sóc Ly cười hỏi. Hắn vẫn đang chìm đắm trong niềm vui em trai trở về, nụ cười vô cùng sáng lạn.
“Không, không có gì… Con chỉ muốn hỏi kết quả rút thăm của mọi người như thế nào thôi.” Với cô mà nói thì diễn kịch chỉ là chuyện nhỏ. Cô cười tươi nhìn Sóc Ly, khóe mắt lại nhìn về Sóc Ngôn đang cười rạng rỡ.
Cô cho rằng trình độ biến sắc mặt của mình đã rất cao, không ngờ Sóc Ngôn cũng không kém. Hiện tại ai mà tin được người thiếu niên trước mắt này là người ngược đãi sủng vật của cô, đã vậy còn không ngừng nói lời nguyền rủa.
Âm thầm lắc đầu, cô cũng chỉ có thể cẩn thận ứng phó.
“Cũng không tệ lắm.” Sóc Ly cười gật đầu.
“Tiểu Tà??!!” Sóc Ẩn vẫn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng gọi Phượng Lại Tà.
“A??” Quay đầu nhìn lại, Phượng Lại Tà không hiểu chớp chớp mắt to.
“Em đi ra đây, anh có lời muốn nói với em.” Sóc Ẩn nhẹ nhàng nheo lại hai mắt, dẫn đầu đứng lên bước ra khỏi phòng.
Phượng Lại Tà có chút nghi hoặc đi theo, không rõ vì sao bỗng nhiên Tiểu Bạch gọi mình.
“Ẩn cùng Tiểu Tà?” Ngồi ở trước bàn, Sóc Ngôn tò mò nhìn về phía Sóc Ly tò mò hỏi.
Sóc Ly nhún nhún vai: “Khúc mắc của Ẩn vẫn chưa được cởi bỏ, không biết lần này có kết quả hay không. l,q.đ Bá Tước Phượng Lại cũng đã trở về, nhưng…” Sóc Ly không khỏi nhẹ thở dài. Đối với sự chấp nhất này của Sóc Ẩn, ba năm qua hắn đều rõ ràng, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ.
“À.” Gật đầu, Sóc Ngôn nâng cái chén trong tay lên, không để ý uống một ngụm.
Phượng Lại Tà đi theo phía sau Sóc Ẩn tới vườn hoa trong vương cung. Có lẽ vì các tuyển thủ đến tham gia “võ đạo đại hội” đều là đàn ông nên chỗ này không có ai qua lại.
Trong vườn hoa to như vậy cũng chỉ có cô cùng Sóc Ẩn hai người.
Sóc Ẩn ngồi xuống chiếc ghế đá trong đình trong vườn hoa, Phượng Lại Tà cũng ngoan ngoãn đi tới.
“Tiểu Bạch, anh muốn nói gì với em?” Phượng Lại Tà khó hiểu nhìn Sóc Ẩn. Dọc theo đường đi một câu hắn cũng không nói khiến cô cảm thấy kỳ quái.
Sóc Ẩn nhìn vào hai mắt Phượng Lại Tà, trầm mặc một lúc mới nói: “Em có cảm giác gì với Sóc Ngôn?”
Bất thình lình hỏi vấn đề này khiến Phượng Lại Tà cảm thấy choáng váng, m,è.o l1q3đ cô chớp chớp mắt to nhìn Sóc Ẩn.
“Cảm giác gì?”
Sóc Ẩn nhíu mày: “Anh là khế ước thú của em, anh có thể nhận thấy tâm tình em dao động.”
Một câu nói đơn giản lại giống như cánh hoa rơi vào mặt hồ gợn lên những đợt sóng trong lòng Phượng Lại Tà. Ánh mắt cô trở nên căng thẳng, thầm kêu không tốt, bị phát hiện.
“Anh cảm giác được khi em nhìn Sóc Ngôn, tâm tình bị đè nén. Chuyện gì đã xảy ra.” Sóc Ẩn cau mày hỏi, nếu không cảm nhận được tâm tình cô nhóc này dao động, hắn sẽ không đột nhiên gọi cô bé tới đây. Đối với việc năm đó Sóc Ngôn đột ngột bỏ đi, hắn biết rất rõ. Ngày hôm nay biểu hiện của Sóc Ngôn khi nhìn Phượng Lại Tà thì rất tự nhiên, tuy rằng không có gì phải nghi ngờ, nhưng hắn vẫn cảm thấy quỷ dị.
Hoàn mỹ!! Chính vì biểu hiện quá mức hoàn mỹ mới thể hiện một cách rõ ràng sự cổ quái. L,Q.Đ Tính tình Sóc Ngôn cũng không hướng ngoại, không có khả năng sau khi em ấy trải qua chuyện như vậy còn có thể nở một nụ cười tươi với Phượng Lại Tà, nói như vậy….
“A.” Xin anh đó Tiểu Bạch, cũng không cần nhạy cảm như vậy đi. Cô lại quên mất mình và Tiểu Bạch vẫn còn mối quan hệ chủ - thú, lần này lại phạm phải một sai lầm lớn như vậy.
“Tự em nói, hay để anh đi hỏi Sóc Ngôn?” Sóc Ẩn không thấy Phượng Lại Tà trả lời thì mở miệng nói.
“A! Không thể!” Phượng Lại Tà sửng sốt, đùa gì vậy, nó là muốn chạy tới để nói về chuyện kia, thế nhưng sau khi nó nhìn thấy cảnh tượng hòa thuận vui vẻ của anh em họ thì trong đầu có một ý niệm, nếu cứ dấu chuyện này không nói ra liệu có tốt hay không. Dù sao bọn họ cũng là anh em ruột, dù sao bọn họ cũng vừa cửu biệt trùng phùng.
“Vậy em nói đi.” Sóc Ẩn nhếch khóe miệng, hắn biết cô nhóc sẽ như vậy.
Dưới sự yêu cầu của Sóc Ẩn, Phượng Lại Tà đành một năm một mười thuật lại toàn bộ quá trình sự việc. l/q,đ Cô cũng không muốn Sóc Ẩn sẽ chạy đi hỏi Sóc Ngôn.
Càng nghe lông mày Sóc Ẩn càng nhăn lợi hại, tay hắn không tự giác nắm lại thành quyền.
Bất thình lình, hắn đứng bật dậy.
“Tiểu Bạch, anh đừng xúc động, xúc động là ma quỷ!!” Nhìn sắc mặt tái xanh của Sóc Ẩn, Phượng Lại Tà không khỏi cảm thấy đau đầu.
Sóc Ẩn khẽ nheo lại hai mắt, con ngươi đỏ sẫm nhìn về phía Phượng Lại Tà.
“Anh cảm tạ em đã ngăn cản hành động của Phượng Lại Bá Tước.” Câu nói cảm tạ này, hắn nói rất thật lòng, bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần là người dám thương tổn Phượng Lại Tà, Phượng Lại đều không chút lưu tình giết chết đối phương, huống chi Sóc Ngôn không ngừng luôn nói muốn giết Phượng Lại Tà trước mặt hắn.
“À.” Phượng Lại Tà bất đắc dĩ rũ đầu xuống, nó có thể ngăn cản Lại lần đầu nhưng không thể ngăn được lần thứ hai. L/q.đ Lại tuyệt sẽ không cho phép một nhân vật nguy hiểm như vậy tồn tại bên người mình.
“Em nghĩ anh nên kiềm chế Sóc Ngôn một chút, nói cách khác lần tiếp theo Lại sẽ không nghe em.” Mà nó cũng không có bất kỳ lý do gì để khuyên can Phượng Lại hoàn toàn suy nghĩ vì nó. Lần đầu tiên cô còn có thể mượn lý do Tiểu Bạch cùng sư phụ có ơn với mình, nhưng lần thứ hai? Lần thứ ba? Không phải lần nào cách này cũng có hiệu quả.
Nhất là sau khi Lại hạ tối hậu thư.
“Tiểu Ngôn sẽ không nghe ta.” Sóc Ẩn thẳng thắn mở miệng nói đánh vỡ hy vọng của Phượng Lại Tà.
Phượng Lại Tà suy sụp hai vai. Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ thời điểm Sóc Ngôn ra tay với mình đành phải nhìn Lại giết chết cậu ấy sao?
“Em yên tâm, anh sẽ có cách.” Sóc Ẩn híp mắt, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Phượng Lại Tà, hắn hóa thành một cự lang màu bạc trong ánh sáng chói mắt.
“Tiểu Bạch??!!” Anh ấy làm cái gì vậy? Phượng Lại Tà nhìn hành động của Sóc Ẩn khôg khỏi kinh hô một tiếng.
“Nếu có anh ở bên cạnh em, em ấy sẽ không dám càn rỡ.” Ở bên người cô bé là phương pháp tốt nhất. Biến trở lại là ngân lang, từ trước đến giờ ở bên cạnh cô bé trở thành vật cưỡi cùng hộ vệ tuyệt sắc cự lang màu bạc – Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch… Nhưng anh còn phải tham gia trận đấu.” Viền mắt Phượng Lại Tà nóng ấm, nó biết Sóc Ẩn không cần làm như vậy. Hiện tại hắn là Lang Vương địa vị cao quý, căn bản không cần dùng đến thân sói.
“Đến ngày thi đấu quay trở lại hình người là được.” Dường như đã lâu không quay về thân sói, Sóc Ẩn cảm thấy có chút không quen. Hắn giật giật vuốt sói của mình, thử cào một vết ở trên mặt đất.
Cảm giác, thật không tệ!!!
Đáy mắt Phượng Lại Tà có kích động cùng ý cười. Tuy rằng cô không nói, nhưng cô rất tưởng niệm hình thái ngân lang của Tiểu Bạch. Ngay khi ngân lang còn đang cúi đầu thích ứng với thân thể của mình, Phượng Lại Tà bỗng nhiên ngồi xổm người xuống ôm lấy cái đầu cực đại: “Hoan nghênh trở về, Tiểu Bạch.”
Tiểu Bạch khẽ sửng sốt, ánh mắt chậm rãi trở nên nhu hòa. Đôi mắt khẽ nheo lại, nó ngẩng đầu tru lên một tiếng rất nhẹ.
Khi Phượng Lại Tà cùng Tiểu Bạch trong hình thái ngân lang trở lại căn phòng, Sóc Ly sững sờ tại chỗ, trừng mắt nhìn ngân lang phách lối lại có chút đáng đánh.
“Ẩn?” Gặp quỷ, đang êm đẹp vì sao hắn lại quay trở lại làm ngân lang?
Sóc Ngôn vẫn đang ngồi trên ghế cũng chỉ an tĩnh nhìn thân sói của Sóc Ẩn. Gương mặt thì vẫn trầm tĩnh uống trà, nhưng bàn tay cơ hồ sắp nghiên nát ly trà.
“Hống!!!” Anh sẽ không ngốc đến nỗi ngay cả em trai của mình cũng không nhận ra đi. Tiểu Bạch không nhịn được trợn trắng mắt. Hắn đi tới bên cạnh bàn, bốn chân bước lên chiếc ghế vốn thuộc về mình an ổn ngồi xuống.
Hình ảnh kia, cực kỳ quỷ dị.
Hai nam tử tuyệt mỹ, một thiếu nữ tuyệt sắc, còn có một con ngân lang to lớn ngồi uống trà cùng nhau?
“Sư phụ, trong khoảng thời gian này Tiểu Bạch sẽ ở chỗ con, sư phụ cũng không cần ngại nha.” Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to nhìn Sóc Ly nói những lời lúc trước Sóc Ẩn đã chỉ cho mình. Sóc Ly gật đầu, không ngại, hắn tuyệt không để ý. Hắn có thể lý giải hành động của Sóc Ẩn là theo đuổi? Cười thầm trong lòng, Sóc Ly không hề phát hiện hai người em trai của mình đang ầm thầm nhìn nhau, trong mắt là ba đào mãnh liệt. Sóc Ngôn vẫn treo nụ cười thản nhiên trên khóe miệng nhìn Tiểu Bạch. Đôi mắt tối mờ khiến người khác đoán không ra hắn đang nghĩ gì. Mà Sóc Ẩn cũng an tĩnh quan sát lại hắn.
Mỗi người đều theo đuổi tâm sự của riêng mình, rất nhanh thời gian trà chiều đè nén này cũng qua đi. Sóc Ngôn nói tạm biệt với đám người Sóc Ly trở lại phòng mình, Tiểu Tà cũng Tiểu Bạch cũng rời đi.
Còn lại một mình, Sóc Ly nhìn bóng dáng Tiểu Bạch cùng Tiểu Tà đi xa trong lòng không tự chủ nhớ đến một người tại Đông phương Huyết tộc xa xôi – Phượng Tê.
Không biết hiện tại cô ấy có khỏe hay không??!!
Sau khi trở lại phòng, Phượng Lại Tà cũng Tiểu Bạch vẫn đứng trong phòng không nhúc nhích, nguyên nhân ở chỗ ánh mắt Phượng Lại đang nhìn về phía bọn họ.
“À… Lại, Tiểu Bạch nói… nói như vậy Sóc Ngôn sẽ không dám làm gì.” Phượng Lại Tà đi về phía trước kéo cánh tay Phượng Lại nói. Ánh mắt Lại nhìn bọn họ thật kỳ quái, nó không thể nói rõ đến tột cùng là cái gì.
“Hống!!” Giống như phụ họa thêm cho lời nói của Phượng Lại Tà, Tiểu Bạch thấp rống một tiếng.
Phượng Lại nhìn một lúc sau đó thu hồi ánh mắt vỗ vỗ đầu nhỏ của Tiểu Tà, thầm than trong lòng.
Xem ra Tiểu Tà của hắn cũng là một người chậm chạp, nếu không như thế nào lại nhìn không ra Sóc Ẩn đối với cô bé, kỳ thực là…
Than nhẹ một tiếng, có lẽ vĩnh viễn không biết, đối với cô bé, với Sóc Ẩn đều là chuyện tốt.
Chí ít, như vậy thì Sóc Ẩn sẽ không trở thành Hỏa Đề thứ hai.
Nhìn Phượng Lại Tà dựa vào trên người Phượng Lại, đôi mắt Sóc Ẩn có chút đau đớn.
Cô không dấu vết cúi đầu xuống chuyển tầm mắt sang bạch hổ đang được Sí Viêm trị liệu ở một bên.