“Đại Bạch, chúng ta về nhà trước đi, ta muốn mang đồ về.” Phượng Lại Tà vỗ vỗ đầu bạch hổ, cánh tay nhẹ nhàng vẽ ở giữa không trung mở ra cánh cửa dị giới một cách dễ dàng.
Trong rừng rậm vắng vẻ, chim nhỏ hót vang trên cành, hắc miêu lười biếng bước từng bước rời rạc vòng tới vòng lui ở trước biệt thự khiến cho hai người đàn ông mang hai chiếc mặt nạ màu vàng và màu bạc đứng sau cảm thấy thật vô nghĩa lê quý, đôn truyện đăng tại các trang khác dưới mọi hình thức đều là ăn cắp.
“Tiểu K, ngươi đã vòng vo trước cửa hơn nửa ngày, có thể dừng lại được chưa?” Kim Diện không nhịn được mở miệng ngăn cản Tiểu K tiếp tục đi tới đi lui.
Hắc miêu nhỏ nhắn xinh xắn dừng bước chân lại, mắt mèo xanh biếc bất mãn trừng Kim Diện nhiều chuyện, nhẹ nhàng nhảy lên vai Ngân Diện, nhìn hai người nói: “Lẽ nào các ngươi không lo lắng sao?”
“Lo lắng cái gì?” Kim Diện Ngân Diện đồng thanh hỏi.
“Tiểu Tà quay về Ma giới không biết sẽ gặp phải chuyện gì. Ta nghĩ lần sau trở về, ta nên đi cùng cô bé.” Tiểu K híp lại nửa mắt mèo, có chút lo lắng nói.
Lời này vừa nói ra, Kim Diện và Ngân Diện đang cứng đờ không nhịn được trợn trắng mắt. Nó là lo lắng điều này? Không khỏi cũng quá dư thừa đi. Không nói đến Phượng Lại Tà tiểu thư đã có toàn bộ sức mạnh của “đứa con cấm kỵ”, đừng quên trên người tiểu thư còn có một phần tư sức mạnh của chủ nhân. Trong Ma giới, có mấy người có thể làm hại tiểu thư, nó cũng lo lắng quá mức rồi. Hai người nhìn nhau, trong lòng không khỏi thở dài.
Ba năm. Bọn họ mở to hai mắt nhìn Tiểu K từ một người nghênh ngang kiêu ngạo nhất ma thú hoàn toàn biến thành một bảo mẫu dong dài.
“Nhưng…” Tiểu K cũng biết mình lo lắng như vậy là hết sức dư thừa, thế nhưng nó không cách nào kiềm chế được lo lắng trong nội tâm. Có trời mới biết, nó rất sợ hãi Tiểu Tà trở lại Ma giới sẽ xảy ra chuyện không may. Nếu như thực sự là vậy, nó đành phải lấy cái chết tạ tội với chủ nhân truyện chỉ được đăng tại lê quý, đôn.
“Oa!!” Đúng lúc Tiểu K đang suy nghĩ miên man thì giữa không trung bỗng xuất hiện hai bóng dáng. Từ trong tiếng kêu sợ hãi, hai bóng dáng màu trắng trực tiếp rơi xuống trên người Ngân Diện cùng Kim Diện.
“Tiểu Tà tiểu thư!!” Kim Diện nhìn thấy Phượng Lại Tà bỗng nhiên rơi xuống trên cánh tay mình, đáy mắt hiện lên ý cười.
“Hi, Tiểu Kim.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với Kim Diện. Ngay sau đó, nó nghĩ tới Đại Bạch quay về cùng nó, vừa quay đầu nhìn lại thì nhịn không được cười ra tiếng.
“Ha ha ha!! Đại Bạch, ta biết ngươi có ý kiến với Tiểu K, thế nhưng ta xin ngươi, ngươi không cần thẳng thắn như vậy có được hay không!!”
Cho dù người nào nhìn thấy một con Bạch Hổ hình dáng khổng lồ đè một con hắc miêu bé bằng một móng vuốt của nó đến nỗi mắt nổi đom đóm cũng sẽ có phản ứng giống cô.
Mà khiến cho Phượng Lại Tà cảm thấy không còn gì để nói chính là, sau khi nó nói xong, Đại Bạch lại giống như không cảm thấy gì, từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, móng vuốt thật lớn “rất không cẩn thận” dẫm lên cái đuôi dài nhỏ của Tiểu K.
“Meo meo!!” Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang vọng trong rừng.
“Ta muốn giết ngươi!!” Tức giận từ trên mặt đất nhảy dựng lên, Tiểu K trừng đôi con ngươi xanh biếc giống như muốn ăn thịt người, nghiến răng nghiến lợi nhìn Đại Bạch ba chân bốn cẳng chạy trối chết vào trong rừng rậm.
Đồ hỗn đản, mệt cho hình thể của nó to lớn như vậy, cư nhiên lại là đồ hẹp hòi. Chẳng qua lúc trước bản thân cho nó nếm chút mùi đau khổ, không nghĩ tới con mèo bệnh đáng ghét này lại mang hận đến tận bây giờ, thỉnh thoảng thừa cơ trả thù, quả thật là tiểu nhân tới cực điểm. (mèo bệnh ở đây là Đại Bạch nhé, k phải Tiểu K đâu, hổ cõ họ hàng với mèo mà)
Tiểu K sớm đã hận nghiến răng nghiến lợi đối với Đại Bạch được Phượng Lại Tà cưng chiều, ỷ sủng mà kiêu. Tiếc rằng mỗi lần nó muốn giáo huấn cái tên mèo bệnh không biết sống chết này là nó lại chạy vào trong rừng có địa hình phức tạp tị nạn, hoặc nhất định trốn ở phía sau Phượng Lại Tà làm cho nó tức giận đến phát điên, nhưng không cách nào bắt nó lại.
“Được rồi được rồi. Anh trai Tiểu K hạ nhiệt, Đại Bạch tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ngươi sẽ so đo cùng nó chứ?” Phượng Lại Tà cũng đã sớm đã quen với ân oán giữa Tiểu K và Đại Bạch. Nhảy xuống từ trên cánh tay Kim Diện, nó cười híp mắt nhìn Tiểu K thở phì phò.
Tiểu K dùng mắt mèo xanh biếc nhìn lướt qua Phượng Lại Tà, ngay sau đó ổn định lại.
“Mang đồ về rồi hả?”
Phượng Lại Tà gật gật đầu, duỗi cánh tay nhỏ bé ôm lấy Tiểu K ngay khi nó còn chưa kịp phản ứng.
“Đây nè.” Một tay khác lấy chiếc chìa khoá từ trong túi ra. Ngay khi Tiểu K nhìn thấy chiếc chìa khoá trên quang cầu, giữa ánh mắt màu xanh biếc chợt hiện lên kinh ngạc.
“Làm sao vậy?” Phượng Lại Tà hiếu kỳ nhìn nét kinh ngạc tại đáy mắt Tiểu K. Trước khi lấy được cái rương, nó và Tiểu K cũng không biết daddy muốn nó lấy cái rương làm gì. Nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Tiểu K, có phải nó biết quang cầu này hay không.
Tiểu K lấy lại tinh thần ngay lập tức, giãy dụa nhảy xuống từ trong tay Phượng Lại Tà, không chút để ý xoay người đi vào trong phòng.
“Không có gì, cầm đồ vật vào đi.”
Không có gì? Phượng Lại Tà rõ ràng không tin lời Tiểu K. Nhưng nó cũng không hỏi nhiều, chỉ đi theo phía sau Tiểu K lên tới lầu hai, đi vào một căn phòng ở trong cùng.
Mở cửa, bên trong là khoảng không u ám. Tiểu K đứng ở trên bàn, dùng móng vuốt nho nhỏ ra hiệu nó để quang cầu xuống.
Rút chiếc chìa khoá ra, trong nháy mắt quang cầu một lần nữa biến thành chiếc rương gỗ sứt mẻ, lẳng lặng nằm trên bàn.
Tiểu K muốn chạm vào lại phát hiện, móng vuốt vừa chạm vào thì trực tiếp xuyên qua cái rương, cái rương giống như ảo ảnh biến mất rồi lại xuất hiện. Đáy mắt Tiểu K xuất hiện suy nghĩ sâu xa.
“Chừng nào thì nhóc quay về Ma giới?” Chuyện này nó phải biết rõ ràng. Nhưng trước đó, nó phải biết được những dự định sau này của cô bé.
Phượng Lại Tà ngồi xuống chiếc ghế ở một bên, hai tay chống cằm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu K.
“Chuyện daddy giao ta đã làm xong, kế tiếp chính là chuyện của ta.” Nếu không phải nó có dự định khác, ngay từ ba năm trước ngày mà nó rời đi nó đã dựa theo dặn bảo của daddy lấy cái rương về.
“Nhóc thật muốn làm như vậy?” Giọng Tiểu K có chút bất đắc dĩ.
Phượng Lại Tà nở một nụ cười rực rỡ như một đoá hoa.
“Không ai có thể thay đổi ý nghĩ này của ta.” Nói cách khác, nó không để ý đến bất kỳ ai nói. Nó đã quyết tâm, mặc kệ ai nói cũng như nhau.
Tiểu K rũ cái đầu nhỏ xuống nhảy khỏi cái bàn đi tới trước mặt Phượng Lại Tà. Dưới bàn, một đôi mắt màu xanh biếc vô hạn nghiêm túc.
“Nếu như chủ nhân còn ở đó, chủ nhân nhất định không hy vọng thấy nhóc làm như vậy.” Ý tưởng điên cuồng, nhưng nó có thể hiểu được nguyên nhân khiến cho Phượng Lại Tà cố chấp như vậy.
Ba năm trước đây khi chủ nhân để nó rời khỏi ngôi biệt thự kia, nó liền dựa theo chỉ thị của chủ nhân đi tới biệt thự giữa rừng rậm u tĩnh này. Kiến trúc phục cổ, bức tường màu trắng, hoa viên xinh đẹp, còn có Kim Diện và Ngân Diện đã được chủ nhân an bài tại chỗ này. Bắt đầu từ ngày đó, tất cả đã xảy ra biến hoá. Cho đến không lâu sau, sau giờ ngọ trong ánh dương quang sáng lạn, nó thấy được một bóng dáng.
Một bóng dáng đang hết sức run rẩy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc lại có đôi tử mâu hết sức xa lạ khiến nó hoàn toàn mất đi năng lực suy tư.
Cô nhóc có nụ cười như hoa đi đến cửa biệt thự. Trong phút chốc lệ rơi đầy mặt, nức nở nghẹn ngào quỳ gối trước cửa gào khóc tận trời.
Cho dù đến ngày hôm nay, nó vẫn nhớ kỹ, đó là lần duy nhất Phượng Lại Tà khóc bi thương như vậy.
Nó không biết vì sao, vì sao trên mặt Phượng Lại Tà vốn mang theo ý cười, nhưng khi nhìn thấy biệt thự trong nháy mắt lại khóc tuyệt vọng như vậy.
Đêm hôm đó, ngay buổi tối đầu tiên cô bé đến đây, tiếng khóc từ trong phòng cô bé vẫn chưa từng gián đoạn.
Ngày hôm sau khi nó cẩn thận mở cửa phòng cô bé ra thì nó phát hiện, một đầu tóc đen trong một đêm biến thành một đầu tóc bạc. Đôi mắt khóc ra huyết lệ, mang theo bi thương tột đỉnh, khiến nó ngay cả dũng khí nhìn kỹ cũng không có.
Ba năm, nó hình như đã hiểu rõ vài thứ. Sở dĩ chủ nhân sớm cởi bỏ phong ấn cho Kim Diện và Ngân Diện, đuổi nó từ ngôi biệt thự cũ đến đây, để bọn họ ở chỗ này, ở nơi này chuẩn bị vì Phượng Lại Tà, chờ cô bé quay về.
Chủ nhân làm như vậy, chính là để cho bọn họ có thể bảo vệ và chăm sóc Phượng Lại Tà.
Sau khi chủ nhân rời đi…
Phượng Lại Tà cúi đầu xuống, mắt to xinh đẹp híp lại, khoé môi nhếch lên nụ cười ngọt ngào, thanh âm của cô rất nhỏ nhưng truyền vào tai Tiểu K một cách rõ ràng.
“Ừ, chuyện ta làm sẽ khiến cho daddy không vui. Nhưng…daddy cũng sẽ làm như vậy.” Ai có thể hiểu rõ lòng của nó sau khi tuyệt vọng nghe được những lời nói của ảo ảnh daddy còn lưu lại trong đầu. Daddy xây lên ngôi biệt thự tại nơi mà nó đã xa cách mười mấy năm, một nơi kết thúc và bắt đầu.
Là daddy để nó ở một nơi an toàn nhất!!
Nhưng daddy lại không biết rằng, ngày mà nó mất đi daddy, đồng nghĩa với việc vĩnh viễn nó không cách nào có được phần bình an này.
“Tiểu K, rất nhanh, rất nhanh ta sẽ đưa daddy trở về.” Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt Phượng Lại Tà nở rộ một nụ cười chói mắt làm cho Tiểu K ở một bên cảm thấy thật đau lòng.
Nó biết, trong ba năm này, cô bé vẫn dùng tín niệm này để chống đỡ bản thân.
“Nếu như nhóc thua trận, ta sẽ cười nhạo nhóc.” Tiểu K thanh thanh cổ họng, cao ngạo ngẩng đầu lên nói. Hiện tại chỉ có thể cố gắng ủng hộ thôi. Để cho cô bé liều mạng một lần, hoàn thành tín niệm cuối cùng, đồng thời cũng cho nó một hy vọng.
“Cười nhạo ta? Kiếp sau đi.” Phượng Lại Tà rất không nể tình cho nó một cái mặt quỷ, một lần nữa đeo chiếc chìa khoá lên trên cổ. Cô đứng lên, duỗi người nói: “Ta đi Ma giới hưởng thụ thức ăn ngon đã. Ba người các ngươi tiếp tục ở đây giữ gìn cái nơi lạnh lẽo này đi, chờ đợi tin tức bổn tiểu thư chiến thắng trở về.” Bước đi nhẹ nhàng, nó tươi cười đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng từ từ trưởng thành kia, đáy mắt Tiểu K có chút vui mừng. Nó ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam ngoài cửa sổ: “Chủ nhân, nếu người có thể nhìn thấy Tiểu Tà hiện tại, nhất định sẽ vui mừng, cô bé rất tuyệt.”
Lời tác giả: Uống thuốc hạ sốt, liều mạng giãy dụa ra một chương, tiếp tục nỗ lực.