Đệ Nhị nở một nụ cười ôn hòa và thuần khiết như ánh trăng. Điều này làm cho Phượng Lại Tà rất kinh ngạc. Nó thật sự không hiểu tại sao trên người ngài quốc sư khiếm thị của ma giới này lại có thể toát ra một cảm giác trong trẻo không hề phù hợp với ma giới như vậy.
“Phượng Lại bá tước, có thể ra ngoài một chút được không?” Đệ Nhị vừa cười vừa nói, dáng vẻ điềm đạm, thái độ nhã nhặn khiến cho người khác khó có thể cự tuyệt.
“Được.” Phượng Lại trả lời, sau đó đi xuống thang lầu. Đệ Nhị quay về phía mọi người, mỉm cười xem như là lời tạm biệt, sau đó đi cùng Phượng Lại. Tiểu Tà nhìn theo bóng dáng hai người, đột nhiên cảm thấy daddy cùng Đệ Nhị có chút giống nhau. Nó nháy mắt mấy lần, cảm giác thật kỳ quái, cũng không biết quốc sư Đệ Nhị tìm daddy làm gì?
Gió đêm nổi lên, không khí thanh tân lan tràn từng ngõ ngách.
Bỗng nhiên, trong gió xuất hiện một chút xao động. Sí Viêm nhanh chóng phát hiện thấy sự khác thường này, hắn thình lình nhảy xuống, làm cho cả Sóc Li, Sóc Ngôn và Tiểu Tà đều giật mình.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Sí Viêm.”
Sóc Li và Phượng Lại Tà đồng thời hô lên. Ngay sau đó, phía dưới truyền lên âm thanh đánh nhau, Sóc Li vội vàng chạy ra ngoài nhìn xuống. Vừa nhô đầu ra ngoài, hắn đã thấy Sí Viêm đang giằng co với một thiếu niên có đôi cánh màu trắng. Sóc Li kinh ngạc nhìn đôi cánh của kẻ xâm nhập.
“Tộc vũ linh”.
“Anh.”, “Sư phụ.” – Sóc Ngôn và Phượng Lại Tà cũng đã chạy tới.
Phượng Lại Tà lập tức nhận ra thân phận của kẻ xâm nhập. Cô bé cau mày lại, vòng tay trên cổ tay vung lên, biến thành một sợi dây thừng linh hoạt như rắn, buộc chặt vòng quanh người thiếu niên cánh trắng.
“Ha ha, xem ra em bắt được một con chim thật là lớn.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm nhìn “chiến lợi phẩm” của mình, hai mắt tỏa ánh sáng.
“Cẩn thận một chút.” Sí Viêm vội vã chạy tới bên cạnh Phượng Lại Tà, thân thể mảnh khảnh của hắn vững vàng đáp xuống mặt đất. Vừa rồi, hắn đột nhiên phát hiện có người xâm nhập, động tĩnh tuy rằng rất nhỏ, nhưng cũng không thể qua được tai hắn.
“Hì hì, chúng ta phải giải quyết hắn ta như thế nào đây?” Phượng Lại Tà sờ cằm, ra chiều đăm chiêu suy nghĩ, hai mắt liếc nhìn người thiếu niên đang cật lực giãy giụa trong sợi dây thừng, để lộ ra gương mặt tuấn tú đỏ bừng.
“Thả ra.” Phi Vũ nghiến răng, gắng sức thoát khỏi trói buộc, nhưng mặc kệ hắn giãy giụa như thế nào, sợi dây thừng vẫn chẳng hề nới lỏng, vẫn cuốn chặt lấy hắn. Chết tiệt! Hắn thật không ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện, càng không ngờ sau khi bị phát hiện thì lại trốn không thoát.
“Nếu anh nói thả là em thả thì chẳng phải mất mặt lắm à?” Phượng Lại Tà ném cho hắn ta một cái nhìn khinh thường, nhưng sau đó liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt, bắt đầu đội lên một nụ cười tà ác.
“Nói tới mới nhớ, bản tiểu thư chưa từng nuôi chim làm sủng vật, nếu như anh tình nguyện làm sủng vật của em thì em có thể suy nghĩ lại mà tha cho anh một mạng.” Xem đi – nó thật là lương thiện, lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ người khác.
“Cái gì?” Phi Vũ dường như không thể nghe rõ lời nói của Phượng Lại Tà, hắn trố mắt ra nhìn. Dẫu sớm biết rằng tới nơi này là sẽ gặp lại chủ nhân của đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia, nhưng hắn thật không ngờ là lại ở trong tình huống như thế này.
“Làm khế ước thú của em, định ra khế ước với em.” Phượng Lại Tà nhe răng cười, nhỏ nhẹ dụ dỗ.
“Không bao giờ.” Phi Vũ gào lên, cảm thấy Phượng Lại Tà nhất định là đang nói đùa. Khế ước thú? Chuyện này quá là hão huyền, không thực tế.
“Tốt thôi, nếu anh không chịu thì em cũng không miễn cưỡng.” Phượng Lại Tà nhún vai, mở miệng nói tiếp, thế nhưng ngay sau đó, cô bé đã nhướn mày lên nhìn Phi Vũ.
“Mà em nói này, nếu như em trói anh như thế này rồi đưa tới hoàng cung, đồng thời cáo trạng rằng anh theo dõi người ta, anh nói xem danh dự tộc vũ linh các anh có thể bị anh làm hỏng hết hay không?” Đúng vậy, nó đang dùng danh dự bộ tộc để uy hiếp hắn, cứ tính hắn không may vậy, rơi vào tay nó rồi thì khó mà toàn thân trở ra.
“Em…” Phi Vũ thật không thể tin nổi cô gái trước mắt mà hắn từng cho rằng rất ngây thơ lại có thể nói ra một câu uy hiếp rõ ràng như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy mình rất bị đả kích.
Khi nghe tới yêu cầu khó thể tưởng tượng nổi của Phượng Lại Tà thì tất cả những người có mặt ở đây đều cảm thấy sững sờ. Họ không thể hiểu được tại sao cô bé phải đưa ra yêu cầu như vậy, tại sao phải bức bách thiếu niên này làm khế ước thú của mình.
“Đồng ý hay là không? Có điều, em tốt bụng báo cho anh biết một tin: đây là pháp bảo của lang tộc, không có cách nào giãy ra đâu, nhưng nếu anh muốn dùng sức mạnh để chạy trốn thì cũng có thể thử xem.” Nụ cười của Phượng Lại Tà tràn đầy tự tin, bởi vì nó biết rất rõ công dụng của thất sắc thủ hoàn.
Đứng ở một bên, Sóc Ly không khỏi giật mình, hắn cảm thấy Phượng Lại Tà lúc này rất xa lạ, đây có thật sự là đệ tử mà hắn thu nhận khi xưa không? Có phải là cô nhóc hơi đần độn nhưng rất quật cường làm cho người ta khó xử không? Tại sao hắn cảm thấy lúc này cô bé đặc biệt lý trí, đặc biệt giảo hoạt, không giống một chút nào so với hình ảnh trong trí nhớ của hắn. Tiểu Tà bắt đầu thay đổi từ lúc nào, biến thành một người khác từ lúc nào? Ánh mắt của Sóc Li tràn ngập nghi ngờ, còn Sóc Ngôn thì đang âm thầm nắm chặt tay, hai mắt dán vào người Phượng Lại Tà, trong đó lóe ra một tia sáng bất định.
“Em…” Trời sinh tính đơn thuần, Phi Vũ chưa bao giờ tưởng tượng được có một ngày mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế này. Nếu Phượng Lại Tà thật sự làm như vậy, tin tức truyền ra ngoài thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Tuy rằng hắn không quan tâm tới danh tiếng của mình, nhưng danh dự của tộc vũ linh cũng không thể vì hắn mà dơ bẩn được.
Sau một hồi dằn vặt mâu thuẫn, Phi Vũ cắn môi, hai mắt lộ rõ vẻ giận dữ nhìn chằm chằm cô gái giảo hoạt phóng túng trước mặt, sau đó nặng nề gật đầu.
“Tốt.” Phượng Lại Tà thỏa mãn với quyết định của Phi Vũ, sau đó lập tức quay lại hỏi: “Trong các anh ai sẽ là người lập khế ước?”
Sóc Li nhìn Phượng Lại Tà bằng ánh mắt phức tạp, nhưng quyết định không đi lên. Ngược lại, Sí Viêm lại tiến lên một bước, nhìn thoáng qua Phi Vũ – lúc này đang nổi giận đùng đùng, bình tĩnh nói: “Anh làm.”
“Vậy mời anh giúp em và hoàng tử Phi Vũ thiết lập khế ước đi.” Phượng Lại Tà cười tươi tắn tựa như một thiên sứ. Chỉ tiếc là vào lúc này, e rằng không ai có thể xem cô bé là thiên sứ được nữa.
Sí Viêm gật đầu, hai mắt hơi nheo lại, khẽ đọc một chuỗi chú ngữ.
Lúc hào quang bao trùm cơ thể của Phi Vũ và Phượng Lại Tà, một cơn đau đớn kịch liệt bất chợt đánh úp vào đầu hai người. Phượng Lại Tà quỳ rạp trên mặt đất, đau khổ ôm đầu. Nó cảm thấy đầu mình sắp phải vỡ ra rồi.
Ngược lại, tình trạng của Phi Vũ so với Phượng Lại Tà tốt hơn nhiều. Hắn cũng cảm giác được cơn đau, nhưng không hề phản ứng kịch liệt như Phượng Lại Tà. Phi Vũ cắn chặt răng, nhìn Phượng Lại Tà mà chỉ cảm thấy tức giận. Nếu thấy phản ứng của cô bé vào một ngày nào đó trước đây, hắn sẽ cảm thấy thương cảm, nhưng kể từ hôm nay, hắn chỉ cảm thấy bất mãn và xem thường.
Trên trán Phượng Lại Tà không ngừng đọng lại từng giọt mồ hôi, cô bé cắn môi, hai tay dường như muốn xé rách da đầu của mình.
Đau quá! Đau quá! Đau quá!
Phượng Lại cùng Đệ Nhị nói chuyện xong liền cùng nhau trở lại. Vừa bước vào, cả hai đã nhìn thấy tình trạng trước mắt. Phượng Lại giật mình, ánh mắt lập tức trở nên căng thẳng, liền một bước vọt tới cạnh Phượng Lại Tà.
“Dừng lại.” Ngay khi Phượng Lại xuất hiện, vầng hào quang vây quanh hai người cũng biến mất. Sợi roi trói chặt Phi Vũ sau đó cũng mất đi, hắn lập tức ngã xuống đất vì cạn kiệt thể lực, chỉ phải bám vào tảng đá thở hổn hển.
Ở bên kia, Phượng Lại Tà cuối cùng không chịu đựng nổi mà ngã xuống đất.
“Tiểu Tà.” Phượng Lại một tay ôm lấy cơ thể Phượng Lại Tà vào lòng, mày kiếm nhăn lại, trong mắt tràn đầy đau lòng.
“Hắc, daddy, con cũng có khả năng bảo vệ daddy đó.” Phượng Lại Tà mỉm cười, run rẩy đưa tay đặt lên gương mặt tuấn tú của Phượng Lại, nhưng ngay sau đó nụ cười của cô bé đã biến mất, cánh tay vuốt ve gương mặt Phượng Lại cũng rũ xuống, hôn mê bất tỉnh.
“Linh, làm phiền ngươi đưa hoàng tử Phi Vũ trở về hoàng cung. Sí Viêm, ngươi đi theo ta.” Hơi thở trên người Phượng Lại đột ngột trầm xuống, nhưng sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh. Hắn bỏ lại một câu nói, sau đó ôm Phượng Lại Tà rời khỏi.
Sí Viêm đi theo Phượng Lại, Sóc Li nhíu mày lại, tiến lên một bước đỡ Phi Vũ, nhưng sau đó hắn lại thấy Sóc Ngôn vẫn đang đứng sững sờ tại chỗ.
“Tiểu Ngôn, em làm sao vậy?”
Sóc Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Sóc Li với ánh mắt khó hiểu: “Anh, Tiểu Tà có sao không?” – một câu hỏi đơn giản nhưng lại khơi dậy từng đợt sóng ngầm trong lòng Sóc Li. Hắn liếc mắt nhìn em trai mình, lựa chọn im lặng.
Ôm Tiểu Tà trở lại phòng, tâm trạng của Phượng Lại hiển nhiên là vô cùng không tốt. Hắn đặt Tiểu Tà lên giường, sau đó quay lại, một chưởng đánh bay Sí Viêm ra ngoài, khiến hắn đập thật mạnh vào tường rồi rơi xuống đất.
“Chủ nhân” Sí Viêm chịu đau đứng lên, khóe miệng chảy máu nhưng hắn không có một câu oán hận.
“Ngươi muốn giết Tiểu Tà?” Phượng Lại đang tức giận, tuy rằng trên mặt hắn không hề biểu hiện ra, nhưng áp suất trong không khí cũng đủ để ép chết người khác.
“Ta không có.” Sí Viêm vội vã quỳ xuống cho thấy lập trường của mình.
“Ngươi biết rõ Tiểu Tà đã định ra khế ước với Sóc Ẩn, vì sao còn giúp nó thiết lập một khế ước khác?” Lửa giận ngập trời, Phượng Lại cảm thấy rằng nếu như hắn không nhận được một đáp án vừa lòng, hắn nhất định sẽ giết người. Trên thực tế, nếu không nhờ có một chút lý trí còn sót lại, hắn hiện tại cũng đã giết người rồi.
Sí Viêm ngẩng đầu, ánh mắt kiên định.
“Chủ nhân, việc Tiểu Tà tiểu thư cùng hoàng tử Phi Vũ thiết lập khế ước là trăm lợi mà không một hại, nó sẽ làm dịu đi mâu thuẫn giữa ngài và tộc vũ linh.” Phi Vũ xuất hiện ở phủ bá tước không phải do ngẫu nhiên, chỉ sợ là hắn có ý định làm hại chủ nhân, tuy rằng với năng lực hiện tại của hắn thì cũng không thể tạo được bất kì thương tổn nào, thế nhưng thân thể của chủ nhân hiện tại chưa hoàn toàn khôi phục, khó thể khẳng định rằng sẽ không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.
Hơn nữa, thực lực hiện nay của Phi Vũ phần nào vẫn còn được ẩn dấu, cho dù là trong cuộc chiến vừa rồi, Phi Vũ cũng không thật sự bung hết toàn lực. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất – cần phải giết chết tất cả mầm mống có thể dẫn tới tai họa.
“Là ai nói cho Tiểu Tà biết về chuyện của ta và bộ tộc Vũ Linh?” Phượng Lại lạnh lùng đảo mắt nhìn Sí Viêm, dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Lời nói trước lúc hôn mê của Phượng Lại Tà vẫn quanh quẩn bên tai hắn, hắn làm sao có thể không biết đã xảy ra chuyện gì được.
“Hắc, daddy, con cũng có khả năng bảo vệ daddy đó.”
Bảo vệ cái gì?
Từ giọng nói của Tiểu Tà, hắn có thể đoán được rằng cô bé đã biết về ân oán giữa hắn và tộc vũ linh, nếu không, cô bé sẽ không yêu cầu thành lập cái khế ước chết tiệt kia với Phi Vũ mà chẳng có nguyên nhân nào.
Hắn đã từng nói với Tiểu Tà rằng trước khi khế ước thú tử vong, tuyệt đối không thể thiết lập khế ước một lần nữa với một chủng tộc khác, nếu không, chủ nhân khế ước sẽ phải chịu đựng áp lực tinh thần và đau đớn gấp đôi, thậm chí có thể vì không chịu nổi áp lực mà phát điên, đẩy bọn họ đến bờ vực tử vong.
Tiểu Tà không thể nào không nhớ rõ lời dặn dò của hắn, cô bé là cố ý, và nguyên nhân để cô bé làm chuyện này chỉ có một.
“Là Hồ Tư.” Sí Viêm ngẩng đầu, hít vào một hơi thật sâu: “Tiểu Tà tiểu thư cảm giác được sự bài xích và thù hận của bộ tộc vũ linh dành cho chủ nhân, cho nên mới đi hỏi Hồ Tư, Hồ Tư quản gia không thể biết được sự việc sẽ trở thành thế này. Nếu như chủ nhân muốn trách tội, thì trách tội Sí Viêm một người là đủ rồi, Sí Viêm nguyện một người gánh chịu.
Phượng Lại nheo mắt lại, thật lâu không nói, hắn nhìn Sí Viêm, thấy được trong mắt của hắn sự trung thành cùng kiên định.
Sau đó, hắn giận dữ quay đầu, xua tay.
“Đi ra ngoài”.
“Chủ nhân.” Sí Viêm kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ hắn không định trừng phạt mình hay sao?
“Cút đi, trước khi ta giết chết ngươi.”
“Vâng.” Sí Viêm buồn bã cúi đầu, lui ra ngoài.
Ngay khi cửa vừa đóng lại , tay của Phượng Lại cũng bắt đầu run rẩy.
Tiểu Tà không chết.
Thật tốt quá, cô bé không có chết.
Sự khẩn trương lo sợ từ lúc ấy tới giờ rốt cuộc cũng được buông lỏng, đáy mắt của hắn thậm chí có chút ướt át.
Tiểu Tà không chết, cô bé sẽ không sao cả.