Nước mắt Phượng Lại Tà trong hai ngày này đã chảy khô, nó vẫn ngồi dựa trên giường như vậy, không nói lời nào, cũng không động đậy. Mặc kệ Đệ Nhị cùng Phượng Tê kêu gọi như thế nào cũng không có bất kỳ động tĩnh gì. Lòng của nó, giống như bị Phượng Lại mang đi.
Nhìn Phượng Lại Tà ngày càng gầy đi, trong lòng Phượng Tê như có cả đàn kiến cắn nuốt. Thế nhưng hắn lại bất lực, cho dù hắn nói gì, làm gì, với Phượng Lại Tà mà nói đều không quan trọng. Cô bé căn bản sẽ không liếc hắn dù chỉ một cái, không trả lời bất kỳ câu nói nào của hắn.
Cảm giác thất bại cùng vô lực nhấn chìm Phượng Tê, lại nhìn bộ dáng của cô bé đau lòng lại càng khó kiềm chế.
Đối với cặp tử mâu của Tiểu Tà, trong lòng hắn cũng đã rõ ràng. Hắn biết, chỉ có “đứa con cấm kỵ” mới có thể có một đôi tử mâu như vậy. Thế nhưng cái gì hắn cũng không muốn hỏi, coi như tất cả những chuyện này chưa từng phát sinh.
Hắn ngồi bên cạnh Tiểu Tà, kiên nhẫn đưa cái thìa vào trong miệng cô bé.
“Đệ Nhị quốc sư, lẽ nào không có biện pháp khác sao?” Phượng Tê biết, Đệ Nhị được Phượng Lại tìm tới chăm sóc Tiểu Tà, đối với vị quốc sư tính tình tốt lại thập phần thân thiết này, hắn có ấn tượng rất tốt.
“Nếu như chính cô bé không nguyện ý, như vậy bất luận người nào cũng không thể đi vào lòng cô bé.” Đệ Nhị đứng ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu. Nhưng ngoài bất đắc dĩ, hắn cũng không thể làm được gì. Cũng may, hiện tại Tiểu Tà đã thức tỉnh được một nửa sức mạnh của “đứa con cấm kỵ”, nếu không chỉ sợ đói quá sẽ ảnh hưởng tới thân thể cô bé.
Hắn biết Phượng Tê cũng biết rõ vấn đề này, thế nhưng cô vẫn chấp nhất như vậy, vẫn muốn cho Tiểu Tà ăn chút gì đó.
Tuy rằng không thể nghe thấy tiếng lòng cô bé, thế nhưng hắn biết rõ, hiện tại Phượng Lại Tà chắc chắn không muốn nhai nuốt bất kỳ thứ gì.
Phượng Tê gục đầu xuống, cau mày. Hắn thật sự rất lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy…
“Hôm nay, chắc đại quân Ma giới đã xuất phát??” Đệ Nhị tính thời gian, nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy. Ngày “săn bắt Thiên Sứ” đã chính thức bắt đầu, không lâu sau đại quân Ma giới sẽ đại chiến cùng các Thiên Sứ Thiên giới.” Phượng Tê vừa nói, vừa vội làm chuyện trong tay.
Thế nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, môi Phượng Lại Tà đang khẽ run rẩy.
“Đệ Nhị quốc sư.” Đáy mắt Phượng Tê hiện lên tia kinh ngạc, hắn có chút khẩn trương nói với Đệ Nhị: “Vừa rồi môi Tiểu Tà hình như có động một chút.”
Đệ Nhị nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến lời nói vừa rồi của hắn cùng Phượng Tê, trong lòng có tia sáng tỏ. Trong lòng than nhẹ một tiếng, hắn đi tới bên giường, đứng ở bên người Phượng Lại Tà, dùng tiếng nói ôn hoà nói: “Tiểu Tà, con muốn biết tình hình chiến đấu có đúng hay không?” Hắn đang suy đoán, phản ứng yếu ớt kia của cô bé có đúng hay không là do việc này.
Khiến cho người khác kinh động chính là, môi Phượng Lại Tà lần thứ hai khẽ rung động. Phượng Tê kinh ngạc muốn kêu lên, lại bị Đệ Nhị trấn an.
“Nếu con muốn biết tình hình chiến đấu, thì ngoan ngoãn ăn hết đồ ăn trong tay Phượng Tê. Như vậy, ta cam đoan, mỗi ngày ta sẽ nói tình hình chiến đấu mới nhất cho con biết.” Hắn đang làm giao dịch với cô bé, dùng tin tức của Phương Lại đổi lấy việc cô bé ăn uống. Dù sao cô bé vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, trong thời gian ngắn không ăn cơm không tạo thành ảnh hưởng gì lớn, thế nhưng nếu để lâu sẽ không như vậy.
Một mảnh im lặng, không khí bốn phía giờ phút này như đọng lại. Phượng Tê khẩn trương nhìn Phượng Lại Tà, rất sợ bản thân bỏ qua một chi tiết dù chỉ nhỏ nhất.
Nhưng sau khi Đệ Nhị nói xong, Phượng Lại Tà chậm rãi mở miệng.
Một cử động này khiến Phượng Tê thở nhẹ nhõm một hơi. Vừa rồi hắn cho cô bé ăn chút thức ăn nhưng cô bé lại ngậm chặt miệng, hắn đưa vào rất khó. Dù cho đưa vào, cô bé vẫn không chịu nhai nuốt, vẫn ngậm trong miệng. Thế nhưng hắn vẫn ngoan cố cho rằng, chỉ cần có một chút đồ ăn đi vào trong bụng cô bé cũng tốt.
Hiện tại cô bé đã chủ động há miệng, tức là đã chịu tiếp nhận thức ăn, điều này có thể nào khiến cho Phượng Tê không vui.
Rất sợ Phượng Lại Tà đổi ý, Phượng Tê khẩn cấp nhưng cũng không nóng nảy đưa từng muỗng từng muỗng cháo trong tay vào trong miệng Phượng Lại Tà.
Đệ Nhị nghe được thanh âm nuốt thức ăn, tuy rằng gượng gạo máy móc, nhưng tốt xấu gì cô bé cũng đã ăn. Trong lòng có chút vui mừng, nhưng hắn lại càng lo lắng.
Từ giờ trở đi, bất cứ tin tức gì về Phượng Lại hắn đều phải nói cho Tiểu Tà.
Đây là chuyện mà hắn không muốn làm nhất.
--- ------ ------ ------ ----
Tuấn mã màu đen, núi cao nguy nga. Phượng Lại một thân trang phục cưỡi ngựa màu đen, ưu nhã ngồi trên tuấn mã màu đen. Dáng người thon dài, khí chất cao quý làm cho không ai có thể bỏ qua. Phía sau hắn là một đại đội binh lính quân phục màu đen, đó là quân đội hội tụ tinh hoa của Ma giới, dùng để đối kháng sự tàn sát của Thiên giới với bọn họ.
Cùng xuất hiện với hắn ở trước đội quân Ma giới là người đạt được danh hiệu đệ tam - Minh Hoàng, khuôn mặt hắn lạnh lẽo cứng rắn, có một sự uy nghiêm không thể xâm phạm.
Ngoại trừ đệ nhất – Phượng Tê không xuất hiện, còn lại đệ nhị - Phượng Lại cùng đệ tam – Minh Hoàng đều xuất hiện trước quân đội khí thế hào hùng.
Mọi người ngẩng cao đầu nhìn sườn mặt của hai vị thần, trong lòng đều là sùng bái.
“Không có dấu vết của Thiên Sứ.” Tử mâu của Phượng Lại nhạy cảm quét qua một vòng cũng không phát hiện ra tình huống bất thường, hắn quay đầu ngựa đi về phía Minh Hoàng, hai người trao đổi ánh mắt với nhau. Ngay sau đó Phượng Lại giơ cao một cánh tay.
“Hạ trại.”
Quân đội đông nghịt trong tiếng quát uy nghiêm của hắn có quy luật dựng trại tạm nghỉ.
Mãi cho đến khi lều trại được dựng lên, Minh Hoàng mới đi đến lều trại của Phượng Lại, nhìn người thoạt nhìn cùng ngày xưa không có gì khác nhau kia. Thế nhưng hắn biết rõ, đã không giống lúc trước.
“Có chuyện gì xảy ra với sức mạnh của ngài??” Từ lần thứ hai gặp Phượng Lại, thắc mắc này đã tồn tại trong lòng hắn, Minh Hoàng thấp giọng hỏi.
“Bị ngươi phát hiện rồi.” Bị phát hiện cũng không hốt hoảng. Phượng Lại đã sớm biết, dựa vào sức mạnh của Minh Hoàng không thể không phát hiện. Hắn cũng không có ý định che giấu nữa, một tay đảo qua con mắt trái, con ngươi vỗn dĩ là màu tím, trong nháy mắt lại biến thành màu bạc.
“Mắt của ngươi??!!!” Minh Hoàng trừng mắt nhìn Phượng Lại, quả thực không thể tin được tất cả những gì mắt mình nhìn thấy. Hắn đã sớm biết Phượng Lại là “đứa con cấm kỵ” , bằng không Huyết tộc không có khả năng đứng trên đỉnh cao cùng Ma tộc. Thế nhưng hắn cũng biết rõ, sức mạnh của “đứa con cấm kỵ” đến từ chính con mắt của bọn họ.
Một đôi mắt màu tím, một đôi mắt màu bạc, lại phân biệt chia rẽ sức mạnh của bọn họ.
Mất đi một con mắt tím đại biểu cho hắn đã mất đi một phần tư sức mạnh. Sức mạnh lớn như vậy, sao lại đột nhiên biến mất. Sau khi “võ đạo đại hội” kết thúc, hắn rõ ràng vẫn còn một đôi tử mâu, như thế nào trong một thời gian ngắn lại xảy ra biến động nghiêng trời lệch đất như vậy.
Đối với việc Minh Hoàng hoảng hốt, Phượng Lại cũng không có quá nhiều cảm xúc. Hắn chỉ thản nhiên khẽ cong khóe miệng. Ngón tay ở khoé mắt nhẹ chạm một cái, con mắt màu bạc biến thành màu tím.
Hắn cũng không có ý định để cho nhiều hơn một người biết bí mật này.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Ngữ khí Minh Hoàng rõ ràng có chút âm trầm. Hắn cảm thấy tại Ma giới căn bản không có người có thể gây tổn thương cho Phượng Lại. Đương nhiên người thống trị Ma giới là ngoại lệ.
Thế nhưng trừ hắn ra, còn ai có thể dễ dàng cướp đi một phần tư sức mạnh của Phượng Lại.
“Không có gì, về việc đối chiến cùng Thiên Sứ lần này, ngài có ý kiến gì không. Ta biết được lần chiến đấu này, Thiên Sứ trưởng cũng sẽ tham dự. Về phần là mấy người, ta cũng chưa biết.” Phượng Lại nói sang chuyện khác, hắn cũng không có ý định nói tiếp về vấn đề này.
“Bảy đại thiên sứ cũng chạy tới giúp vui?” Quả nhiên, Minh Hoàng bị tin tức này hấp dẫn đi hơn nửa lực chú ý.
Đại Thiên Sứ tham gia chiến dịch không phải chuyện đùa. Tuỳ tiện một đại Thiên Sứ cũng có thể gây ra hơn nửa tổn thất cho bọn họ, huống chi là mấy người họ còn chưa biết rõ.
Minh Hoàng dù cho bình tĩnh cũng không thể không bị tin tức này ảnh hưởng.
Những lần đối chiến trước chưa từng có đại Thiên Sứ tham gia chiến dịch.
Suy cho cùng nếu bọn họ tham gia, tất cả ý nghĩa hứng thú của chiến tranh cũng đã thay đổi, đã không còn đơn giản là ngày "săn bắt Thiên Sứ".
Minh Hoàng không khỏi cười nhạt, sức mạnh của Thiên Sứ chỉ có tăng chứ không có giảm. Năm trước bọn họ là ba người năm nay lại biến thành hai người, đệ nhất Phượng Tê căn bản không lộ diện. Tuy rằng hắn biết, tin vào cái danh hiệu đệ nhất kia không bằng tin vào Phượng Lại trước mắt. Thế nhưng thực lực của Phượng Tê cũng không thể coi thường, dù sao cô ấy cũng là “đứa con cấm kỵ”. Tuy rằng không biết vì sao cô ấy bỗng nhiên trở thành “đứa con cấm kỵ”, thế nhưng người sở hữu sức mạnh “đứa con cấm kỵ” lại làm cho người khác không thể không cảm thán.
Càng làm cho hắn đau đầu chính là, hiện tại Phượng Lại vô duyên vô cớ mất đi một phần tư sức mạnh, đây quả thực chính là một tai hoạ.
Minh Hoàng mang theo đầy nghi vấn rời khỏi căn lều của Phượng Lại.
Phượng Lại nhìn bóng hắn, ngồi xuống chiếc ghế trong lều. Hắn rũ mắt xuống, hai mắt hơi nheo lại, trong tay cầm một quả cầu thuỷ tinh nhìn thân hình nhỏ bé tiều tuỵ đang ngồi ở trên giường được Phượng Tê đút thức ăn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò vô hồn, trong lòng Phượng Lại một trận đau đớn.
“Tiểu Tà.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không chút sinh khí, tâm Phượng Lại giống như bị một lưỡi dao sắc bén xé nát. Tái nhợt như vậy, gầy gò như vậy, Tiểu Tà của hắn như thế nào lại trở thành như vậy.
Tay kia gắt gao nắm chặt, hắn hận hiện tại không thể vọt tới bản địa nhân ngư, ôm thân thể yếu đuối nho nhỏ kia vào lòng cẩn thận che chở. Cô bé như vậy làm tim của hắn vỡ tan. Nhưng mà…
Hắn biết rõ, hắn không thể, hắn thật vất vả mới có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm để cô bé ở lại bản địa nhân ngư, hắn đã không thể quay đầu.
Thuỷ tinh cầu phóng to khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tà. Phượng Lại thâm tình hạ xuống một nụ hôn nhợt nhạt tại môi cô bé.
Thật có lỗi, Tiểu Tà.
Dù cho thật nhiều lời nói cùng áy náy cô bé cũng không thể nghe được, cuộc đời của hắn dường như đã héo rũ.
Một chút cay đắng, một chút bi thương, giống như một dòng nước lạnh chảy qua ngực của hắn.