Phượng Lại dừng bước nhìn hai tiểu Thiên Sứ còn chút non nớt. Từ tận đáy lòng hắn cảm thấy biết ơn bọn họ. Nếu như không có hai người này hỗ trợ chỉ sợ bản thân hắn không cách nào biết được hành động của Micheal, càng không thể thoát khỏi Thiên giới chứ đừng nói đến việc trở lại Ma giới đánh đuổi Micheal.
Cho nên, từ đầu tới cuối hắn đều phải cảm tạ hai tiểu Thiên Sứ đơn thuần đã đối xử rất trượng nghĩa với Phượng Lại Tà.
Hàn Ngự nhìn Phượng Lại, cậu không có cảm giác áp bách từ trên người Phượng Lại truyền tới. Cậu biết Phượng Lại cũng không có địch ý đối với bọn họ. Điều này đối với Phượng Lại luôn đối nhân xử thế lạnh lùng mà nói đã là rất đáng quý rồi.
“Là như vậy, chúng ta cảm thấy nếu tiếp tục ở lại đây sẽ mang đến phiền phức không cần thiết cho ngài, vì vậy ta cùng Long Toa Toa quyết định rời khỏi Ma giới.” Nói như thế nào thì hai người cũng là Thiên Sứ, mà Thiên Sứ ở tại Ma giới là một vấn đề phi thường mẫn cảm. Trên cơ bản, đối với tất cả người Ma giới mà nói thì Thiên Sứ trời sinh đã là một sinh vật đáng ghét, đồng thời Thiên Sứ đối cũng chán ghét Ma giới như vậy.
Hơn nữa, trong lời nói vừa rồi của Ma vương bọn họ cũng có thể biết được thân phận của bọn họ gây nên sự chú ý và bất mãn. Rất dễ nhận thấy, sự tồn tại của bọn họ gia tăng sự hoài nghi của Ma giới với Phượng Lại.
Đây là điều mà bọn họ tuyệt đối không muốn nhìn thấy nhất.
Điều mà bọn họ muốn chính là hỗ trợ và bù đắp, mà không phải gây thêm trở ngại không giúp được gì.
Vì vậy, rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Phượng Lại híp mắt nhìn hai người, nói: "Các ngươi muốn đi đâu?"
Thiên giới? Chỉ sợ việc hai người trợ giúp mình chạy trốn ngày hôm qua đã bại lộ, sau đó lại chống đối Thiên Sứ trưởng Micheal, chỉ sợ Thiên giới sẽ không dung nạp bọn họ nữa rồi.
Hàn Ngự cười khổ lắc đầu.
"Địa điểm cụ thể còn chưa biết, có lẽ là đi đến Nhân giới thôi." Thiên giới không thể quay về, Ma giới không thể ở lại, xem ra cũng chỉ còn Nhân giới là có thể ở lại một thời gian.
Nghĩ đến cũng có chút buồn bực, trong nhất thời hai người cư nhiên trở nên không nhà để về. Nhưng bọn họ tuyệt không hối hận, bởi vì việc mà các đại Thiên Sứ trên Thiên giới làm khiến cho bọn họ không cách nào tha thứ. Nếu như nói Thiên giới còn có gì có thể khiến cho bọn hắn lưu luyến, như vậy cũng chỉ có người đã rất quan tâm đến bọn hắn - đại nhân Gabriel.
Nhưng hiện tại bọn họ đã gây ra tại họa ngập trời, chỉ sợ đại nhân Gabriel cũng không cách nào giúp bọn họ tránh được trách phạt rồi.
Phượng Lại nhìn biểu tình tùy ý trên mặt Hàn Ngự, mi mắt khẽ rũ xuống.
"Chuyện này không cần vội, các ngươi đi theo ta đến gặp Tiểu Tà, sau đó ta sẽ chuẩn bị chỗ ở cho các ngươi." hắn rất ít tiếp nhận ân huệ của người khác. một khi đã tiếp nhận, ăn khế trả vàng.
Đây là tác phong của hắn, trước sau như một.
hắn không thể để cho hai tiểu Thiên Sứ đã trợ giúp mình chỉ vì không có chỗ ở mà lưu lạc khắp nơi
Phượng Lại nói xong không đợi hai người mở miệng đã xoay người bước đi, Hàn Ngự và Long Toa Toa hơi kinh ngạc, bọn họ không nghĩ đến Phượng Lại sẽ trả lời như vậy, nhất thời đáy lòng có cảm giác khác thường.
Chẳng lẽ "đứa con cấm kỵ" được đồn đại thần bí mà lãnh khốc cũng không lạnh lùng vô tình như bọn họ đã nghĩ.
"Chủ nhân." Sí Viêm dưới ánh mắt kinh ngạc của Hàn Ngự và Long Toa Toa đuổi theo Phượng Lại, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Chủ nhân, thương thế của ngài vẫn chưa lành, xin hãy cẩn thận."
Cửu vĩ yêu hồ này vừa gọi Phượng Lại là gì?
Chủ nhân??!! Hàn Ngự và Long Toa Toa chấn kinh. Cửu vĩ yêu hồ cường đại cỡ nào bọn họ đã sớm biết. Nhưng Đế vương cửu vĩ yêu hồ này lại dùng vẻ mặt ngưng trọng lo lắng nhìn Phượng Lại, hai người hoàn toàn ngây người.
Phượng Lại đến tột cùng là ai? "Đứa con cấm kỵ"? Tuy rằng "đứa con cấm kỵ" cường đại, nhưng mà cũng không đến mức để cho cửu vĩ yêu hồ nhận làm chủ nhân đi.
Sùng bái đối với Phượng Lại tự nhiên nay sinh trong lòng. Hai người bỗng cảm thấy vận khí Tiểu Tà thật tốt, cư nhiên được một người như vậy nhặt về. Qủa là tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường.
"Được." Phượng Lại gật đầu, Sí Viêm vẫn luôn lo lắng cho thân thể hắn.
đi đến trước phòng Phượng Lại Tà, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Hàn Ngự và Long Toa Toa đứng bên cạnh hắn, thấy khi hắn mở cửa ra trong đáy mắt đều là ánh sáng dịu dàng.
Đây là Bá Tước lãnh huyết giết người không chớp mắt trong tin đồn?
Có chết bọn họ cũng không tin.
"Lại!" Phượng Lại Tà ngẩng đầu nhìn thân ảnh thon dài đứng trước cửa, ngay lập tức chạy vào trong vòng ôm của hắn.
Anh mới chỉ rời đi có một lúc mà cô lại cảm thấy thời gian thật là dài.
Xong đời, cô hoàn toàn không thể rời khỏi anh rồi.
"Tiểu Tà?!!" Chỉ nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp nhào vào trong lòng Phượng Lại, Hàn Ngự và Long Toa Toa hét lên quái dị, không thể tin được nhìn thiếu nữ một đầu tóc bạc trước mắt cư nhiên lại là Phượng Lại Tà.
Nhưng, bóng dáng này lại quen thuộc đến vậy.
"A? Là các cậu. Hì hì, sao các cậu cũng tới Ma giới?" Phượng Lại Tà kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Ngự và Long Toa Toa đang có vẻ mặt kinh ngạc đứng một bên, cười hì hì hỏi, không chút tự giác sự thay đổi của mình mang đến khiếp sợ cho hai người bọn họ.
Hàn Ngự và Long Toa Toa đồng thời an ủi chính mình: Đây là bộ dạng của "đứa con cấm kỵ", có thay đổi cũng là điều bình thường. Thế nhưng xác thực Phượng Lại Tà đã thay đổi rất nhiều, càng thêm xinh đẹp.
Nhưng điều làm hai người cảm thấy càng thêm quỷ dị chính là, vừa rồi khi Phượng Lại Tà nhào tới, có đúng hay không cậu ấy gọi... "Lại?!!"
"Tiểu Tiểu Bạch, anh cũng đến rồi à?" Kinh ngạc nhìn thiếu niên tuấn mỹ có đôi tai lông xù đứng phía sau hai người, đáy mắt Phượng Lại Tà hiện lên nụ cười.
Trong một lúc nhìn thấy nhiều cố nhân như vậy khiến cho tâm tình của cô cảm thấy thật tốt, không chút nào chú ý tới ánh mắt Hàn Ngự và Long Toa Toa đang nhìn mình giống như nhìn thấy khủng long.
Bọn họ có thể không thuần khiết cho rằng Phượng Lại Tà và Phượng Lại đang.... hay không?
Sí Viêm khẽ sửng sốt, ngay sau đó thu kinh ngạc vào trong đáy mắt, gật đầu.
hắn thấy đôi tay cô bé vòng bên hông Phượng Lại, tự nhiên như vậy.....
- Hết chương 27 -