Phượng Lại Tà không hề nhúc nhích bị ôm thật chặt trong vòng ôm quen thuộc. Cô không dám quay đầu lại, không dám nói lời nào, cô sợ tất cả những ấm áp này chỉ là ảo giác. Chỉ cần cô nháy mắt, tất cả sẽ biến mất.
“Bá Tước Phượng Lại??” Hoả Đề trừng mắt nhìn Phượng Lại, hắn cảm thấy mình như ngu đi. Người sống sờ sờ trước mắt, khuôn mặt tuấn mỹ, lại là người đã tử trận vào “ngày Thiên Sứ săn bắt” trong ba năm trước – Phượng Lại.
Tất cả chuyện này thật quá quỷ dị.
Sóc Ẩn đang đứng một bên cũng bị tất cả những chuyện trước mắt làm cho khiếp sợ. Nhưng tôi luyện trong ba năm qua đủ để hắn có được một thân bình tĩnh, hắn chỉ hé mắt, không mở miệng nói chuyện.
“Tiểu Tà?” Thấy Tiểu Tà không có phản ứng, Phượng Lại ôm cô chặt thêm một chút. Ngón tay thon dài xinh đẹp khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng xinh đẹp là đôi tử mâu tràn đầy những giọt nước mắt trong suốt đang rơi xuống từ khoé mắt theo động tác của hắn.
“Ta lại làm con khóc.” Một tiếng thở dài phát ra từ miệng Phượng Lại. Hắn cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt kia.
Không thể tin được. Phượng Lại Tà chớp mắt nhìn gương mặt vẫn tuấn mỹ như trước ở trước mặt mình, trên đó có đôi mắt quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
“Daddy.” Thanh âm run rẩy. Cô không dám xác định lại có chút khiếp sợ, dù chỉ một phút cô cũng không muốn dời ánh mắt của mình khỏi khuôn mặt hắn.
Nụ cười như có như không được hoà tan dưới đáy mắt Phượng Lại. Tử mâu của hắn đảo qua mái tóc màu bạc của Phượng Lại Tà, một mái tóc xinh đẹp.
“Thật có lỗi, đã làm con lo lắng.” Nâng những sợi tóc màu bạc đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống
Thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong một câu nói này.
Mắt to xinh đẹp chậm rãi chớp chớp nhìn cái bóng của mình trong con ngươi dịu dàng kia, nước mắt lại càng rơi nhiều.
“Daddy…” Thật sự là daddy? Chẳng lẽ đây là một giấc mộng?
Cánh tay chậm rãi vươn ra vuốt ve gương mặt tuấn mỹ ngày nhớ đêm mong. Trong nháy mắt khi đầu ngón tay chạm đến gương mặt ấy, cô cắn môi thật chặt cố gắng kiềm chế kích động của bản thân sắp tuôn trào ra.
Mơn trớn từng chút từng chút, mắt daddy, mũi daddy, môi daddy.
“Daddy đã trở về?” Thanh âm ngày càng run rẩy, cô cảm giác cả người cũng run theo, dường như không cách nào tin được tất cả những chuyện đang xảy ra trước mắt.
“Tiểu Tà.”
Ôm cô bé vào trong ngực thật chặt, giống như muốn khảm cô bé vào trong thân thể mình. Hắn cảm nhận được run rẩy và sợ hãi của cô bé.
Cắn môi thật chặt, cảm thụ cái ôm quen thuộc xa cách đã lâu, Phượng Lại Tà từng chút từng chút đắm chìm vào đó, cuối cùng mở miệng nói: “Daddy, người là tên khốn kiếp!!”
Ngay sau đó không chịu nổi nhớ nhung và kích động nữa, Phượng Lại Tà “oa” một tiếng vùi vào trong ngực Phượng Lại khóc lên, tiếng khóc nỉ non giống như một đứa trẻ đạt được niềm hi vọng mới.
Híp lại ánh mắt, Phượng Lại ôm thân mình nhỏ bé trong lòng thật chặt.
Hoả Đề và Sóc Ẩn đứng một bên bị Phượng Lại bỗng nhiên xuất hiện hù doạ mất hết hồn phách, chỉ có thể ngơ ngác sững sờ đứng ở một bên nhìn Phượng Lại Tà trong ngực hắn khóc không kịp thở.
Hai người âm thầm nắm chặt tay, trong lòng đồng thời xuất hiện sự khó chịu.
“Hoả Đề.” Xưng Quân đi được một nửa thì quay trở về, bởi vì hắn cảm thấy thiếu nữ trẻ tuổi thần bí kia đang là khách trong vương cung, Hoả Đề dù thế nào đi nữa cũng không thể ra tay. Nhưng khi hắn trở lại phòng khách lại thấy ngoài Hoả Đề và Sóc Ẩn còn có bóng dáng một người đàn ông thứ ba.
Đó là một bóng lưng rộng lớn khiến Xưng Quân cảm thấy có chút quen thuộc.
Là ai?
Phượng Lại nhìn Phượng Lại Tà khóc không ngừng thì trong lòng cảm thấy đau đớn. Hai cánh tay duỗi ra ôm ngang cô nhóc đang khóc đến mức hít thở không thông lên. Xoay người một cái, tử mâu lạnh lùng chống lại đôi mắt của Xưng Quân.
Một cái nhìn như vậy lại khiến cho Xưng Quân luôn giữ tỉnh táo chấn động tại chỗ.
Hắn không nhìn nhầm đi. Người đàn ông trước mắt… là Phượng Lại?!
“Bá Tước Phượng Lại?” Xưng Quân vội vàng thu lại vẻ mặt kinh ngạc của mình, giả vờ bình tĩnh mở miệng hỏi, thế nhưng bàn tay lại âm thầm vận sức. Không biết người trước mắt này có thân phận như thế nào, mặc dù có được dung mạo của Phượng Lại, thế nhưng ai cũng biết Phượng Lại đã chết trong “ngày săn bắt Thiên Sứ” vào ba năm trước. Người xuất hiện trước mắt này… là ai?
Là nguy hiểm, hay là gì khác, Xưng Quân đều muốn để lại cho mình một con đường lui.
“Xưng Quân điện hạ, xin đưa ta đến phòng của Tiểu Tà.” Động tác ưu nhã, hai chân cách mặt đất, ๖ۣۜL.Q-1ĐღღPhượng Lại ôm Phượng Lại tà bay lơ lửng giữa không trung nhìn về phía Xưng Quân. Vẻ mặt có chút lạnh lùng, có chút xa cách, kia chính là Phượng Lại từ trước tới nay. Ngoài Phượng Lại Tà thì ai hắn cũng đều đối xử lạnh lùng như vậy.
Một cảm giác áp bách cực đại khiến sau lưng Xưng Quân toát ra mồ hôi lạnh. Hít vào một hơi thật sâu, hắn âm thầm thu lại sức mạnh trong lòng bàn tay.
Trong suốt quá trình này, trên gương mặt Xưng Quân vẫn là nụ cười nhàn nhạt.
“Mời đi theo ta.” Xưng Quân lễ phép nói, sau đó xoay người. Sau khi xoay người, trên khuôn mặt của hắn đã có chút không chịu nổi.
Mặc kệ đối phương là Phượng Lại hay là ai, cảm giác áp bách cường đại kia hắn không thể đối phó được.
Phượng Lại gật đầu, ôm Tiểu Tà trong lòng khóc đến thiên hôn địa ám đi theo phía sau Xưng Quân bay đến gian phòng Phượng Lại Tà.
Đưa bọn họ đến căn phòng của Phượng Lại Tà, Xưng Quân mời bọn họ đi vào, sau đó đóng cửa lại rồi thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy rất là kỳ quái.
Vì sao Phượng Lại xuất hiện ở đây?
Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, Xưng Quân quyết định đi đến Minh giới, hỏi đại ca xem đã có chuyện gì xảy ra. Phượng Lại đã chết ba năm, vì sao lại đột nhiên xuất hiện.
Nhẹ nhàng đặt Phượng Lại Tà ở trên giường, bàn tay to xóa đi giọt nước mắt trên khuôn mặt cô bé. Phượng Lại nhìn cô, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.
“Daddy, thật là người sao?” Phượng Lại Tà nằm ở mép giường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt. ๖ۣۜd=❄đ1❄lc❄๖ۣۜq,❄đ..Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không tin được daddy đã trở về. Chuyện này đến quá đột ngột khiến cô không kịp tiếp thu.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đong đầy nước mắt, Phượng Lại vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn đọng trên khóe mắt, bàn tay to dịu dàng vuốt ve gương mặt của cô, nói:
“Ta đã trở về.”
Áp sát bàn tay vào mặt của mình, mặc dù lạnh lẽo nhưng Phượng Lại Tà cảm thấy thật chân thực. Nước mắt một lần nữa không chịu thua kém trào lên, cô cố nén khóc, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn đang áp trên khuôn mặt của mình.
“Con biết daddy không chết. Mặc kệ bọn họ nói như thế nào con cũng không tin. Con biết, daddy nhất định sẽ không bỏ rơi con.” Nắm thật chặt bàn tay của Phượng Lại, Phượng Lại Tà nhìn thật sâu vào đáy mắt hắn. Cô có thật nhiều thật nhiều lời, rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói với hắn. l.3 q.uý đ0n Nhưng vào giờ khắc này, trong đầu cô vừa chật chội lại như trống rỗng. Những lời nói kia đã được chuẩn bị để bày tỏ khi gặp lại daddy, nhưng vào giờ khắc này cô không nghĩ ra được cái gì.
Cô cứ nhìn hắn như vậy, nhìn tuấn nhan đã bao lần xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Cô không muốn cầu gì thêm nữa.
“Daddy, đừng đi, được chứ? Ở lại bên cạnh con, có được hay không?” Thanh âm giống như cầu xin khiến Phượng Lại Tà có vẻ đáng thương.
Phượng Lại híp mắt, hai tay vươn ra, một lần nữa yêu thương ôm cô vào trong ngực.
“Ta sẽ không rời khỏi con lần nữa, ta sẽ mãi ở bên cạnh con, bảo vệ con, không để cho bất kỳ kẻ nào thương tổn con.” Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà khóc đến mơ hồ, đáy mắt hắn hiện lên ánh sáng phức tạp, nhưng Phượng Lại Tà không chú ý đến.
“Ai nói dối sẽ là con cún con.” Phượng Lại Tà hít hít mũi đáng thương nói. Đáy lòng sớm bị mừng rỡ thay thế khiến cô không kịp suy nghĩ sâu xa vì sao daddy bỗng xuất hiện vào lúc này, daddy đã đi đâu trong ba năm nay.
Những chuyện này, với cô mà nói đã không còn quan trọng.
Cuối cùng…
Daddy đã trở về, daddy không chết, daddy đã thật sự trở về. Giờ này khắc này, daddy đứng trước mặt cô, ở bên cô, mỉm cười nhìn cô.
Phượng Lại Tà cảm thấy bản thân hạnh phúc sắp chết rồi.
Phượng Lại lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn cô, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Có lẽ là do mệt mỏi, Phượng Lại Tà luôn rúc trong lòng Phượng Lại dần dần thiếp đi, lông mi vẫn còn vương những giọt nước mắt khẽ rung động, hô hấp đều đều nặng nề.
Phượng Lại cúi đầu nhìn Phượng Lại Tà ngủ thật say ở trong ngực mình, sau đó ngước mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ...
Thiên giới –
“Cậu nói cái gì?” Long Toa Toa không thể tin được những gì mà mình vừa nghe được, cô trừng mắt nhìn Hàn Ngự đang có vẻ mặt căng thẳng đứng trước mặt mình.
“Đây là tớ lén nghe được, Đại Thiên Sứ yêu cầu bọn họ không cho chúng ta biết.” Hàn Ngự thở dài, đáy mắt không chút nào che lấp khinh thường. Hắn không ngờ mọi việc sẽ trở thành như vậy. Nếu như trước đây hắn còn có thể lý giải việc làm của các Đại Thiên Sứ, như vậy hiện tại hắn đã hoàn toàn mất đi hy vọng. Việc làm hôm nay của bọn họ đã chạm đến giới hạn của hắn, thiêu đốt lửa giận của hắn bốc cháy hừng hực.
“Chết tiệt, tớ biết ngay không phải là chuyện tốt lành gì, lúc này mới được bao lâu, quả nhiên...” Long Toa Toa tức giận đến nỗi cả người phát run. Cô đột ngột đứng lên nhìn về phía Hàn Ngự ngày thường luôn ra tay ngăn cản cô, nói l,ê qý, d00n: “Hàn Ngự, tớ nói cho cậu biết, lần này tớ không nhịn được nữa. Nếu cậu còn xem Tiểu Tà là bạn tốt, thì đừng ngăn tớ.” Thật quá đáng, bọn họ là Thiên Sứ! Là sứ giả của Thần, tại sao có thể làm ra chuyện quá đáng như vậy.
“Tớ sẽ không ngăn cậu, bởi vì, tớ sẽ giúp đỡ cậu.” Hàn Ngự không ra tay ngăn cản động tác của cô, trái lại hắn bước nhanh đến phía cửa, bộ dạng rất kiên quyết.
“Cậu muốn làm gì?” Long Toa Toa kinh ngạc nhìn nhất cử nhất động của Hàn Ngự. Mọi ngày Hàn Ngự đáng ghét luôn cẩn thận lãnh tĩnh, lần này lại có dáng vẻ nóng nảy khiến cô cảm thấy kinh ngạc.
Hàn Ngự mở cửa, quay đầu nhìn về nét mặt kỳ quái của Long Toa Toa, môi khẽ cong lên, cười lạnh nói: “Đi làm một chuyện tớ luôn muốn làm mà chưa làm được.”
“Toa Toa, ngay bây giờ tớ và cậu sẽ đi Ma giới ngăn cản mọi chuyện trước khi nó xảy ra.” Hàn Ngự nhìn vào hai mắt Long Toa Toa nói.
“Đi Ma giới?!” Long Toa Toa mở to hai mắt. Cậu ấy bị mê sảng sao, cô là một Thiên Sứ sao có thể đi Ma giới? Đoán chừng chưa tiến vào đã bị người Ma giới loạn tiễn bắn chết, đây không phải là đẩy mình vào trong hố lửa sao?
Nhận ra lo lắng của cô, Hàn Ngự cười nhạt một tiếng, lấy một chiếc bình nhỏ tinh xảo từ trong túi xách ra nhẹ nhàng ném vào trong ngực Long Toa Toa.
“Đây là nước thuốc ức chế ma lực. Uống xong cậu sẽ cảm thấy trong người có ma lực bộc phát, người Ma giới chỉ biết cậu là bộ tộc Vũ Linh chứ không phát hiện Thánh quang trong thân thể cậu.”
“Cái gì? Sao cậu lại có vật này?” Long Toa Toa vạn phần kinh ngạc nhìn Hàn Ngự. Tiểu tử này cả ngày ở cùng mình, như thế nào đến thời khắc mấu chốt lại có thể lấy ra thứ tốt như vậy.
Hàn Ngự kéo cánh cửa ra, dùng giọng điệu tức chết người không đền mạng nói với Long Toa Toa: “Bởi vì cậu dùng đầu óc để kích động, còn mình thì dùng đầu óc để suy nghĩ.” Nói xong hắn liền đóng lại cánh cửa trước khi Long Toa Toa kịp nổi bão.
Long Toa Toa nắm chặt bình nhỏ trong tay, trừng mắt liếc cánh cửa phòng đóng chặt. Cô âm thầm gật đầu, hiện tại mọi chuyện đã chuẩn bị tốt, chỉ còn thiếu gió đông nữa thôi. (gió đông*: ở đây có nghĩa là thời cơ)
Hàn Ngự ra khỏi phòng, mang theo khí thế sắc bén khó gặp đi từng bước về phía căn phòng kia.
Căn phòng đã giam giữ Phượng Lại ba năm...