Mục lục
Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Tiểu Bạch vừa chạm chân xuống đất liền xoay người phun ra một viên lửa đạn bắn thẳng về phía bạch lang. Bạch lang nhanh nhẹn né được, sau đó tiếp tục nhe nanh múa vuốt nhào tới.

“Tiểu Bạch, Tiểu Tiểu bạch.” Phượng Lại Tà trừng mắt nhìn hai con vật một lớn một nhỏ, không khỏi kêu lên kinh ngạc.

“Hống.” Nhờ có khế ước tạo ra sự ăn ý, Tiểu Bạch lập tức chú ý tới tiếng nói của Phượng Lại Tà. Nó chạy nhanh tới trước người Phượng Lại Tà, bày ra tư thế khiêu khích cái khối hình tròn trước mắt.

“Chi chi.” Tiểu tiểu bạch không chịu yếu thế, cũng phát ra tiếng kêu.

Một lớn một nhỏ lại bắt đầu chạm trán nhau.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Phượng Lại Tà ngạc nhiên khi nhìn thấy hai chú thú cưng của mình lại đang chuẩn bị đánh nhau một trận.

“Nó lén lút chạy vào phòng, may mà ta phát hiện được.” Tiểu Bạch hất cằm, trả lời với vẻ đầy tự hào.

“Tiểu bạch hồ.” Bỗng nhiên, một tiếng thét vang lên, còn chưa kịp nhìn ra chuyện gì, một bóng người cao lớn đã vội vội vàng vàng chạy về phía Tiểu tiểu bạch.

Tập trung nhìn vào, hóa ra là Hỏa Đề.

“Chi chi.” Tiểu tiểu bạch lợi dụng kích thước nhỏ bé của cơ thể để tránh né Hỏa Đề, sau đó liền chạy về phía Phượng Lại Tà nhưng lại bị Tiểu Bạch hung hăng chặn đường.

Lập tức, đôi mắt to của Tiểu tiểu bạch bắt đầu ngập nước, vẻ mặt đáng thương như vừa bị bạch lang bắt nạt.

“Tiểu Bạch, không được.” Phượng Lại Tà lập tức gõ vào đầu Tiểu Bạch một cái, trách cứ nó tại sao lại dọa khóc Tiểu tiểu bạch vốn đã nhát gan chứ. Ỷ lớn ăn hiếp nhỏ là không tốt, nó nhất định không thể để sự việc sai lầm này phát sinh một lần nữa.

“Hống.”

“Lai lịch của nó bất minh, ngươi không nên bị vẻ ngoài của nó lừa gạt.” Tiểu Bạch dĩ nhiên là bất mãn với cú gõ đầu vừa rồi của Phượng Lại Tà, quay mặt lại trừng mắt nhìn cô bé.

Hỏa Đề nhìn thấy hai kỳ trân dị thú, đôi mắt liền sáng rỡ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hơi khó xử. Thật không ngờ hắn còn có thể gặp lại tiểu bạch hồ này, nhưng bạch lang cũng là mãnh thú hắn yêu thích. Cả hai đều rất hấp dẫn đối với hắn, chỉ có điều chúng nó lại đang ầm ĩ đấu đá nhau, vậy thì hắn nên giúp bên nào đây?

Giữa lúc Hỏa Đề buồn phiền vì không biết nên đứng về phía nào, Phượng Lại Tà đã sớm ngồi xuống đất, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Tiểu tiểu bạch vào lòng, ra sức trấn an nó.

Trợn mắt nhìn bộ dạng bị ức hiếp của Tiểu tiểu bạch, Tiểu Bạch thiếu chút nữa là tự cắn vào lưỡi mình. Ai có thể tin được con vật đang trốn trong lòng Phượng Lại Tà mà run rẩy này là kẻ đã xém đốt rụi bộ lông của nó ban nãy chứ? Ngụy trang, đây chắc chắn là ngụy trang, dáng vẻ khả ái kia tuyệt đối là thủ thuật che mắt, là âm mưu mê hoặc lòng người.

“Tiểu Bạch, ngươi không được bắt nạt Tiểu tiểu bạch, nó cũng là thú cưng của ta.” Phượng Lại Tà ngước đầu lên, tay vẫn ôm Tiểu tiểu bạch, dùng dáng vẻ nghiêm trang nhất mà nói với Tiểu Bạch. Nó nhìn thấy sự khinh thường và bất mãn trong mắt của Tiểu bạch, lập tức lại gõ đầu bạch lang một cái nữa. Dám xem thường nó, muốn chết có đúng không?

Daddy!

Phượng Lại Tà vừa giải quyết xong mâu thuẫn của hai chú thú cưng, xoay người lại muốn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia thì phía sau đã sớm thành “vườn không nhà trống”, tìm không được bóng hình Phượng Lại nữa. Tim – lập tức có một khoảng trống trải.

Daddy đi rồi. Vì sao?

“Vừa rồi em nói cái gì?” Giữa lúc Phượng Lại Tà đang thất thần, Hỏa Đề lại bị chấn động bởi câu nói vừa rồi của cô bé. Hắn tiến lên một bước, đặt tay lên vai Phượng Lại Tà. Có phải vừa rồi cô nhóc này nói với bạch lang rằng tiểu bạch hồ là thú cưng của nó?

“Ai cho phép ngươi chạm vô người ta. Tiểu tiểu bạch, bắn hắn.” Tâm trạng cực kỳ không tốt, Phượng Lại Tà không có hứng thú nói chuyện nhảm nhí với Hỏa Đề. Vừa ra lệnh xong, một quả cầu lửa đã bắn ra từ miệng Tiểu tiểu bạch, bay thẳng về phía Hỏa Đề, “oanh” một tiếng liền đốt rụi mái tóc đẹp đẽ của hắn.

“A…” Hỏa Đề thật không ngờ Phượng Lại Tà lại sử dụng chiêu này, nhiệt độ nóng cháy trên đầu khiến hắn vội vàng buông Phượng Lại Tà ra, sử dụng pháp thuật khẩn cấp dập tắt lửa. Phượng Lại Tà đứng một bên nhìn Hỏa Đề, trong lòng cũng cảm thấy hơi buồn cười, hắn ta đúng là người cũng như tên, rất hợp với “lửa” nha.

“Có chuyện gì vậy?” Phượng Tê và Phượng Ca kinh ngạc nhìn mái tóc bị đốt mất rất nhiều của Hỏa Đề, lại nhìn Phượng Lại Tà một bên dắt bạch lang, một bên ôm một con hồ ly nhỏ màu trắng, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Tại sao bọn họ chỉ mới rời khỏi có một chút, hai người này đã náo động đến nghiêng trời lệch đất rồi?

“Anh Hỏa Đề không cẩn thận, tự mình đốt mình.” Phượng Lại Tà vô tội nói, dường như sự việc hoàn toàn không liên quan tới mình. Hỏa Đề còn chưa kịp phản bác, Phượng Lại Tà đã hất cằm, ưỡn ngực rời khỏi nơi chốn ồn ào này.

“Đáng chết, ngươi đứng lại.” Tay vẫn ôm đầu, Hỏa Đề mở to mắt nhìn Phượng Lại Tà rời khỏi. Hắn quả thật không thể tin được trên đời này lại có người ngạo mạn như vậy, không chỉ đoạt đi trân thú mà hắn yêu thích, mà một lần còn đoạt cả hai con, tệ hơn nữa là dám mệnh lệnh tiểu bạch hồ mà hắn lùng bắt bấy lâu nay phun lửa vào người hắn, thiếu chút nữa là đốt sạch mái tóc của hắn rồi. Sĩ khả sát, bất khả nhục. Con nhóc này quả thật là khinh người quá đáng.

“Ha ha ha ha!” Đang lúc Hỏa Đề tức tối mà không có nơi phát tiết, Phượng Ca lại ôm bụng cười ha hả, cười đến mức nước mắt cũng bắt đầu chảy ra. Hỏa Đề bực bội liếc mắt, hắn cười cái gì? Đầu óc có vấn đề à? Nhưng Phượng Ca vẫn cứ tiếp tục ôm bụng dựa vào người Phượng Tê mà tiếp tục cười, còn vẻ mặt của Phượng Tê khi nhìn Hỏa Đề cũng có chút kì quái.

“Phượng Tê, anh của em làm sao vậy?” Khóe miệng của Hỏa Đề bắt đầu co quắp, nếu Phượng Ca mà còn tiếp tục cười như vậy nữa, hắn không ngại đi tới đập cho Phượng Ca một quyền.

“Em nghĩ anh nên về phòng trước đi.” Phượng Tê ho khan một tiếng rồi dời tầm mắt qua hướng khác.

“Là ý gì?” Hỏa Đề nhìn hai anh em bằng ánh mắt ngờ vực.

“Ha ha, Hỏa Đề, ngươi hẳn là nên đi soi gương. Ha ha, ta chịu hết nổi rồi, cười tới chết mất thôi.” Phượng Ca nói đứt quãng.

Hỏa Đề lúc này mới hiểu rõ ý của hắn, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hấp tấp đẩy mọi người ra, chạy về phía phòng mình. Phượng Lại Tà chết tiệt, một ngày nào đó, hắn sẽ đòi nợ cả vốn lẫn lời, làm cho con nhóc đó biết được chọc tới con trai của Ma vương – Hỏa Đề hắn thì phải đón nhận hậu quả bi thảm cỡ nào.

*****

Phượng Lại Tà mang theo Tiểu Bạch và Tiểu tiểu bạch rời khỏi vũ hội, vốn định trở về phòng của mình nhưng nửa đường lại bị một thanh âm gọi giật lại.

“Tiểu Tà.” Giọng nói nhẹ nhàng lại làm Phượng Lại Tà run lên. Cô bé xoay người, mỉm cười hoàn mỹ nhìn Phượng Ngâm đang đứng cạnh cửa sổ.

“Huyết chủ đại nhân.” Lạ thật, hắn không phải nói là tối nay sẽ không tới sao? Vậy hắn đứng ở đây để làm gì?

“Sao con về sớm thế, vũ hội không vui à?” Phượng Ngâm bước tới cạnh Phượng Lại Tà.

Tiểu Bạch đứng bên cạnh bắt đầu phát ra tiếng gầm gừ không chút thân thiện, dường như tràn đầy địch ý với Phượng Ngâm. Bản năng của động vật làm cho nó cảm nhận được hơi thở nguy hiểm toát ra từ cơ thể đối phương. Phượng Ngâm cúi đầu xuống nhìn Tiểu Bạch, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo. Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh trước nay chưa từng có chạy ngang qua cổ mình, dường như lạnh từ trong xương tủy, làm cho hàm răng của nó không tự chủ được mà run lên.

“Không phải, chỉ là con cảm thấy hơi mệt.” Phượng Lại Tà thông qua cảm ứng tâm linh nhận biết được sự khác thường của Tiểu Bạch, hai tay vô thức ôm chặt Tiểu tiểu bạch, cười nói.

“Mệt mỏi? Con bị sao à? Cơ thể không khỏe chỗ nào?” Huyết chủ nhíu mày, lo lắng hỏi, sau đó vươn tay mơn trớn gương mặt Phượng Lại Tà. Hơi run rẩy, Phượng Lại Tà lùi về phía sau một bước theo bản năng, né tranh sự đụng chạm của hắn, sau đó mỉm cười lắc đầu như như không có chuyện gì.

“Không sao, con ổn mà.” Nếu như hắn có thể cách xa ra một chút thì sẽ ổn hơn.

“Con sợ ta sao? Tiểu Tà.” Phượng Ngâm thu tay lại, cười ôn hòa, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt Phượng Lại Tà.

“Làm sao lại thế được.” Phượng Lại Tà lắc đầu nguầy nguậy. Mong thượng đế tha thứ lời nói dối có thiện ý của nó, chẳng qua là bởi vì nó không muốn đả kích lòng tự tôn của hắn mà thôi.

“Ta không muốn con sợ ta, con biết không?” Phượng Ngâm tiến gần thêm một bước, khuôn mặt ôn hòa thoáng nét phiền muộn. Nụ cười của Phượng Lại Tà có chút cứng lại, những lời này nghe quen tai quá, hình như daddy thân yêu của nó cũng từng nói qua, nhưng hiệu quả thì lại khác biệt rất nhiều.

“Tiểu Tà, ta muốn vẽ con, giúp ta hoàn thành bức tranh kia đi.” Phượng Ngâm đứng cạnh Phượng Lại Tà, nhìn thẳng vào đáy mắt của cô bé, lời nói từng chút từng chút rót vào tai Phượng Lại Tà, dường như len lỏi vào đầu óc cô bé. Thân thể Phượng Lại Tà từ từ nhũn ra, hai tay đã không còn đủ lực để ôm lấy Tiểu tiểu bạch. Dần dần, hai tay Phượng Lại Tà hoàn toàn buông thõng, Tiểu tiểu bạch cũng nhảy xuống đất.

Phượng Ngâm nhẹ nhàng ôm cơ thể mềm mại của Phượng Lại Tà vào lòng, bên miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị.

Đôi mắt màu hổ phách của Phượng Lại Tà từ từ khép lại.

Tiểu Bạch ở một bên đã gớm gầm gừ không ngừng, nhưng Phượng Ngâm chỉ cần liếc mắt một cái, Tiểu Bạch đã đứng không vững, tứ chi run lên, nằm sấp trên mặt đất, chỉ còn một đôi mắt đỏ đậm tức giận nhìn Phượng Ngâm, chỉ hận không thể tiến lên xé xác hắn.

Tiểu tiểu bạch đứng nấp sau rèm cửa, Phượng Ngâm căn bản cũng không để ý tới. Hắn dùng ánh mắt si mê nhìn Phượng Lại Tà đang bất tỉnh trong lòng mình, nhìn làn da mê người không chút tì vết, nhìn cái cổ động lòng người để lộ ra ngoài.

Trang phục này quả nhiên rất hợp với Tiểu Tà, không uổng công hắn đã tự mình chọn riêng cho cô bé.

Phượng Ngâm cười khẽ, sau đó liền rời khỏi, chỉ để lại bạch lang đang cực kỳ tức giận cùng Tiểu tiểu bạch vẫn trốn sau rèm cửa.

Bóng người thon dài rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn của chúng nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK