Thiên giới đã có hành động. Sau khi bị thua trận vào ba năm trước, Thiên Sứ trên Thiên giới đã rục rịch, l,q/d từ lần tập kích này có thể thấy được lần “đại chiến Thiên – Ma” này, nhất định Thiên giới sẽ phái ra trọng binh.
Khi trở lại vương cung, điều đầu tiên Phượng Lại làm chính là đi tìm Ma vương. Chuyện tình đã đến hồi cấp bách, hành động sớm một bước sẽ nhiều hơn một phần thắng.
Những do dự lúc trước của Ma vương đều tan thành mây khói trong lần tập kích này của Thiên Sứ. Sau khi thống nhất ý kiến với Phượng Lại, ông ta dùng thân phận Ma vương của phương Đông triệu tập tất cả những tuyển thủ dự thi.
Trên đại điện to lớn, Ma vương ngồi ở chủ vị, hai bên đại điện đứng đầy tuyển thủ và tuỳ tùng của các tộc. Đứng bên trái Ma vương là Phượng Lại và Tiểu Tà, bên phải là Xưng Quân và Hoả Đề. Bọn họ đứng bên cạnh Ma vương, nhìn mọi người ở bên dưới không ngừng thảo luận.
Rất nhanh sau đó, Đệ Nhị và Già Duệ nhanh chóng tiến vào từ cửa chính. Hai người bọn họ không đi xem trận đấu hôm nay nên đối với chuyện Thiên Sứ tập kích bất ngờ, hai người cũng vừa biết đến liền vội vàng đi tới đại điện. Già Duệ liếc mắt nhìn Phượng Lại bên cạnh Ma vương, hai người nhìn nhau gật đầu.
“A! Là Minh hoàng!” Theo tiếng hô nhỏ của mọi người, từ cửa đại điện có một người đàn ông cao lớn đi vào. Hắn mặc một thân giáp nhẹ, tay cầm trường kiếm bên hông, trầm ổn đi vào bên trong đại điện.
“Ngay cả Minh hoàng cũng đã trở lại, quả nhiên sự tình lần này không như bình thường.” Thấy Minh hoàng của Minh giới đã đến, mọi người thấp giọng thì thầm, tâm tình cũng khẩn trương theo.
Minh hoàng quỳ một gối trước mặt Ma vương, giọng nói trầm thấp vang trong đại điện: “Tham kiến phụ vương.”
“Đứng dậy đi.” Ma vương nhìn Minh hoàng trở về kịp thời, đáy mắt loé lên ánh sáng hài lòng.
Minh hoàng đứng ở bên người Hoả Đề và Xưng Quân, gương mặt nghiêm túc nhìn bên dưới.
Trong đại điện, ngoại trừ Sóc Ly thì ngay cả Sóc Ẩn cũng đứng ở bên người Phượng Tê và Phượng Ca trầm tĩnh nhìn Ma vương, cùng đợi ông ta tuyên bố sự tình. Đối với chuyện này, trong lòng mấy người bọn họ cũng đã biết từ sớm.
“Xin mọi người im lặng.” Thấy mọi người đã đến đông đủ, rốt cuộc Ma vương cũng mở miệng: “Sở dĩ mời mọi người tới đây một cách đột ngột như này là vì có một chuyện quan trọng cần tuyên bố.” Ma vương quay đầu nhìn Phượng Lại đứng ở bên cạnh. Sau khi trao đổi ánh mắt, Phượng Lại tiến lên phía trước, lạnh lùng mà uy nghiêm đảo mắt nhìn qua mọi người ở phía dưới.
“Tin rằng mọi người đã biết rõ chuyện Thiên giới tập kích vào ngày hôm nay. Ma giới và Thiên giới thường hay bất hoà, đây cũng không phải chuyện bí mật. Nhưng lần này Thiên giới đã không còn cố kỵ đến hiệp ước mà chúng ta đã từng lập ra mà nghênh ngang xâm nhập Ma giới của chúng ta, l;q'd thậm chí vọng tưởng muốn giết chúng tan gay tại nơi này. Chuyện này đã đánh vỡ sự yên ổn của hai giới trong trăm ngàn năm qua.”
“Sống hay chết? Đoàn kết nhất trí chống lại đại địch Thiên giới hay ngồi im chờ đại quân Thiên giới xâm nhập Ma giới giết chết từng người? Hôm nay, những người có thể đại biểu cho các chủng tộc đều là cao thủ đệ nhất của các tộc, các người có thân phận và địa vị nhất định. Như vậy xin hãy nói lại những lời này cho vương của tộc mình, trước ngày “đại chiến Thiên – Ma xin bọn họ hãy ra quyết định có gia nhập liên minh đại quân Ma giới, chiến đấu với Thiên giới hay không.”
Những câu nói có lực của Phượng Lại khiến toàn bộ đại điện nháy mắt trở nên yên tĩnh, mọi người khiếp sợ nhìn vị Bá Tước cường đại của Huyết tộc. Trong trận đấu vừa rồi, bọn họ đã được chứng kiến sức mạnh thật sự của hắn nên giờ phút này, tỏng lòng họ sớm đã thần phục Phượng Lại cường hãn.
Sau một hồi yên tĩnh, bỗng có người bước ra.
Sóc Ẩn mặt không biểu cảm đi lên phía trước, trong ánh mắt của mọi người, hắn tiêu sái vén một góc áo lên, bịch một tiếng quỳ một gối trước mặt Phượng Lại.
“Ta – Sóc Ẩn, lấy danh nghĩa đứng đầu Lang tộc thề, từ đây đi theo bên người Bá Tước Phượng Lại, nguyện tại “đại chiến Thiên - Ma” lần này dùng hết toàn lực của Lang tộc.” Lời tuyên cáo trầm thấp hữu lực quanh quẩn trong đại điện to lớn. Người đã thống nhất Đông Tây phương Lang tộc trong vòng ba năm ngắn ngủi – Lang vương, lại là người đầu tiên gia nhập trận doanh của Phượng Lại, chân thành dâng lên binh lực của Lang tộc. Lời tuyên ngôn này khiến tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Ngay khi mọi người còn chưa lấy lại tinh thần từ lời tuyên ngôn của Sóc Ẩn thì lại có một bóng người mảnh khảnh, cũng trong ánh mắt chấn kinh của mọi người, sạch sẽ lưu loát quỳ gối trước mặt Phượng Lại.
“Ta – Sí Viêm, lấy danh nghĩa Vương của Yêu Hồ tộc thề, từ đây đi theo bên người Bá Tước Phượng Lại, lập tức kêu gọi tộc nhân Yêu Hồ tộc nghe theo tất cả sắp xếp của đại nhân Phượng Lại.”
Bùm!!
Đế vương Cửu vĩ yêu hồ tuyên thệ ngay sau Lang vương khiến mọi người hoàn toàn mất đi lí trí. Thậm chí bọn họ còn không có nhiều thời gian để suy xét đã hoá đá nhìn Phượng Tê và Già Duệ bước ra.
“Ta – Phượng Tê (Già Duệ), nguyện lấy Đông (Tây) phương Huyết tộc gia nhập trận chiến lần này, bảo vệ an nguy của Ma giới chúng ta.”
Huyết chủ Đông Tây phương Huyết tộc đồng thời mở miệng gia nhập, quả nhiên hiệu quả oanh động có thể thấy rõ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến năm phút đã có bốn tộc lớn gia nhập đại quân trận chiến lần này. l)q]d Điều này khiến cho tất cả mọi người cảm thấy sự hùng mạnh chưa từng có. Mọi người dùng ánh mắt sùng kính nhìn bốn tộc lớn gia nhập vào Phượng Lại. Giờ này phút này, Phượng Lại trong mắt bọn họ đã không còn là vị cường giả không có thực lực kia nữa, hắn đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của mọi người.
Ngay cả vương của các tộc cũng thần phục hắn, vậy hắn là một tồn tại đáng sợ đến cỡ nào.
“Tuy rằng ta còn chưa thể xác định, nhưng sau khi trở về bộ tộc, ta nhất định sẽ dùng hết sức thuyết phục Ngô vương gia nhập đại quân lần này.” Đệ Nhị chậm rãi bước ra khỏi đám người, giọng nói thản nhiên, ý cười nhợt nhạt khiến người xem sợ hãi ngây ngốc.
Hắn ta là ai chứ?!! Hắn ta chính là người liên tục lấy được danh hiệu đệ nhị “võ đạo đại hội” trong nhiều năm, là Quốc sư của Tây phương Ma tộc – Đệ Nhị. Cho dù lúc này hắn không nói sẽ tham gia trận chiến, nhưng sức ảnh hưởng của hắn trong lòng mọi người không hề giảm bớt.
“Còn có ta!” Phi Vũ bị thương được tuỳ tùng nâng lên đi về phía đại điện. Hắn ta gắng sức đứng ở trước mặt Phượng Lại, ánh mắt lại nhìn Phượng Lại Tà phía sau hắn.
“Tôi biết em muốn tôi đáp ứng điều gì, tôi sẽ dùng hết toàn lực.” Phi Vũ bình tĩnh nhìn Phượng Lại Tà, thấy cô nở một nụ cười hoạt bát với mình thì nhẹ nhõm thở dài một hơi. Lúc biết được Thiên Sứ tập kích sau khi hắn rời đi, hắn khiếp sợ đến mức xé rách miền vết thương mới được băng bó xong. Cũng may hắn nhanh chóng biết được, tuy rằng Thiên Sứ tập kích mãnh liệt nhưng cũng không tạo thành thương tổn gì. Mà tất cả những điều này cần phải quy về Phượng Lại và Phượng Tê kiên cường chống đỡ, tạo cơ hội cho Phượng Lại Tà kịp thời xông ra ngoài.
Phượng Lại Tà cười tủm tỉm nhìn Phi Vũ, anh ta rất thông minh. Sở dĩ cô đánh cược với anh ta là vì muốn anh ta khuyên bảo bộ tộc Vũ Linh xuất binh vào lúc đội quân Ma giới chiến đấu với đội quân Thiên giới. Hiện nay chính anh ta nói ra chuyện này, như vậy cô cũng bớt lo.
Sau khi những tộc lớn bà tỏ thái độ, những đại diện của tộc khác bày tỏ sau khi trở về tộc mình sẽ tận lực thuyết phục các vị vương tham gia đại chiến lần này. Dù sao thì hiện tại chuyện tình không phải là nhỏ, mà quan hệ trực tiếp đến sự tồn vong của các tộc trong Ma giới. lq;d Bây giờ không phải là lúc các tộc lục đục với nhau, mà điều cần thiết bây giờ là phải tuyệt đối đoàn kết đối ngoại, cùng chống lại kẻ thù bên ngoài.
Nhìn đại điện vô cùng náo nhiệt, Phượng Lại Tà nở một nụ cười rực rõ. Khả năng kêu gọi của Lại còn tốt hơn so với tưởng tượng của cô, khó trách Ma vương sẽ để Lại ra mặt nhắc tới việc này. Dù sao lấy thân phận danh hiệu đệ nhất của “võ đạo đại hội” nhắc tới việc quyết chiến thích hợp hơn thân phận vương của một tộc.
Tử mâu của Phượng Lại bình tĩnh đảo qua mọi người đang dần sôi trào trong đại điện, đáy mắt có ý cười.
Ma vương ngồi ở trên ghế nhìn người đưa lưng ở trước mặt mình nhận sự sùng bái của mọi người, đáy mắt dâng lên ánh sáng tán thưởng.
Cho dù người đàn ông này chính là Bá Tước Huyết tộc, cho dù hắn không có quyền cao thế trọng, nhưng hắn vẫn có thể khiến cho người khác không tự chủ thần phục khí thế này.
Chỉ cần hắn đứng ở nơi đó cũng khiến cho người khác nảy sinh lòng ngưỡng mộ. Cho dù là địch nhân hay đồng minh, sự tồn tại của Phượng Lại là không thể bỏ qua.
Mà ông ta cũng tin tưởng… Được hắn dẫn dắt, “đại chiến Thiên – Ma” lần này sẽ rất phấn khích mà chưa bao giờ có. Nhất là…
Ánh mắt chuyển tới trên người thiếu nữ nét mặt tươi cười như hoa, Ma vương âm thầm gật đầu.
Sức mạnh của Phượng Lại Tà tuyệt đối không thua kém bất kỳ kẻ nào, cho dù là Phượng Lại cũng như vậy. Cô có tiềm lực cường đại, cô không cần thể hiện thực lực của mình, mà điều cô cần chính là một người lãnh đạo và hướng dẫn chính xác. Phượng Lại, đúng là một lựa chọn tốt.
“Hi vọng lần này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.” Minh hoàng đi đến bên người Phượng Lại, vươn tay của mình ra. Thật bất ngờ Phượng Lại cũng đáp lại, trong lòng hắn ta cảm thấy vui sướng.
Đối với hắn mà nói, Phượng Lại là một đối thủ cường đại không ai thay thế được. Trận chiến ba năm trước đến nay vẫn còn mới mẻ, hắn khao khát có cơ hội được đánh lại một trận với hắn ta. Mà trước đó, hắn càng thêm hi vọng có thể cùng hắn kề vai chiến đấu, rửa sạch sỉ nhục của trận chiến ba năm trước kia.
Phượng Lại vươn tay, nắm tay Minh hoàng.
Nháy mắt khi hai người nắm tay nhau, tất cả mọi người đều nín thở. Hai người cùng là cường giả đỉnh cao của Ma giới, chói mắt như nhau, cùng khiến mọi người sùng bái, nay lại hợp tác khiến mọi người mong chờ không thôi.
“Nhất định.” Giọng nói lạnh nhạt của Phượng Lại mang theo sự chắc chắn. Trong đôi tử mâu loé lên ánh sáng kiên định. Lần này, hắn sẽ không thua, bởi vì…
Tử mâu nhìn về phía bóng dáng tinh tế cách đó không xa, đôi mắt biết cười, nụ cười ngọt ngào kia khiến hắn muốn bất chấp tất cả đi bảo hộ.
--- -------
Sau khi mọi người rời đi Phượng Lại Tà kéo cánh tay Phượng Lại, tươi cười đi đến phòng của mình. l,q;d Đôi mắt cong cong giống như trăng khuyết, rực rỡ lấp lánh. Chẳng qua đáy mắt cô lại hiện lên một chút tinh quang đã tiết lộ tâm lý không bình tĩnh của cô.
Đưa cô trở về phòng, Phượng Lại cưng chiều xoa đỉnh đầu cô, tràn đầy quan tâm nói: “Hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, sớm nghỉ ngơi đi.” Nói xong, hắn ấn một nụ hôn nhợt nhạt trên gương mặt cô.
Phượng Lại Tà nhu thuận gật đầu, cười tủm tỉm nhìn Phượng Lại rời đi. Ngay sau đó, cô nhanh chóng đóng cửa phòng lại, mở cánh tủ quần áo ra vùi đầu vào đống quần áo chồng chất.
Đại Bạch ở một bên lười nhác phe phẩy đuôi, nhìn chủ nhân bỗng nhiên bận rộn của mình, rồi lại uể oải quay đầu tiếp tục ngủ.
Sau khi Phượng Lại Tà vất vả tìm được bộ quần áo nào đó, khoé miệng của cô cong lên một nụ cười ngọt ngào. Cô vội vàng ôm quần áo vọt vào phòng tắm, hồi lâu sau mới khoác một chiếc áo choàng màu hồng nhạt bước ra.
Trên gương mặt cô mang theo nụ cười ngọt ngào, giống như con mèo nhỏ ăn vụng, đáy mắt loé lên ánh sáng tà ác.
“Hì hì, Đại Bạch, đêm nay ta sẽ không trở lại, ngươi ngoan ngoãn ngủ đi. Bản tiểu thư phải đi hoàn thành kế hoạch lớn.” Hoàn toàn không để ý đến sự thực là Đại Bạch đã tiến vào mộng đẹp, Phượng Lại Tà đánh một cái vào đầu bạch hổ khiến bạch hổ vừa mới tiến vào giấc ngủ phải thức dậy.
Bạch hổ không vui trừng mắt. Cô lại kích động cái gì vậy, chẳng lẽ không biết “người” bị quấy nhiễu giấc ngủ sẽ rất khó chịu sao.
Mà Phượng Lại Tà lại không có chút tự giác nào, bước chân nhẹ nhàng đi về phía cửa phòng, lúc mở cửa còn không quên qua đầu tặng một nụ hôn gió cho bạch hổ ở trên giường, sau đó mới đóng cửa lại, nhảy nhót đi về phía phòng của Phượng Lại.
Không biết khi daddy nhìn thấy cô “lễ vật” chuẩn bị cho mình, có phải thật “kinh hỉ” hay không?
Phượng Lại Tà cười tủm tỉm tiến tới gần phòng của Phượng Lại. Cô giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa.
“Lại!!” Một tiếng gọi ngọt ngào, cô cười nheo mắt. Chớp mắt khi tay cầm cửa chuyển động, khoé môi cô xẹt qua một nụ cười giảo hoạt.