“Daddy?” Tiểu Tà cảm giác được một chút kỳ quái, nhẹ giọng mở miệng, lại nhận được một ánh mắt không cần lo lắng của Phượng Lại. Hắn ôm Tiểu Tà lạnh lùng đi vào trong vương cung, xuyên qua hành lang, hắn không thấy thị nữ người hầu bận rộn như ngày thường.
Con ngươi màu tím như dự cảm được điều gì, nhưng hắn cũng không có bất kì một động tác nào, tâm bình khí hoà giống như bình thường ôm Tiểu Tà trở lại gian phòng của cô bé.
“Daddy, trong vương cung dường như có chút kỳ quái?” Nhíu nhíu mày, cảm giác quái lạ xẹt qua trong lòng Tiểu Tà. Nhưng nó lại không dám chắc đó có phải ảo giác của mình hay không.
“Không có việc gì, con ngoan ngoãn ở lại trong phòng, không nên chạy loạn.” Phượng Lại khẽ nheo mắt lại, đáy mắt mỉm cười dịu dàng vuốt ve đầu cô bé. Thấy cô bé gật đầu hắn mới xoay người rời đi.
Mở cửa ra, hai chân vừa mới bước ra căn phòng, ngay cả cánh cửa cũng không kịp đóng, hai lưỡi đao sắc bén đã bắt chéo đặt trên cổ hắn.
“Tát Nạp.” Đáy mắt Phượng Lại không có một tia kinh ngạc, tử mâu lạnh lùng liếc qua nam tử đứng ở trước mặt hắn. Nhân ngư thân thiện mà mỹ lệ - Tát Nạp.
“Phượng Lại bá tước, ta nghĩ, có một số việc, chúng ta cần nói chuyện thật tốt.” Tát Nạp vẫn mỉm cười dịu dàng thân mật như trước, chỉ là trong khẩu khí không tránh được có chút cứng rắn.
“Daddy?” Phượng Lại Tà đang ở trong phòng chuẩn bị thay quần áo, mơ hồ nghe được ngoài cửa có tiếng nói chuyện. Bởi vì ở trong nước sóng âm truyền đi cực kỳ vặn vẹo nên nó chỉ mơ hồ nghe được tiếng người. Cảm thấy kỳ quái đi về phía cánh cửa đóng một nửa, ngón tay mới vừa chạm vào tay nắm..
Cửa “bang” một tiếng bị Phượng Lại ở bên ngoài đóng lại.
“Tiểu Tà, con nghỉ ngơi thật tốt.” Thanh âm của Phượng Lại từ ngoài cửa truyền tới, vững vàng ổn định như thường.
Tiểu Tà ở trong phòng, trong lòng lại cảm thấy bất an.
“Vâng.” Nó cũng không nói gì, chỉ đặt bàn tay trên cửa, tai áp vào cửa ý đồ muốn nghe được chút gì đó bên ngoài.
Tử mâu Phượng Lại lạnh nhạt nhìn Tát Nạp, hai người đạt chung nhận thức. Tát Nạp nhún nhún vai, vẫy tay để hai thị vệ áp giải Phượng Lại đi. Chiếc chìa khoá trong tay cắm vào ổ khoá trên cửa phòng, nhẹ nhàng chuyển một cái, khoá lại. Sau đó hắn lập tức xoay người rời đi.
Thanh âm khoá cửa chát chúa vang lên làm tim Phượng Lại Tà khẽ run. Nó nghe bên ngoài đã an tĩnh lại, đưa tay quay chốt cửa, rất nhanh nó liền phát hiện, nó thực sự bị nhốt.
Một tiếng khoá chát chúa kia, cũng không phải là ảo giác của nó.
Đôi mắt màu hổ phách loé lên sự sợ hãi, tim của nó đập càng lúc càng nhanh, nó có một dự cảm chẳng lành. diendanlequydon.com
Phượng Lại lạnh lùng đi theo sau Tát Nạp cùng hai binh sĩ đi về hướng địa lao dưới đáy cung điện. Trong địa lao âm u, nhân ngư đứng đầu có bộ râu quai nón thật dài đang ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phượng Lại.
“Phượng Lại bá tước.” Thanh âm trầm thấp hùng hậu truyền tới, Nhân Ngư Vương ra hiệu hai binh sĩ cưỡng ép Phượng Lại lui ra.
“Vương.” Phượng Lại ưu nhã thi lễ, cũng không bởi vì đối phương vô lễ mà nổi giận.
“Phượng Lại bá tước, ta có một chuyện muốn hỏi ngài, hi vọng ngài có thể thành thật nói cho ta biết.” Nhân Ngư Vương trong mắt loé lên ánh sáng sắc nhọn, hắn biết vị này ở “võ đạo đại hội” suýt nữa lấy được danh hiệu đệ nhất – bá tước Huyết tộc cường đại, dĩ nhiên sẽ không lấy cứng đối cứng.
“Xin hỏi.” Phượng Lại đúng mực nhìn hắn, đáy mắt cũng đã hiểu rõ.
“Thời gian trước bộ tộc ta có một số nhân ngư bị mất tích, không biết có liên quan tới bá tước Phượng Lại hay không.” Bàn tay nắm xích ba màu vàng tượng trưng cho vương toạ bộ tộc nhân ngư, khẩu khí Nhân Ngư Vương đột nhiên hạ thấp một phần.
Căn cứ vào quá trình Tát Nạp thống kê trước đó, mỗi tháng đều có 99 nhân ngư mất tích không rõ ràng, mỗi tháng đều là số lượng giống nhau, điều này dẫn đến sự chú ý của bọn họ.
“Đúng vậy.” Phượng Lại không chút nào nguỵ biện, lạnh lùng đáp lại.
Câu trả lời không chút nào che giấu của hắn làm cho Nhân Ngư Vương kinh ngạc. Hắn vốn tưởng rằng Phượng Lại sẽ xảo biện, nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người, hắn lại trả lời một cách sảng khoái.
Hít vào một hơi thật sâu, Nhân Ngư Vương vẻ mặt tức giận.
“Như vậy, xin ngài có thế nói cho ta biết, những con dân mất tích kia đã đi nơi nào?”
“Đã chết.” Phượng Lại lạnh nhạt trả lời, giọng điệu lạnh lẽo lại đơn giản phun ra hai chữ, lại làm cho sắc mặt Nhân Ngư Vương cùng tất cả những người cá có tại chỗ đại biến.
Đã chết!!!!
Số lượng nhân ngư lớn như thế, lại chỉ đổi lấy hai chữ đơn giản như vậy, giống như tấm bia đã nhuốm máu, nặng nề đè trong ngực mọi người. Điều này đối với bộ tộc nhân ngư luôn luôn thân mật nhiệt tình yêu thương hoà bình mà nói, quả thật là một đả kích trầm trọng.
Hít vào một hơi thật sâu, Nhân Ngư Vương nỗ lực nhịn xuống tức giận gần như bạo phát của bản thân, hai mắt trừng Phượng Lại.
“Chết như thế nào?” Hắn muốn một đáp án, cho dù cái đáp án kia hắn đã biết.
Phượng Lại hơi nghiêng đầu, tử mâu hơi nheo lại nhìn Nhân Ngư Vương.
“Bệ hạ hẳn là đã biết, bằng không hôm nay cũng sẽ không mời ta tới nơi này.” Một người biết rõ còn cố hỏi.
Nhân Ngư Vương trừng mắt nhìn thái độ cao ngạo của Phượng Lại, giận quá hoá cười vỗ vỗ tay từ ghế đứng lên.
“Tốt, nếu ngài đã thừa nhận vì cứu một mình Phượng Lại Tà mà bắt giết con dân tộc ta, như vậy đừng trách ta không khách khí.” Nhân ngư vương hung tợn trừng mắt nhìn Phượng Lại vẫn tỉnh táo như trước, ra hiệu bằng mắt cho binh lính một bên.
“Xin mời Phượng Lại bá tước ở trong địa lao mấy ngày, mấy ngày sau ta sẽ chiếu theo luật pháp nhân ngư tộc đưa ra trừng phạt với ngài.”
Phượng Lại hai tay khoanh ở trước ngực đứng tại chỗ, mắt lạnh đảo qua binh lính muốn tới gần cũng không dám tiến thêm một bước. Tử mâu lạnh như băng xem thường nhìn nhân ngư vương trước mắt.
“Bệ hạ, ngài cảm thấy chỉ bằng bọn họ cũng có thể bắt được ta?” Thanh âm không nóng không lạnh của Phượng Lại có tia châm chọc. Nếu như không phải hắn tự nguyện đến đây gặp nhân ngư vương, chỉ bằng Tát Nạp cùng hai binh sĩ nhân ngư kia có thể bắt được hắn sao. Mặc dù hắn tới, thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ mặc cho bọn họ xử trí.
“Ngài muốn phản kháng? Ngài không sợ khiến cho Nhân Ngư tộc cùng Huyết tộc bất hảo?” Nhân Ngư Vương cảm thấy kinh hãi, hắn vốn cho là Phượng Lại thẳng thắn như vậy, đã chuẩn bị chịu đựng trừng phạt thật tốt, nhưng lại không nghĩ đến ý tứ của hắn cũng không phải như vậy.
Sợ hãi với sức mạnh của Phượng Lại, Nhân Ngư Vương không thể không lấy quan hệ giữa hai tộc uy hiếp hắn. Nói cho cùng thì Phượng Lại cũng là bá tước Đông phương Huyết tộc, địa vị của hắn ở Đông phương Huyết tộc hết sức quan trọng, hắn đang đại biểu không phải chỉ một mình hắn.
Phượng Lại hé mắt, Nhân Ngư Vương cũng không quá mức ngu dốt, biết sử dụng Huyết tộc để đè ép hắn. Chẳng qua…
Đáy mắt xẹt qua tia cười lạnh.
Hắn không coi ai ra gì từng bước đi đến cạnh Nhân Ngư Vương, chỉ đáng thương cho binh sĩ nhân ngư đứng trong địa lao đều vì áp lực trên người Phượng Lại phát ra mà không dám tiến lên, căn bản không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nắm xích ba trong tay mà toát mồ hôi lạnh, trừng mắt nhìn bá tước Huyết tộc kiêu ngạo kia, từng bước tới gần vương của bọn họ.
“Phượng Lại ngươi muốn làm cái gì?” Mắt thấy Phượng Lại tiến tới gần Nhân Ngư Vương, Tát Nạp đột nhiên cầm lấy trường kiếm trong tay để ngang giữa hai người.
“Cút ngay.” Phượng Lại lạnh lùng đảo mắt qua Tát Nạp, nếu như vì lúc trước hắn không tận tâm tận lực chữa trị cho Tiểu Tà, hắn đã sớm bóp nát cổ của hắn.
Hắn cũng vẫn biết, bộ tộc nhân ngư có khả năng đã phát hiện những nhân ngư mất tích kia là ai gây nên. Thế nhưng hắn vẫn mang theo Tiểu Tà đến đây bởi vì hắn biết, chỉ có bộ tộc Nhân Ngư mới có giải dược, mới có thế cứu được Tiểu Tà.
Cho nên hắn không quản mạo hiểm, chẳng qua…
Trong tay của hắn cũng nắm một tấm át chủ bài, một át chủ bài khiến cho Nhân Ngư Vương không thể không bỏ qua lần truy xét này.
Tát Nạp bị Phượng Lại quát một tiếng, tay đang cầm kiếm cũng run theo, trong mắt của hắn tràn ngập sợ hãi, nhưng lại gắt gao đứng ở giữa Nhân Ngư Vương và Phượng Lại không chịu lui ra.
Nhưng Phượng Lại cũng không rảnh rỗi để cùng hắn dông dài.
Đầu ngón tay quét qua, Tát Nạp chật vật bị văng ra một bên, Nhân Ngư Vương hoảng sợ nhìn Phượng Lại.
Tử mâu quỷ mị như yêu ma, khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người ta hít thở không thông từ từ phóng đại.
Phượng Lại hé miệng để sát vào tai của Nhân Ngư Vương, thần sắc thản nhiên ở bên tai hắn nhẹ nói.
Nhân Ngư Vương sắc mặt ngày càng khó coi. Cuối cùng hắn đã tức giận cả người phát run, lại chỉ có thể đứng thẳng dậy dùng ánh mắt hoảng sợ trừng Phượng Lại.
Hắn làm sao mà biết…Làm thế nào mà biết những điều này.
Nhân Ngư Vương quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, thế nhưng khi hắn nhìn thấy trong tử mâu Phượng Lại hiện lên lãnh ý cùng cảnh cáo, không thể tin của hắn trong khoảnh khắc đó đều biến thành hư không.
“Bệ hạ, có thể nói cho ta biết ngài xử phạt như thế nào rồi sao?” Phượng Lại khẽ hất cằm, nhìn vẻ mặt chật vật của Nhân Ngư Vương, trong mắt loé ra tia khinh thường cùng châm chọc.
“Chúng ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.” Nhân Ngư Vương chậm rãi mở miệng, thanh âm vẫn run run như trước.
“Vương!!” Tát Nạp quả thật không thể tin lời nói của Nhân Ngư Vương, hắn lại có thể đem việc Phượng Lại giết hại nhân ngư sơ lược qua, điều này làm sao có thể.
“Cái gì cũng đừng nói, ta mới là Vương.” Nhân Ngư Vương gầm nhẹ một tiếng, cảnh cáo Tát Nạp cùng tất cả binh sĩ đang có mặt: “Chuyện ngày hôm nay, coi như không xảy ra, bất luận kẻ nào tiết lộ nửa câu, giết không tha.”
“Nhưng…” Tát Nạp kinh ngạc không giải thích được. Hắn kinh ngạc nhìn Phượng Lại rời đi, nhìn bóng dáng cao gầy lãnh ngạo từ từ đi xa, hắn không khỏi vô cùng đau đớn cúi đầu xuống, căm giận nắm chặt hai tay.
Vì sao, đến tột cùng là vì sao? Vì sao sau khi vương nghe lời nói của Phượng Lại lại đưa ra một quyết định nghiêng trời lệch đất này. Hắn còn nhớ rõ, lúc trước vương từng để hắn đem Phượng Lại cùng Phượng Lại Tà dụ dỗ đến quê hương của nhân ngư. Theo như kế hoạch thì hắn sẽ vì dân tộc báo thù, nhưng vì sao….
Tát Nạp khó hiểu cũng không khiến Nhân Ngư Vương chú ý, hắn tê liệt ngồi ở trên ghế thở dốc không ngừng. Bên tai vẫn quẩn quanh lời nói của Phượng Lại.
Bí mật kia không ai biết, Phượng Lại vì sao lại biết được.
Khi Phượng Lại giải quyết hết tất cả, hắn bước nhanh đi về phía gian phòng của Phượng Lại Tà. Chắc hẳn mới vừa rồi hắn cùng Tát Nạp ở ngoài nói chuyện đã khiến cho Tiểu Tà chú ý.
Nhưng khi Phượng Lại đi đến cửa phòng Phượng Lại Tà lại bất ngờ nhìn thấy cửa phòng mở rộng, phóng mắt nhìn vào, đâu còn bóng dáng Phượng Lại Tà.
“Tiểu Tà” Trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành, đáy mắt Phượng Lại trở nên căng thẳng.
“Này, còn bao lâu mới đến?” Phượng Lại Tà thở hổn hển theo Mễ Hiết Nhĩ chạy trên cầu thang dài vô tận, nó không khỏi thở dài nói. Ở dưới nước vận động mệt hơn so với trên mặt đất, nó mới đi mấy tầng cầu thang đã cảm thấy chân như nhũn ra.
Mễ Hiết Nhĩ dừng đuôi cá mỹ lệ lại nhìn nó, cô bơi tới bên cạnh nó bơi xung quanh vài vòng, kéo tay của nó, ở trong lòng bàn tay viết: rất nhanh, sắp đến rồi.
Phượng Lại Tà cắn răng gật đầu. Bất luận như thế nào cũng phải tiếp tục chịu đựng.
Lại nói lúc trước chính mình phát hiện ra cửa phòng bị khoá trái, lo lắng trong lòng liền rục rịch ngóc đầu dậy, khi nó đang chuẩn bị đạp cửa, cửa phòng lại bị người mở từ bên ngoài. Thiếu chút nữa nó đã đạp trúng cửa, hù doạ Mễ Hiết Nhĩ đang đứng ở cửa.
Mễ Hiết Nhĩ nói cho nó biết, daddy bị Nhân Ngư Vương làm khó, bất an trong lòng nó liền nổi lên. Mặc dù Mễ Hiết Nhĩ biểu thị cũng không rõ lắm đến tột cùng là có chuyện gì, chỉ là từ thái độ kì quái của thị vệ bảo vệ vương cung, cùng với thanh âm kì quái nó nghe được ngoài cửa trước khi daddy rời đi, hơn nữa nó lại bị khoá trái trong phòng, đủ loại dấu hiệu cho thấy, daddy thực sự đã xảy ra chuyện.
Mà Mễ Hiết Nhĩ cho biết, cô ấy trong lúc vô tình đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Tát Nạp cùng Nhân Ngư Vương nên đến đây mật báo, nhưng vẫn chậm một bước. Phượng Lại đã bị mang đi.
Nó bước theo Mễ Hiết Nhĩ lên cầu thang dài vô tận, một phút cũng không ngừng nghỉ, càng đi xuống phía dưới ngọn đèn lại càng u ám khiến nó càng thêm bất an.
Daddy, rốt cuộc người đang ở đâu? Trong lòng dấy lên mong đợi, Phượng Lại Tà dưới chân bị trượt đụng phải Mễ Hiết Nhĩ ở phía trước, hai người trực tiếp từ trên cầu thang lăn xuống.
Cảm giác trời quay đất chuyển qua đi Phượng Lại Tà mới cảm nhận được thân thể hai người đã ngừng lại, mở mắt ra thì nhìn thấy ở cuối cầu thang là một cánh cửa sắt.
Trên cửa sắt có hoa văn kỳ quái, một thanh thập tự giá ngược cùng với con rắn uốn lượn ở trên thập tự giá làm cho lòng nó mơ hồ cảm thấy sợ hãi.
“Daddy ở bên trong sao?” Địa phương quỷ quái này giống như địa lao làm cho người ta nhìn vào sẽ có cảm giác khó chịu.
Mễ Hiết Nhĩ giãy dụa cùng Phượng Lại Tà đứng lên, cô lắc lắc đầu lại gật đầu, ra hiệu Phượng Lại Tà đẩy cánh cửa sắt kia ra.
Phượng Lại Tà đứng lên vén tay áo, hít sâu một hơi dùng sức đẩy cánh cửa sắt. Theo thanh âm “két...” vang lên, cánh cửa cũ kĩ chậm rãi được đẩy ra. Bên trong cũng là một mảnh hắc ám, Phượng Lại Tà cảm thấy kỳ quái nhíu mày, quay đầu hỏi Mễ Hiết Nhĩ.
“Mễ Hiết Nhĩ, ở trong này không có ánh sáng... Đông…” Lời còn chưa nói hết, nó liền cảm thấy được có người ở phía sau đấy nó một cái, trong lòng hoảng hốt, nó ngã vào trong bóng tối, bên tai vang lên thanh âm đóng cửa.
Một tiếng cười từ trong bóng tối truyền đến. diendanlequydon.com
“Đã lâu không gặp.”
Trong lòng Phượng Lại tràn đầy lo lắng. Hắn ở trong vương cung tìm kiếm tung tích của Phượng Lại Tà. Hắn không ngừng hỏi thăm từng thị vệ cùng tỳ nữ vương cung nhưng cũng không thu hoạch được gì. Trái tim lo lắng bất an bị treo lên thật cao, dự cảm chẳng lành trong lòng hắn càng lúc càng mạnh, hắn có cảm giác hít thở không thông. Hắn cảm thấy Tiểu Tà đã xảy ra chuyện không tốt.
Chết tiệt, hắn lại không thể tìm được tung tích của cô bé. Bất an cùng lo lắng trong lòng Phượng Lại đan vào nhau, hắn bắt đầu tự trách mình vì sao không cẩn thận, vì sao lại không dự liệu được phát sinh ngoài ý muốn. Mặc dù hắn không muốn để cho Tiểu Tà biết chuyện mình vì cô bé mà sát hại nhân ngư, thế nhưng tình huống hiện tại lại càng hỏng bét. Hắn đã hoàn toàn mất đi tung tích của cô bé.
Dưới sự tức giận, hắn nghĩ đến chỗ Nhân Ngư Vương cùng Tát Nạp. Có thể bọn họ muốn dùng Tiểu Tà để uy hiếp bản thân hắn, hoặc là bọn họ đã bắt cô bé lại. Thế nhưng hắn rất nhanh bác bỏ suy nghĩ của mình.
Nhân Ngư Vương cùng Tát Nạp nếu như thật sự có ý định gây bất lợi với Tiểu Tà thì đã động thủ từ lúc cung cấp thuốc giải cho cô bé. Hắn đã tỉ mỉ quan sát mỗi lần Tát Nạp đưa lên thuốc giải, hắn biết thuốc giải kia tất cả đều là thật.
Người mà Tát Nạp cùng Nhân Ngư Vương muốn nhằm vào chỉ có hắn – hung thủ giết người. Tiểu Tà vô tội, tộc nhân ngư tâm tính thiện lương, bọn họ sẽ không liên luỵ tới người vô tội. Đó cũng là lý do vì sao hắn mạo hiểm đưa Tiểu Tà tới đây giải độc.
“Chủ nhân!!” Sí Viêm vội vội vàng vàng từ bãi cát màu vàng chạy tới, vẻ mặt hoảng sợ khẩn trương chạy về phía Phượng Lại.
“Sí Viêm.” Phượng Lại nhìn thoáng qua Sí Viêm, nhưng không có tâm tư nói thêm gì.
“Chủ nhân, thuộc hạ có chuyện muốn nói với người.” Quái lạ, vì sao không nhìn thấy Tiểu Tà? Sí Viêm có chút kỳ quái nhìn xung quanh, xác định không có bóng dáng của Tiểu Tà, hắn quyết định đem sự việc nói cho Phượng Lại.
“Có chuyện gì sao?”
“Mễ Hiết Nhĩ kỳ thực là…” Âm cuối biến mất trong ánh mắt khiếp sợ của Phượng Lại, tử mâu từ khiếp sợ chuyển thành thông suốt, tia sáng lạnh lướt qua đáy mắt hắn.
Hắn tức giận một quyền đập vỡ tượng đá bên cạnh.
Đầu hắn cúi thấp xuống, thanh âm chán nản.
“Ta nên sớm nghĩ đến chuyện là như vậy.” Trăm chuyện bí mật luôn luôn có một sơ hở, lần này hắn đã phạm phải một sai lầm trí mạng.
“Chủ nhân làm sao vậy?” Cảm giác được tâm tình của Phượng Lại có chỗ không đúng, Sí Viêm lo lắng hỏi: “Tiểu Tà đâu? Ngài đã đuổi cô bé về phòng rồi sao?”
Phượng Lại ngẩng đầu nhìn Sí Viêm: “Nhân Ngư Vương cùng ta nói chuyện, Tiểu Tà bị bọn họ nhốt ở trong phòng.”
Sí Viêm kinh ngạc nhìn Phượng Lại, hắn cùng chủ nhân đã dự liệu được chuyện này, nhưng thấy chủ nhân bình an đi ra, chắc hẳn chuyện đã được qiải quyết tốt. Lúc đầu hắn đã khuyên chủ nhân cẩn thận thì tốt hơn, chẳng qua chủ nhân lại cho biết hắn đã có biện pháp xử lí.
Nhưng là, sự việc một khi đã giải quyết hết, vì sao sắc mặt của hắn vẫn khó coi như vậy.
“Nhưng mà, không thấy Tiểu Tà.” Phượng Lại nắm chặt tay lại, con ngươi màu tím nheo lại, tiếng nói trầm thấp hàm chứa nguy hiểm.
“Ý của chủ nhân là?” Trong lòng Sí Viêm cả kinh, lẽ nào bản thân hắn vẫn đến chậm.
“Ta sẽ tìm được Tiểu Tà, hơn nữa còn đem tên hỗn đản kia chặt thành trăm mảnh.”
Phượng Lại xoè tay ra, đặt trên tượng đá bên cạnh, theo lời nói của hắn, ánh mắt hơi nheo lại, bàn tay từ từ dùng sức, cột đá cứng rắn dưới tay hắn biến thành bột phấn. Hắn không thích người khác chạm vào đồ của hắn, lần thứ nhất là cảnh cáo, lần thứ hai… Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.