“Ta cũng có câu hỏi tương tự, đại trưởng lão, các ngươi đang làm gì vậy?” Phượng Lại xem thường nhìn đại trưởng lão, sau đó đảo mắt quanh căn phòng.
“Phượng Lại bá tước, Phượng Lại Tà đã thừa nhận tội danh của mình, mong rằng ngươi có thể hiểu được: pháp luật huyết tộc là không được phép vi phạm.” Sắc mặt của đại trưởng lão có chút khó coi. Ánh mắt của Phượng Lại lạnh lùng sắc sảo, không có chút vẻ nhượng bộ nào. Có điều, dù như vậy thì cũng sẽ không thay đổi được kết cục.
“Nhận tội?” Phượng Lại nâng khuôn mặt Tiểu Tà lên, đáy mắt thoáng hiện vẻ dịu dàng: “Con vô tội, nhận tội cái gì?” Đứa trẻ này thật là… Những lời cô bé nói ban nãy, hắn đều nghe thấy cả, thứ gọi là “nhận tội” chẳng qua là do không muốn liên lụy tới hắn mà thôi. Chỉ có điều…
Kể từ lần đầu tiên gặp được Tiểu Tà, quyết định nhận cô bé làm dưỡng nữ, hắn đã chấp nhận chịu trách nhiệm về tất cả an nguy của cô bé.
“Phượng Lại bá tước, ngươi nói vậy là có ý gì?” Giọng điệu của đại trưởng lão có chút khó chịu. Nếu không được Hội trưởng lão truyền tới thì quý tộc không được phép tự tiện xông vào đây. Lần vi phạm này của Phượng Lại, hắn đã không truy cứu, không lẽ Phượng Lại còn muốn được voi đòi tiên?
Phượng Lại không nói gì, chỉ chuyển tầm mắt về phía Hắc Linh Vũ đang ngu dại đứng một bên.
“Hôm nay ta có mang đến đây một người, ta nghĩ rằng người này có thể chứng minh rằng Tiểu Tà vô tội.” Phượng Lại nói xong, không chỉ có đại trưởng lão kinh ngạc mà ngay cả Tiểu Tà cũng không khỏi trợn mắt há mồm.
“Daddy, người nói ai vậy?” Ai có thể chứng minh nó vô tội, tại sao chính nó cũng không biết?
Phượng Lại nửa cười nửa không nhìn cô bé, vài giây sau, có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Ly Mạt thở hổn hển, hay tay xốc váy chạy vào.
“Ly Mạt công chúa.” Phượng Tê liếc mắt liền nhận ngay ra cô bé có cùng thân phận với hắn, chỉ có điều, hắn không hiểu tại sao cô bé lại xuất hiện ở đây.
“Ly Mạt công chúa, mời người tường thuật lại tất cả mọi chuyện cho các vị trưởng lão được biết.” Sau khi Phượng Lại nói xong, ánh mắt của mọi người đều dồn cả vào Ly Mạt. Mặc dù có chút ngại ngùng, nhưng Ly Mạt dù sao cũng đã chuẩn bị ổn thỏa trước khi tới đây. Cô bé đưa mắt nhìn Tiểu Tà đang nằm trong lòng Phượng Lại, đáy mắt toát lên vẻ kiên định. Hít vào một hơi thật sâu, Ly Mạt bắt đầu nói: “Vào ngày tiểu thư Khắc La Lạp bị giết, ta cũng có mặt ở đó. Hôm ấy, ta cùng với chị Tiểu Tà bị lừa ra khỏi bá tước phủ, sau đó bị đưa tới một nơi hoang vắng – nơi có tiểu thư Khắc La Lạp cùng một tiểu thư khác đã ở đó đợi sẵn. Bọn họ muốn giết chị Tiểu Tà, chị Tiểu Tà sợ ta bị thương cho nên nhốt ta ở trong xe ngựa. Thông qua cửa xe, ta nhìn thấy tất cả sự việc, ta nghe được tiểu thư Khắc La Lạp cùng một tiểu thư khác kêu gào muốn giết chị Tiểu Tà.” Lời kể của Ly Mạt gây ra một sự kích động lớn đối với tất cả mọi người có mặt ở đó, đặc biệt là Khải Ngươi. Không đợi Ly Mạt nói hết, hắn đã nhảy dựng lên, hét lớn: “Ngươi là ai? Dám cả gan ở nơi đây bịa chuyện.”
“Ta là công chúa của Phương tây Huyết tộc – Ly Mạt.” Ly Mạt ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói. Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng nó cũng có nguyên tắc riêng của mình. Ngày đó, khi được Tiểu Tà an ủi và bảo vệ, trong lòng nó đột nhiên trỗi lên một sự cảm động chưa bao giờ xuất hiện, cho nên, bất kể như thế nào, hôm nay nó cũng sẽ đứng ra kể lại toàn bộ sự thật.
Khải Ngươi không ngờ đối phương lại là công chúa của Phương tây Huyết tộc, nhất thời cứng họng, không nói được câu nào.
“Ly Mạt công chúa, lời người nói đều là sự thật?” Đại trưởng lão cau mày, có chút khó xử.
“Ta lấy thân phận công chúa ra mà thề, nếu như có nửa lời gian dối, cam nguyện nhận lấy sự trừng phạt khủng khiếp nhất.” Ly Mạt kiên quyết nói.
“Daddy, Ly Mạt…” Tiểu Tà căn bản không hề nhớ tới sự hiện diện của Ly Mạt vào ngày hôm đó, bây giờ lại đột nhiên có nhân chứng như thế này, cô bé cảm thấy dường như gió đã đổi chiều.
“Này…” Đại trưởng lão cụp mắt xuống, tự hỏi không biết sự việc có phải giống như Ly Mạt đã nói hay không. Nếu như đúng là vậy thì mọi việc đều đã rõ ràng đen trắng, chỉ có điều, cơn điên loạn của Hắc Linh Vũ thì phải giải thích ra sao đây?
“Mời ra ngoài, bọn ta cần phải thảo luận việc này.” Thân phận công chúa của Phương tây Huyết tộc không phải là chuyện đùa, mặc dù cô bé vẫn còn nhỏ, nhưng lời nói đã rất có trọng lượng, độ tin cậy trong đó cũng không nhỏ chút nào. Vì vậy, đại trưởng lão lập tức triệu tập các trưởng lão khác để cùng nhau trao đổi.
Trong đại sảnh bây giờ chỉ còn lại Phượng Lại, Tiểu Tà, Ly Mạt, Tiểu Bạch cùng Phượng Tê. Tiểu Tà vẫn chôn cả cơ thể trong lòng Phượng Lại, hoàn toàn không mở miệng nói lấy một câu, còn Phượng Lại thì cũng chỉ lặng lẽ ôm lấy cô bé. Ly Mạt đứng thừ người ở một bên, Tiểu Bạch thì nhìn chằm chằm Phượng Tê đến mức hắn ta cảm thấy cả người đều mất tự nhiên.
“Daddy, nếu như không có Ly Mạt, con sẽ chết sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tà nằm gọn trong lòng Phượng Lại, giọng nói phát ra một cách yếu ớt.
Đáy mắt Phượng Lại hiện lên vẻ đau lòng, hắn biết rằng cô bé đã hoảng sợ. Nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Tà, hắn thấp giọng nói: “Ta sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.” Mặc kệ có hay không có Ly Mạt, hắn cũng sẽ nghĩ cách đem Tiểu Tà rời khỏi nơi này, tuyệt đối không để Hội trưởng lão động tới một sợi tóc của cô bé.
“Ừm.” Tiểu Tà nhắm mắt lại, dúi đầu càng sát vào lồng ngực Phượng Lại. Biết rõ rằng sẽ không nghe được tiếng tim đập, nhưng nó vẫn hy vọng có thể gần daddy thêm chút nữa. Chỉ có như vậy, nó mới có thể tìm thấy cảm giác an toàn.
“Ta sẽ không để cho bất kì ai tổn thương con.” Vòng tay ôm lấy Tiểu Tà của Phượng Lại hơi buộc chặt lại. Khi hắn nhận được tin tức truyền đến nhờ ma pháp của Phượng Tê, trong lòng hắn liền nổi lên một nỗi lo lắng trước nay chưa từng có. Không quan tâm tới chuyện Ly Mạt có chịu nổi tốc độ di chuyển của ánh sáng hay không, hắn liền mang cô bé tới đây trong khoảng thời gian ngắn nhất, đồng thời trong lúc di chuyển cũng đã truyền vào đầu Ly Mạt tất cả những chuyện mà cô bé cần phải làm, căn bản là mặc kệ đại não chưa trưởng thành hoàn toàn của cô bé có thể chấp nhận được hay không. Hắn thầm nghĩ cần phải dùng tốc độ nhanh nhất có mặt ở Hội trưởng lão, không để cho Tiểu Tà gặp phải thương tổn gì.
“Vâng.” Khẽ gật đầu, nó tin tưởng lời nói của daddy, mãi mãi tin tưởng.
Thời gian trôi qua một cách chậm chạp. Khi các trưởng lão vừa thảo luận xong, một người đàn ông đột nhiên bước vào, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Bệ hạ.”
“Phụ vương.” Tất cả mọi người khi nhìn thấy gã đàn ông vừa tới thì đều ngẩn người ra trong chốc lát, sau đó lập tức quỳ xuống hành lễ. Phượng Lại Tà nghe thấy vậy, ngẩng đầu lên, đập vào mắt nó là đôi mắt sâu thẳm của huyết chủ. Trong nháy mắt, nó dường như nhìn thấy một tia gian xảo trong đôi mắt đó, có điều, tia sáng ấy biến mất quá nhanh, có lẽ đó chỉ là ảo giác mà thôi.
“Ha ha, ta tới đây để xem mà thôi.” Huyết chủ cười khẽ, ra hiệu cho mọi người đứng dậy, sau đó ngồi xuống vị trí chủ tọa. Đại trưởng lão tạm thời cung kính đứng bên cạnh hắn, trong tay là bản phán quyết cuối cùng.
“Phượng Lại bá tước, ngươi cũng tới à?” Ánh mắt của huyết chủ rơi vào khuôn mặt lạnh lùng của Phượng Lại. Vừa rồi khi hắn bước vào, Phượng Lại không có hành lễ, hắn có thấy nhưng không thể trách, dù sao thì trước nay Phượng Lại vẫn luôn thờ ơ và kiêu ngạo như vậy.
“Vâng.” Khuôn mặt của Phượng Lại vẫn không thay đổi, nhưng cánh tay ôm Tiểu Tà càng siết chặt hơn, khiến cho cô bé cảm thấy kì quái, ngẩng đầu lên nhìn hắn: Daddy bị sao vậy?
“Ha hả, cô bé trong lòng ngươi hẳn là Phượng Lại Tà rồi.” Huyết chủ mỉm cười, còn Phượng Lại vẫn lặng im không nói, vẻ mặt của hắn không có gì gọi là cung kính, thậm chí còn có nét không hài lòng. Phượng Lại Tà âm thầm lè lưỡi: Daddy bị sao vậy? Theo biểu hiện của daddy mà nói thì có vẻ như người rất khó chịu với huyết chủ nha. Phượng Lại Tà len lén ngắm nhìn huyết chủ, rồi lại lén nhìn Phượng Tê: nếu như không phải vừa rồi Phượng Tê mở miệng gọi hắn là “phụ vương”, nó thật sự không thể tin nổi vị huyết chủ thoạt nhìn chỉ mới hai mươi tuổi này lại là cha của Phượng Tê, dù sao thì trông bọn họ có vẻ như xấp xỉ tuổi nhau cơ mà, cho dù ngoại hình có chút tương tự thì cũng chỉ khiến cho người khác hiểu lầm là anh em thôi. Tuy vậy, phải công nhận một điều rằng bọn họ đều là người đẹp chính hiệu cả.
Chỉ là, so với daddy thì vẫn kém hơn một chút xíu.
“Đại trưởng lão đã ra phán quyết chưa?” Huyết chủ cười hỏi. Đại trưởng lão gật đầu, đem bản án đang cầm trong tay trình lên cho huyết chủ. Huyết chủ quét mắt qua một lượt, sau đó, trước mắt bao người, hắn đứng lên, “xẹt” một tiếng xé rách bản án thành hai nửa.
Đại trưởng lão kinh ngạc trợn to mắt, quả thật không tin nổi điều mình vừa trông thấy, giọng nói có chút run rẩy: “Bệ hạ, phán quyết này cũng không có gì là nghiêm trọng, chẳng qua là phạt Phượng Lại Tà vào địa lao mười năm, đồng thời chịu năm mươi roi hình phạt.”
Huyết chủ đứng lên, mỉm cười nhìn đại trưởng lão: “Tất cả những quyết định này đều không được, bởi vì Phượng Lại Tà không phải là nhân loại bình thường, mà là dưỡng nữ của bá tước Phượng Lại. Hơn nữa, ta đang định trao cho Phượng Lại Tà một vinh dự đặc biệt, đó là để cô bé trở thành một thành viên của quý tộc, và mời cô bé vào hoàng cung của ta làm khách.” Huyết chủ cười vui vẻ, nhưng lời nói lại làm cho mọi người rất ngạc nhiên. Phong một nhân loại thành quý tộc của huyết tộc? Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, thành phần của quý tộc trước nay luôn luôn chỉ có huyết tộc thuần huyết mà thôi.
Phượng Lại Tà kéo kéo áo daddy, chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Daddy, hắn là lão đại của các người phải không? Tại sao con lại thấy hắn có cái gì đó là lạ, con đồng ý tới hoàng cung của hắn làm khách khi nào?” Làm ơn đi, hôm nay là lần đầu tiên nó gặp ông huyết chủ này cơ mà.
“Lúc này con đừng nói.” Phượng Lại nhẹ nhàng lắc đầu, khi ngẩng đầu lên, trong mắt hắn hiện ra vẻ tức giận: đúng là hắn có nhờ huyết chủ cứu Tiểu Tà ra, nhưng việc này không có nghĩa là hắn ta được phép thêm thắt điều kiện.
“Nhưng mà…” Đại trưởng lão còn định nói thêm cái gì đó, lại bị huyết chủ phất tay ngăn lại.
“Tiểu Tà, con đồng ý tiếp nhận ý tốt của ta, trở thành một thành viên của quý tộc, đồng thời tới hoàng cung làm khách hay không?” Huyết chủ nhìn Phượng Lại Tà, mỉm cười đề nghị.
Phượng Lại Tà cau mày nhìn vẻ mặt tươi cười của huyết chủ, thật lòng mà nói, tuy rằng vẻ mặt của hắn ta có cảm giác nham hiểm, nhưng mà cô bé cũng không ghét hắn, thậm chí còn có nhiều thiện cảm. Điều này làm cho cô bé cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
“Daddy?” Phượng Lại Tà ngẩng đầu nhìn daddy, mong muốn có được câu trả lời từ nơi hắn. Nhưng mà, Phượng Lại chỉ hơi nheo mắt lại, trong đó thoáng hiện nét tức giận.
“Tạ ơn bệ hạ.” Phượng Lại lạnh lùng mở miệng, đồng nghĩa với việc thay mặt Phượng Lại Tà tiếp nhận lời đề nghị của huyết chủ.
“Ha ha.” Huyết chủ thỏa mãn cười tươi, gật đầu. Đại trưởng lão kinh ngạc, tại sao huyết chủ trước nay luôn xử sự cẩn thận lại đột nhiên đứng ra vì một cô bé nhân loại? Hắn nhìn sang Phượng Lại, lại thấy vẻ mặt của hắn ta cũng không có vẻ gì là dễ chịu cả. Đột nhiên, đại trưởng lão cảm thấy sự việc hoàn toàn không đơn giản như vậy, chỉ sợ, một vấn đề khác lớn hơn sắp sửa xuất hiện.
“Như vậy, Phượng Tê, con đi cùng với Tiểu Tà trở lại phủ bá tước thu dọn chút đồ đạc, sau đó mang cô bé tới hoàng cung.” Huyết chủ quay sang Phượng Tê, mở miệng căn dặn.
“Vâng, phụ vương.” Trong lòng Phượng Tê tràn đầy thắc mắc. Gặp được phụ vương vào hôm nay, hắn cũng không thấy bất ngờ lắm, dù sao thì Phượng Lại và phụ vương cũng đã thỏa thuận với nhau từ hôm trước. Điều làm hắn bất ngờ chính là lời mời của phụ vương đối với Tiểu Tà. Hơn nữa, vẻ mặt này của phụ vương – tuy rằng bề ngoài rất vui vẻ, nhưng lại rõ ràng rằng đang uy hiếp bá tước Phượng Lại: nếu như Tiểu Tà không chấp nhận lời đề nghị của phụ vương, vậy thì cô bé chỉ là một nhân loại được quý tộc thu dưỡng, dĩ nhiên sẽ phải chịu sự phán xét bất lợi của Hội trưởng lão.
“A, có cần phải gấp gáp như vậy không?” Phượng Lại Tà có chút buồn bực, chu miệng nói. Nó mong muốn ở chung với daddy lâu thêm một chút chứ không phải là đi tới cái nơi hoàng cung gì đó.
Có điều…
Tại sao sắc mặt của daddy lại khó coi như vậy?
Phượng Lại nheo mắt lại nhìn về hướng mà huyết chủ đã rời khỏi, trong đôi mắt màu tím mơ hồ nổi lên ánh bạc.
Đó là dấu hiệu khi hắn thật sự tức giận, nhưng không có ai ở đây phát hiện thấy điều dị thường đó. Chỉ có Tiểu Bạch với những giác quan mẫn cảm mới cảm nhận được sát khí toát ra từ người Phượng Lại, không khỏi trở nên đề phòng theo bản năng.