“Các ngươi ở chỗ này làm cái gì?” Thanh âm uy nghiêm từ phía sau mọi người truyền đến. Phượng Lại Tà thấy rõ sau tiếng hỏi này trên mặt đám thị vệ đều xuất hiện vẻ khó coi.
“Công…Công Tước đại nhân?” Phượng Lại Tà nhìn nam tử tuấn mỹ từ trong xe ngựa đi ra. Ung dung hoa lệ, dung mạo kinh người, toàn thân cao thấp mang theo một hơi thở cao quý. Nhưng cô lại không thể không cảm thán thái độ kiêu ngạo của đối phương. Không hổ là cha của Hắc Linh Vũ, khí chất cùng Hắc Linh Vũ quả nhiên giống hệt như nhau, tất cả đều là dùng cằm nhìn người.
Hắc Công Tước lạnh lùng nhìn đám thị vệ trước mặt mình đang đánh nhau, rất nhanh hắn nhìn thấy Hắc Linh Vũ ngã ở trong lòng thị vệ chật vật không chịu nổi. Xích mâu chợt xiết chặt, hắn giơ tay lên hung hăng tát một cái vào mặt thị vệ dẫn đầu.
Một cái tát tàn nhẫn này đánh vào thị vệ cường tráng khiến khóe miệng hắn rách ra, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra. Thế nhưng tên thị vệ cũng không dám nói một câu, chỉ ngoan ngoãn cúi thấp đầu, đợi Công Tước đại nhân xử lý.
Là vận khí bọn hắn không tốt. Vốn tưởng rằng đã tìm được tiểu thư sẽ không có việc gì, không ngờ trong lúc đang trở về lại gặp Công Tước. Đây quả thực chỉ còn đường chết.
“Khốn kiếp, ta để cho các ngươi trông coi tiểu thư, sao các ngươi lại để tiểu thư chạy đến trên phố rồi hả. Các ngươi còn muốn cái đầu nữa không??!!” Hắc Công Tước hung tợn căm tức nhìn một đám thị vệ đồng loạt quỳ trước mặt hắn. Thật là một đám thùng cơm vô dụng, không một kẻ nào làm nên chuyện.
“Công tước đại nhân tha mạng.” Cảm thấy Hắc công tước tức giận, bọn thị vệ lên tiếng xin tha, bọn họ vẫn biết rõ điều này.
“Khốn kiếp, còn không đưa tiểu thư trở về.” Vì đang ở trên chợ, xung quanh đều là con dân Huyết tộc, hắn biết mình đã đưa tới những ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn cũng không muốn mất thể diện ở chỗ này. Về phần đám thùng cơm vô dụng này, đợi sau khi trở về hắn sẽ biến tất cả thành phân bón cho vườn hoa. Quyết định chủ ý, sắc mặt Hắc Công Tước khôi phục chút ít.
Rất nhanh tầm mắt hắn rơi vào người đang đứng phía sau đám thị vệ, hai mắt nghiền ngẫm nhìn cô gái tóc bạc. Khi hắn nhìn đến cặp tử mâu của đối phương, chỉ nghe trong lòng “lộp bộp” một tiếng. Đối với con đôi ngươi tử sắc này, sao hắn có thể không nhận ra? Kẻ đã mang lại tiếng tăm cho toàn bộ Đông phương Huyết tộc – Bá Tước Phượng Lại, vị Bá Tước đã tử trận trong “ngày săn bắt Thiên Sứ” ba năm trước đây. Kẻ dung túng dưỡng nữ làm hại con gái hắ n trở nên thê thảm – Phượng Lại. Chỉ là….
Sắc mặt tối tăm rất nhanh mất đi, đáy mắt Hắc Công Tước hiện lên ánh sáng đắc ý hả hê. Hắn ta đã chết, với chuyện này hắn còn phải cảm tạ những Thiên Sứ kia đã giúp hắn diệt trừ một kẻ khiến người khác phải chán ghét.
“Có chuyện gì xảy ra với con mắt của ngươi?” Công Tước ngạo mạn hất cằm đi đến bên người Phượng Lại Tà. Cho dù tên Phượng Lại khiến cho người khác chán ghét kia đã chết, thế nhưng hắn vừa nhìn thấy có người có con mắt tử sắc giống hắn vẫn không nhịn được muốn hành hạ một phen. Đôi con ngươi tử sắc kia, giống như một cơn ác mộng lượn lờ dưới đáy lòng hắn. Lúc trước khi Hắc Linh Vũ bị điên, hội trưởng lão đã bỏ qua cho Phượng Lại Tà chết tiệt này. Hắn không thể không chạy đến phủ Bá Tước đòi người, kết quả lại bị con mắt lạnh lẽo của Phượng Lại trừng trở về.
Cho đến nay, hắn vẫn không cách nào quên được đôi mắt kia. Chỉ cần nhẹ nhàng đảo qua cũng làm cho hắn đường đường là một Công Tước run sợ trong lòng, cái gì cũng không thể nói thành lời. Cuối cùng hắn đành phải gắng gượng giữ lấy thể diện rời khỏi Bá Tước phủ.
Vừa nghĩ tới chuyện xấu xưa kia, Hắc Công Tước cảm thấy một bụng hỏa khí. Chỉ có thể trách cô gái trước mắt này không may, cư nhiên lại có một đôi mắt giống Phượng Lại.
Nhìn ngoại hình cô gái kiều mỵ không gì sánh được này, dáng người tinh tế, chỉ sợ cũng không có bản lãnh gì.
“Con mắt?” Phượng Lại Tà bất ngờ khi thấy hắn đi đến trước mặt cô, trên mặt Hắc Công Tước viết: “Ta là ác bá cường hào”. Cô theo bản năng sờ lên đôi mắt mình, ánh mắt cô có gì không bình thường sao?
“Ngươi có phải người của Huyết tộc hay không, ánh mắt là màu tím thật khó coi.” Hắc Công Tước cười lạnh nhìn cô gái trước mặt đứng không đến cằm hắn châm chọc khiêu khích.
Phượng Lại Tà chớp mắt nhìn Hắc Công Tước trước mặt, đầu hắn bị kẹp vào cửa sao, màu sắc đôi mắt của nó cùng Phượng Tê không khác gì nhau. Cho dù hắn là Công Tước cũng không có gan nói xấu Phượng Tê. Nhưng hiện tại hắn lại nói màu sắc hai mắt của mình, không phải đang nói Phượng Tê sao?
Phượng Lại Tà cảm thấy kỳ quái nhìn Hắc Công Tước đang cười càn rỡ không gì sánh được trước mắt. Thì ra không riêng gì con gái của hắn bị điên, ngay cả hắn cũng điên rồi?
“Đại thúc à, màu sắc con mắt của ta cùng Huyết chủ bệ hạ giống nhau.” Cô có lòng tốt nhắc nhở hắn. Hắn nói màu sắc ánh mắt cô khó coi, chính là sỉ nhục Huyết chủ hiện tại của bọn họ - Phượng Tê.
Không ngờ Hắc công tước lại cười lạnh một tiếng: “Phi! Ngươi còn muốn có đôi mắt giống bệ hạ, tử sắc của ngươi lại dám so sánh cùng tử sắc thuần khiết của bệ hạ.”
Phượng Lại Tà sờ sờ mũi, vị đại thúc này không chỉ đầu óc không tốt, ngay cả thị lực cũng kém. Màu sắc rõ ràng là giống nhau, lại cứng rắn nói là không giống.
Cúi đầu nhìn Đại Bạch bên cạnh, cô quyết định cách xa vị đại thúc đầu óc không thông minh này, cô không có dự định ngày đầu tiên trở về đã gây sự.
Thấy Phượng Lại Tà phải đi, Hắc Công Tước đang nói hăng say sao có ý định thả người.
“Muốn chạy? Ngươi lai lịch bất minh, ta muốn kiểm tra thân phận của ngươi. Một đôi mắt quỷ quái, ai biết là gian tế từ đâu tới.”
“Công Tước đại nhân, màu sắc con mắt của vị tiểu thư này rất giống Phượng Lại Bá Tước.” Thị vệ cuối cùng không đành lòng nhìn cơn tức giận của Công Tước lan đến cô gái tóc bạc tốt bụng liền cẩn thận nhắc nhở. Cô gái tóc bạc là một người tốt, hắn không muốn cô ấy bị Công Tước đại nhân làm khó dễ.
“Ba!” Một cái tát hung hăng rơi vào trên mặt thị vệ, một tát này đánh hắn trực tiếp bay ra ngoài.
“Khốn nạn. Ai cho ngươi ở trước mặt ta nói đến phế vật kia. Ngay cả Thiên Sứ cũng không đánh lại, có cái gì đặc biệt hơn người.” Hắc Công Tước tức giận mắng, hắn không ưa nhất chính là dáng vẻ cao cao tại thượng kia của Phượng Lại. Trước kia dựa vào có Phượng Ngâm cùng hội trưởng lão chống lưng nên không đặt đám quý tộc bọn họ vào mắt. Đối với Phượng Lại, hắn sớm đã có oán khí, hơn nữa sau này Hắc Linh Vũ lại bị dưỡng nữ của Phượng Lại bức điên, cừu mới hận cũ liền tích lại một chỗ. Nếu như không phải sợ hãi áp lực từ Phượng Ngâm, hắn sớm đã tìm hắn tính sổ.
Nhưng hiện tại đã không cần phải…
“Đại thúc? Mới vừa rồi ngài đang nói ai?” Phượng Lại Tà đang định xoay người chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy tiếng nói của Hắc Công Tước thì chậm rãi xoay người. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ hiện lên một nụ cười như một đoá hoa nở rộ khiến cho người khác phải kinh diễm, tử mâu xinh đẹp khẽ nheo lại, rất mê người.
Hắc Công Tước sửng sốt, ngay sau đó cười lạnh nói: “Hả? Ngươi không biết Phượng Lại Bá Tước là ai à? Chính là người trong “ngày săn bắt Thiên Sứ” thì bị Thiên Sứ biến thành một phế vật. Hắn cũng như ngươi có một đôi tử mâu với đuôi mắt thật dài, bộ dáng bất nam bất nữ, không khác gì một nhân yêu.”
Không biết tử vong đang đến gần, Hắc Công Tước nói rất thoải mái, mặt mày hớn hở mắng Phượng Lại từ đầu đến cuối. Dù sao một người đã chết thì có thể làm gì được hắn?
Nhưng hắn không chú ý tới, khi hắn không ngừng nói những lời vũ nhục này thì nụ cười trên gương mặt cô gái trước mắt càng ngày càng sâu, càng lúc càng đẹp, nhưng ý cười lại càng ít đi.
Cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, hắn nhìn cô gái xinh đẹp khiến người khác hít thở không thông trước mắt. Trên gương mặt cô mặc dù tràn ngập nụ cười, con mắt cười đến híp lại nhưng vẫn để lộ ra một cỗ khí lạnh khiến người ta rét lạnh đến tận xương tuỷ.
“Cảm tạ ngài.” Thanh âm êm ái dễ nghe vang lên.
Hắc Công Tước hoàn toàn không kịp phản ứng, hắn cảm thấy có một bàn tay đang bóp chặt cổ hắn. Hắn kinh hãi đổ mồ hôi lạnh nhìn cô gái tóc bạc không biết từ bao giờ đã đi đến trước mặt mình, đồng thời một tay bóp cổ hắn nhấc lên. Con ngươi tử sắc của cô gái đang lưu chuyển ánh sáng màu bạc.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Muốn giãy dụa, nhưng lại hoảng sợ phát hiện sức lực hai tay mình tách không ra một cánh tay của cô gái này. Hắc Công Tước trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt.
“Công Tước đại nhân!” Cùng lúc khi Công Tước đại nhân bị nhấc lên, bọn thị vệ cũng xông về phía hai người.
Một cánh tay khác của Phượng Lại Tà nâng lên, bàn tay mở ra, một cơn lốc hất những tên thị vệ đang xông lên về phía cuối ngã tư đường. Cô chậm rãi xoay đầu lại, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt khó coi của Hắc Công Tước.
“Công Tước đại nhân, hình như ta còn chưa tự giới thiệu.” Nụ cười của Phượng Lại Tà càng thêm động lòng người khiến Hắc công tước ở trong tay cô không thể động đậy hai chân nhũn ra. Ánh mắt kia…
“Ta là Phượng Lại Tà, là dưỡng nữ của Phượng Lại Bá Tước.” Phượng Lại Tà nở nụ cười tuyệt mỹ. Ngay khi Hắc Công Tước lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, bàn tay đang kẹp chặt cổ hắn khẽ dùng lực. Cô không cho hắn có bất kỳ cơ hội nói chuyện nào, trong phút chốc bóp đứt cổ hắn, khớp xương nát vụn. Hắc Công Tước vừa rồi vẫn còn ngang ngược càn rỡ, trong nháy mắt biến thành một thi thể.
Phượng Lại Tà cười tủm tỉm buông tay, thế nhưng đáy mắt cô không hề có ý cười, nhìn thi thể Hắc Công Tước không còn tức giận trượt xuống mặt đất. Môi son hé mở.
Người sỉ nhục daddy…Chết!!!!
Không ai có thể, không ai có thể có bất cứ lời nói bất kính nào với daddy của cô, bằng không, cô sẽ khiến cho hắn dùng máu tươi để rửa sạch những sỉ nhục đối với daddy.
Tất cả mọi người đang có mặt tại chỗ nhìn chằm chằm cô gái tóc bạc xinh đẹp không gì sánh được. Khuôn mặt tuyệt mỹ kia, vẻ mặt tươi cười kia, lời cảnh cáo lạnh lùng kia, cùng với con ngươi màu tím, in thật sâu trong lòng mọi người. Không ai có thể tin được, một thiếu nữ nhỏ nhắn tinh tế như vậy trong chớp mắt có thể giết chết một Công Tước, một quý tộc có huyết thống thuần khiết trong Huyết tộc.
Nhưng tên của thiếu nữ này, khiến cho tất cả mọi người lặng im không dám nói một câu.
Thiếu nữ nhân loại được Bá Tước đại nhân thu dưỡng đã tử vong tại ba năm trước. Vì sao cô lại có đôi mắt giống Bá Tước đại nhân.