Bỗng nhiên Phượng Ngâm ngửa đầu cười dài một tiếng. Tiếng cười kia càn rỡ không gì sánh được khiến cho lòng người run rẩy. Dường như ẩn giấu dưới tiếng cười điên cuồng ấy là một linh hồn bị tàn phá thành nhiều mảnh nhỏ. Thu hồi tiếng cười càn rỡ lại, Phượng Ngâm xoay người nhìn Phượng Tê đứng phía sau mình, trên gương mặt tuấn mĩ là sự âm nhu. Gã híp mắt lại đi từng bước tiêu sái tới gần Phượng Tê nhìn con ngươi tử sắc của hắn. Đây là công cụ hoàn mỹ do gã tự mình bồi dưỡng ra.
“Ngươi sớm đã biết??” Gã híp mắt nguy hiểm hỏi.
Phượng Tê trầm tĩnh ngẩng đầu. Hôm nay chống lại ánh mắt của Phượng Ngâm hắn đã không còn sợ hãi và bất an nữa. Hắn bình tĩnh nhìn đôi mắt kia, đôi mắt như muốn nuốt hắn vào bụng. Hắn chậm rãi mở miệng, dùng thanh âm lãnh tĩnh đến mức tận cùng đáp: “Ngày Tiểu Tà mất tích, Đệ Nhị quốc sư đã nói tất cả những chuyện này cho ta biết.” Cũng từ ngày ấy trở đi, thế giới của hắn xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, một tín niệm hừng hực bốc cháy để hắn phá tan áp lực phải nghe lời từ trước đến nay, dùng hai tay xé rách sự yên lặng của đêm hôm đó.
“Là hắn...” Phượng Ngâm hốt hoảng lui về sau một bước, gã cúi đầu, khuôn mặt có chút tái nhợt.
Thuật xem bói của Đệ Nhị quốc sư không ai có thể địch nổi, hắn cũng chưa bao giờ nói lời không chắc chắn. Nhưng….
Phượng Ngâm nở nụ cười nhưng không phải nụ cười càn rỡ, quỷ dị như trước. Trên gương mặt tươi cười của gã đã xuất hiện vẻ tiều tuỵ, uể oải, giống như một người cường đại bỗng nhiên bị rút hết sức mạnh, thậm chí cả người đều lộ ra vẻ yếu ớt.
“Ta muốn gặp cô bé.” Thanh âm Phượng Ngâm rất nhẹ giống như cầu khẩn khiến Phượng Tê cả kinh. Đây đâu còn là Huyết chủ Phượng Ngâm cao cao tại thượng không ai bì nổi, đâu còn dáng vẻ hăng hái, lãnh khốc vô tình của ngày xưa.
Mặc dù lúc trước là hắn bức Phượng Ngâm nhường ngôi, đoạt lấy vị trí đứng đầu Huyết tộc từ trong tay gã, vĩnh viễn nhốt gã trong căn phòng không thấy mặt trời này. Nhưng dù vậy đỉnh đầu cao ngạo của Phượng Ngâm chưa bao giờ cúi xuống, cũng chưa nói một câu nhẹ nhàng, huống chi là câu nói giống như cầu xin này.
Phượng Ngâm thấy Phượng Tê mãi vẫn không trả lời, cho là hắn còn đang lo lắng thì gã ngẩng đầu lên nhìn Phượng Tê chăm chú.
“Ta chỉ là muốn gặp cô bé, ta sẽ không nói nhiều.” Ánh mắt gã không hề che giấu sự vội vàng, tất cả tâm tình trong đôi mắt đều lộ ra.
Phượng Tê chần chờ, hắn có nên mạo hiểm như vậy không, có nên tin tưởng lời nói của gã? Dù sao người mà hắn không muốn làm hại nhất chính là Tiểu Tà, ngộ nhỡ gã nói ra tất cả, như vậy chẳng phải là…
Phượng Ngâm thấy Phượng Tê lo lắng thì cười khổ một tiếng: “Ta biết ngươi lo lắng điều gì, nhưng ngươi cảm thấy ta còn tư cách gì để nói ra tất cả chuyện này? Còn có tư cách gì nhận cô bé là con gái….” Hai tay bên người nắm chặt thành quả đấm, máu tươi rỉ ra nhỏ trên sàn nhà sạch sẽ. Thanh âm Phượng Ngâm nồng nặc khổ sở, nồng nặc chế giễu. Gã cười nhạo mình ngu xuẩn và vô tri, cười nhạo số phận an bài. Gã không ngờ ông trời lại đùa bỡn gã trong lòng bàn tay.
Phượng Lại Tà là con gái của cô ấy!!!
Khi thấy gương mặt của cô bé giống hệt Liên Kiều thì gã hoàn toàn tỉnh ngộ. Nhưng sau khi thấy được sự thay đổi của Phượng Lại Tà thì đáy lòng gã giống như có một quả bom, trong nháy mắt nổ tung tất cả oán hận cùng chấp nhất của gã thành mây khói. Còn sót lại cũng chỉ có sự nực cười, tất cả đều nực cười đến cực hạn. Cặp tử mâu của “đứa con cấm kỵ” cùng gương mặt giống hệt Liên Kiều kia…. Chỉ có gã, gã và Liên Kiều có cùng cha cùng mẹ, anh em song bào thai mới có thể gieo xuống nghiệp chướng này.
“A ha ha!! A ha ha!!” Phượng Ngâm chịu không nổi châm chọc và tuyệt vọng trong nội tâm, lại một lần nữa điên cuồng cười thành tiếng. Nhưng lúc này đây, ngay cả Phượng Tê cũng không nhịn được mà nhíu mày. Hắn biết rõ chấp nhất của Phượng Ngâm đối với Liên Kiều, chấp nhất với em gái song bào thai vừa mới sinh ra đã bị đưa đi Tây phương Huyết tộc làm con tin. Biết hơn mười năm trước vì hoàn thành hôn nhân với Phượng Lại mà Liên Kiều trở lại Đông phương Huyết tộc, chính bữa tiệc ấy là lần đầu tiên Phượng Ngâm được gặp em gái song sinh của mình – Liên Kiều, vẻ đẹp của cô mỹ lệ không gì sánh được.
Chỉ trong một điệu nhảy ngắn ngủi Phượng Ngâm đã hoàn toàn chìm đắm trong sắc đẹp của Liên Kiều. Gã biết mình đã không thể kiềm chế tình yêu sâu đậm với em gái vừa mới cửu biệt trùng phùng này. Cô là em gái có quan hệ máu mủ thân mật nhất với gã, nhưng lại là người đầu tiên, cũng là người duy nhất khiến gã động lòng.
Nhưng cô trở về là để hoàn thành hôn nhân với Bá Tước Phượng Lại, trở thành vợ của hắn, để kỳ hạn 300 năm này bình yên trôi qua. Gã không cho phép việc này xảy ra, tuyệt không cho phép!!!
Khi lửa tình bốc cháy hừng hực thì Phượng Ngâm biết, cho dù phải trả bất kỳ giá nào gã cũng muốn đoạt được Liên Kiều, bất kể cô là vị hôn thê của người nào, bất kể cô có là em gái song sinh của mình hay không, tất cả những thứ này không đủ để gã tin phục. Thứ mà gã muốn không gì là không chiếm được. Liên Kiều, cũng như vậy!!!
Sau yến hội đính hôn của Liên Kiều và Phượng Lại, gã đã xông vào gian phòng của Liên Kiều, mạnh mẽ xé rách lễ phục dạ hội màu trắng xinh đẹp. Cô giống như một đoá hồng trắng hàm chứa lệ nóng trong gió, run rẩy gọi gã: “Anh trai”.
Anh trai!!?? Gã chưa bao giờ nhớ rằng mình từng có một người em gái. Người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện này là người mà gã yêu. Gã tuyệt không thừa nhận cô là em gái của mình. Điên cuồng chiếm đoạt, mạnh mẽ áp chế. Trong một đêm này, cuối cùng gã cũng hoàn thành nguyện vọng biến Liên Kiều thành người phụ nữ của mình.
Gã mừng rỡ, thậm chí gã đã nghĩ ra biện pháp đối phó với Phượng Lại, mặt khác gã còn tìm một công chúa hoặc quý tộc thuần huyết gả cho hắn. Vậy mà ngay khi cõi lòng gã còn chìm trong vui mừng vì đã đoạt được Liên Kiều thì gã phát hiện, Liên Kiều mất tích!!!
Cô hoàn toàn biến mất trong Ma giới, không ai tìm được cô. Gã giống như một con dã thú điên cuồng không ngừng tìm kiếm bóng dáng cô nhưng không có bất kỳ đầu mối nào. Cho đến khi gã tìm được Phượng Lại - con người xinh đẹp không có được Liên Kiều, Bá Tước thần bí lạnh lùng kinh người thì gã điên cuồng hỏi hắn, gã thấy được tử mâu Phượng Lại băng lãnh đến doạ người, hắn lạnh lùng ném lại một câu rồi đánh gã bay ra ngoài. Đó là lần đầu tiên gã chật vật, quẫn bách như vậy. Gã biết Phượng Lại biết Liên Kiều đi đâu, thậm chí việc Liên Kiều mất tích nhất định cũng có quan hệ với hắn. Chắc chắn hắn đã nhận ra quan hệ giữa mình và Liên Kiều lúc đó nên mới có thể đột nhiên giấu Liên Kiều đi.
Cũng từ ngày đó gã đã gieo hạt giống thù hận với Phượng Lại vào đáy lòng mình, gã bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để đối phó với vị Bá Tước Đông phương Huyết tộc vừa thần bí mà cường đại này. Vì vậy gã không tiếc khi phải hy sinh Phượng Tê, bồi dưỡng hắn thành một công cụ hoàn mỹ có thể đánh bại Phượng Lại Bá Tước. Nhưng tám năm trước trong một lần ngoài ý muốn gã đã tìm được nơi Liên Kiều ẩn thân. Thật không ngờ cô lại trốn đến nhân giới, càng khiến hắn tức giận chính là cô đã kết hôn cùng một người đàn ông nhân loại. Tất cả những chuyện này trong chớp mắt đã châm lên ngọn lửa giận dữ và bất an được tích luỹ nhiều năm trong con người gã. Ngay sau đó, gã giống như một dã thú điên cuồng, tàn nhẫn giết chết chồng cô trước mặt cô, đồng thời hoàn toàn xé nát nữ nhân duy nhất mà gã yêu.
Kết quả, tất cả những chuyện này thì ra lại nực cười như vậy. Phượng Lại Tà - thiếu nữ nhân loại được Bá Tước Phượng Lại thu dưỡng. Gã vốn tưởng rằng đó là uy hiếp lớn nhất đối với Phượng Lại. Gã có cơ hội giết chết Phượng Lại Tà, nhưng lại vì kiềm chế Phượng Lại mà giữ lại cô bé. Gã nghĩ, ngay cả cô bé nhân loại này vào một ngày nào đó cũng sẽ trở thành bộ phận quan trọng nhất của Phượng Lại.
Gã đã đoán đúng, cũng đã thành công. Gã thuận lợi diệt trừ được Phượng Lại, cho dù cuối cùng bị công cụ là Phượng Tê lật đổ thì bản thân gã vẫn cảm thấy vừa lòng. Nhưng số phận giống như đang chơi đùa với gã, một trò đùa trí mạng. Phượng Lại Tà vốn là điểm yếu của Phượng Lại, cô bé nhân loại thiếu chút nữa bị gã giết chết trong địa lao tại vương cung lại là con gái gã, con gái của gã và Liên Kiều.
Khi gã nhìn thấy Phượng Lại Tà sau ba năm thì sự thật này trở nên hoàn toàn rõ ràng. Trong chớp mắt tất cả những việc gã đã làm đều ầm ầm sụp đổ. Còn lại chỉ có nực cười và châm chọc. Nhìn xem gã đã làm những gì? Rốt cuộc gã đã làm gì??!!
“Ta sẽ để hai người gặp mặt.” Cuối cùng Phượng Tê cũng gật đầu. Nhìn Phượng Ngâm hiện tại hắn cũng cảm nhận được một cách sâu sắc cảm thụ của gã. Vì ba năm trước đây hắn cũng đã trải qua cảm xúc này. Nếu không hắn cũng sẽ không lật đổ vương quyền của Phượng Ngâm.
“Phượng Tê…”
Phượng Ngâm cười khổ ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn đứa con trai bị mình hành hạ gần như huỷ diệt. Đây vốn là đứa con mà gã kiêu ngạo nhất, đứa con nghe lời nhất của gã. Kết quả lại bị sự trả thù buồn cười của bản thân phá huỷ hoàn toàn.
“Ta… đi trước.” Phượng Tê có chút chật vật xoay người, phía sau lại truyền đến âm thanh của Phượng Ngâm.
“Phượng Tê, ngươi yêu thích cô bé có đúng không?” Thanh âm Phượng Ngâm có chút lo lắng lại có chút mệt mỏi. Gã thấy được sự quan tâm của Phượng Tê đối với Phượng Lại Tà đã vượt qua quan hệ bạn bè bình thường, gã biết Phượng Tê có sự yêu thích và che chở đặc biệt với Phượng Lại Tà. Nhưng tình cảm này, cũng đã tồn tại trước khi gã biết thân phận cô bé. Gã quá rõ ràng tình cảm này có mùi vị như nào.
Thân thể Phượng Tê cứng đờ, tấm lưng không rộng lớn cũng trở nên cứng ngắc .
“Mặc kệ có đúng hay không, ta cũng không có tư cách.” Bỏ lại một câu nói, Phượng Tê nhanh chóng rời khỏi đó. Hắn không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa, hắn sợ hắn sẽ không nhịn được giết chết Phượng Ngâm.
Nếu như hắn không phải…
Nếu như…
Nhìn bóng lưng Phượng Tê vội vàng rời đi, bả vai Phượng Ngâm sụp xuống. Trong nháy mắt dường như gã đã già đi, trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện vẻ mệt mỏi và uể oải.
“Thần số mạng, thật sự ngài đã đùa giỡn tất cả chúng ta.” Khoé môi xẹt qua nụ cười khổ, gã không cách nào suy nghĩ nữa. Trên lưng gã đã mang quá nhiều tội nghiệt.
Liên Kiều, thì ra em đã mang thai đứa bé của ta.