Mặc dù hiện tại Phượng Lại Bá Tước đã không còn, thế nhưng sự thần bí và quyền uy hắn để lại trong ba năm này vẫn không mất đi chút nào. Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân để cho yến hội lần này chật kín người. Nguyên nhân khiến cho buổi dạ tiệc hôm nay chật kín chính là…
Bản thân Phượng Lại Tà!!!
Thiếu nữ nhân loại biến mất khỏi tầm mắt của mọi người vào ba năm trước, ba năm sau mang theo một đôi tử mâu giống như bá tước Phượng Lại trở về Huyết tộc. Càng làm cho người ta sợ hãi chính là hành động của cô bé. Ngày đầu tiên cô bé trở lại Huyết tộc đã giết chết Hắc Công Tước, nguyên nhân là do đối phương xuất khẩu vũ nhục Bá Tước Phượng Lại các bạn đang đọc truyện tại lê.quý.đôn.
Kết quả vì miệng lưỡi nhất thời mà Hắc Công Tước đánh mất tính mạng!!!
Sau khi Hắc Công Tước tử vong, sức mạnh và sự thay đổi của Phượng Lại Tà trở thành mục tiêu chú ý của mọi người. Ngay từ đêm hôm qua, trong hội trưởng lão một lần nữa truyền đến tin tức kinh người. Phượng Lại Tà không đợi hội trưởng lão tìm đến cô bé trước, bản thân cô bé đã tự mình đưa lên cửa.
Không chỉ có như vậy, cô bé ở trong phòng thẩm lý và phán quyết cự tuyệt trừng phạt của hội trưởng lão, thậm chí còn đánh thị vệ có ý định bắt cô bé, đồng thời nói lời cảnh cáo đối với toàn bộ trưởng lão.
Những hành động to gan liên tiếp đã đẩy cô bé lên đỉnh điểm sự quan tâm của mọi người.
Đêm nay, mọi người muốn nhìn thấy người đã biến mất ba năm bỗng nhiên trở lại Huyết tộc, gây nên từng đợt náo động – thiếu nữ thần bí.
“Ngài có biết không? Cô bé chỉ dùng một chiêu đã giết chết Hắc Công Tước.”
“Ừ, ta biết. Nghe nói cô bé trong nháy mắt đã trở nên to lớn gấp hai, chỉ một cái tát đã giết chết Hắc Công Tước.”
“Không đúng! Không đúng! Ta nghe nói lúc đó cô bé bỗng nhiên xuất hiện ba đầu sáu tay, tay múa trường kiếm đâm chết Hắc Công Tước.”
“Ngài nói bậy.”
“Ta lấy nhân cách ra thề, ta không nói bậy.”
“Khẳng định là ngài nói bậy. Con gái của ông bác hàng xóm của con trai chị gái của dì Hai nhà em họ nhà bác ta lúc đó ở bên cạnh, hai mắt mở to thấy Phượng Lại Tà một phát cắn đứt cổ Hắc Công Tước truyện chỉ được đăng tại lê, quý đôn.”
Một hồi bảy mồm tám lưỡi thảo luận. Bữa tiệc lớn như vậy cực kỳ náo nhiệt, tốp ba tốp năm thảo luận về thiếu nữ thần bí chậm chạp vẫn chưa xuất hiện.
Nghe mọi người ở đây bàn tán, Phi Mặc từ trong đám đông đi ra, trong tai đầy rẫy suy đoán của mọi người, ngôn ngữ ngày càng không thể tưởng tượng nổi khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ. Khi đi tới bên người Phượng Tê, hắn xoay người đứng cùng Phượng Tê, đứng ở trên cao nhìn xuống cảnh tượng phía dưới phi thường náo nhiệt.
“Bọn họ đang nói cái gì?” Phượng Tê nhìn thoáng qua vẻ mặt áp lực của Phi Mặc thì cảm thấy có chút tò mò. Hắn thật không ngờ, dạ tiệc chào mừng Phượng Lại Tà lại có nhiều quý tộc tích cực tham gia như vậy. Theo như hắn nhớ không nhầm, đại đa số trong bọn họ hẳn một câu cũng chưa từng nói với Phượng Lại Tà.
“Bệ hạ, ngài sẽ không muốn biết.” Phi Mặc vẻ mặt ẩn nhẫn. Hắn tin tưởng với sự quan tâm của Phượng Tê đối với Phượng Lại Tà, nếu như bệ hạ biết đám quý tộc kia hình dung Phượng Lại Tà kinh khủng quỷ dị cỡ nào, nhất định sẽ nhịn không được mà đại khai sát giới. Hắn cũng không hy vọng một buổi dạ tiệc lại biến thành biển máu.
Phượng Tê khó hiểu nhìn liếc qua Phi Mặc. Nhưng hắn không kịp hỏi nhiều, vì bóng dáng Phượng Lại Tà đã xuất hiện ở cửa đại sảnh.
Trong khoảnh khắc bóng dáng mảnh khảnh kia đứng ở cửa, toàn bộ thanh âm thảo luận và tiếng cười đều đình chỉ, ánh mắt mọi người dừng lại trên người cô bé.
Phượng Lại Tà!!
Tất cả mọi người, ngoại trừ Phi Mặc và Phượng Tê, ngay khi nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc thì đều hít vào một hơi lãnh khí. Không một ai không bị gương mặt tuyệt mỹ làm cho chấn động tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn cô gái xinh kia đẹp đến kinh người.
Nếu như đã từng nói Phượng Lại là đệ nhất mỹ nhân Ma giới, như vậy thì hiện tại sau khi Phượng Lại chết đi, danh hiệu đã để trống ba năm này, chỉ sợ sẽ có chủ khác.
Không giống như Phượng Lại tuấn mỹ lãnh ngạo, Phượng Lại Tà mỹ lệ lại nhu tình xinh đẹp, hoàn toàn đầy đủ vẻ mỹ lệ của phái nữ. Từng động tác giơ tay nhấc chân đều có thể khuynh đảo người khác phái. Khoé môi đỏ tươi nhếch lên nụ cười ngọt ngào, đôi mắt loan loan mỉm cười long lanh giống như khảm kim cương trong đó, từ xa nhìn lại giống như sẽ sa vào không cách nào thoát ra được.
Bộ dạng hoàn mỹ như vậy, nhưng điều tiếc nuồi duy nhất lúc này chính là y phục của cô bé truyện chỉ được đăng tại lê quý, đôn truyện được đăng tại các trang web khác dưới mọi hình thức đều là ăn cắp.
Một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản không thể đơn giản hơn, một cái quần soóc ở mép còn bị xé rách, còn có một đôi giày vải Converse màu trắng?
Đây là tham gia dạ tiệc? Hay là chơi xuân?
“Phì!” Phi Mặc không nhịn được cười ra tiếng, thế nhưng rất nhanh hắn đã bị ánh mắt của Phượng Tê ngăn chặn ý muốn cười to vào trong lòng.
Hắn xin thề, Phượng Lại Tà tiểu thư tuyệt đối là cố ý. Bởi vì trước khi dạ tiệc bắt đầu, bọn họ đã phái người đưa y phục bữa tiệc này đến Bá Tước phủ. Đó là một bộ lễ phục dạ hội cực kỳ hoa mỹ. Trước đó hắn thậm chí còn có chút chờ mong không biết khi cô bé mặc bộ lễ phục này trên người, sẽ kinh diễm đến mức nào. Nhưng trang phục lúc này của cô bé, lại khiến hai tròng mắt hắn rớt ra ngoài.
“Tiểu Tà.” Phượng Tê nhẹ nhàng mở miệng gọi tên thiếu nữ, đưa linh hồn mọi người đã bay đi trở về trên người từng người.
Một thân quần áo bình thường, Phượng Lại Tà không hề cảm thấy một thân trang phục này của mình có gì không đúng. Mang theo bạch hổ uy phong lẫm lẫm đi về phía Phượng Tê đang ở trên cao. Mọi người tự động nhường cho cô một con đường đi.
Con mắt mọi người nhìn từ trên xuống dưới Phượng Lại Tà. Tuy rằng quần áo tuỳ ý nhưng không chút giảm bớt vẻ đẹp mỹ lệ của cô bé.
Một đầu tóc bạc xinh đẹp, đôi mắt màu tím, không một ai không lưu luyến si mê.
To lớn gấp hai? Ba đầu sáu tay? Đi gặp quỷ đi. Bọn họ chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp hơn cô bé lê.. quý đôn.
“Thật là nhiều người…” Phượng Lại Tà chớp chớp đôi mắt to. Nó cũng không ngờ yến hội lại có nhiều người đến giúp vui như vậy. Thảnh thơi tiêu sái đi đến bên người Phượng Tê, nó đảo mắt qua đám người phía dưới, nhanh chóng xác nhận một phen. Rất tốt, nó không biết một ai.
Như vậy bọn họ tới để làm gì??!!
“Em…không mặc y phục chị chuẩn bị cho em?” Phượng Tê nhìn cô bé một thân trang phục thoải mái. Tuy rằng cũng không để bụng, thế nhưng bộ y phục đưa đi là do hắn tự mình chọn, hắn vốn tưởng rằng cô bé sẽ mặc nó.
Phượng Lại Tà cười tủm tỉm nhìn Phượng Tê, nói: “Y phục rất đẹp, chẳng qua em rất ghét phiền phức, cưỡi Đại Bạch sẽ không tiện.” Nghĩ đến phải kéo làn váy thật dài ngồi trên lưng Đại Bạch một đường chạy điên cuồng, trước khi ra khỏi cửa nó quyết định là sẽ không đổi.
“Cưỡi…” Phượng Tê lập tức cúi đầu nhìn vẻ mặt thối của bạch hổ, trong lòng cười bất đắc dĩ. Rõ ràng hắn có phái xe ngựa đi đón. Bất quá, nếu cô bé đã không thích, vậy tuỳ ý đi. Dù sao cô bé mặc gì cũng không quan trọng, cô bé chính là cô bé.
“Đến, vì em có thể trở về Huyết tộc, chúng ta cạn ly.” Phượng Tê sai người hầu mang lên hai ly rượu, mỗi người một ly cầm ở trong tay.
Phượng Lại Tà cười tủm tỉm nâng ly rượu lên, cùng Phượng Tê chạm ly dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. Ngay khi rượu đụng tới môi của nó, nó không khỏi liếc mắt nhìn thoáng qua Phượng Tê, đáy mắt một mảnh vui vẻ.
Khá lắm, quả nhiên thông minh. Biết nó không uống rượu cũng không uống máu, chất lỏng đỏ tươi này là nước nho.
Ngửa đầu uống cạn, phía dưỡi vang lên tiếng vỗ tay.
Mặc kệ Phượng Lại Tà đến tột cùng có truyền thuyết như nào, nhưng hiện tại đến xem thì thấy, cô bé là một mỹ nhân tuyệt sắc. Chỉ riêng điểm này cũng đủ để cho quỷ hấp huyết nam phía dưới ngưỡng mộ rồi.
Trong bầu không khí náo nhiệt , dạ tiệc nghênh tiếp Phượng Lại Tà chính thức bắt đầu.
Tại một nơi không ai chú ý có một bóng dáng được ẩn giấu trong một góc âm u. Con ngươi màu đỏ gắt gao nhìn Phượng Lại Tà.
Đôi mắt giống như ngọn lửa, ánh lửa chập chờn loé ra quang mang chói mắt, vừa mừng vừa lo trừng mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh đứng trên cao bên cạnh Phượng Tê. Một mái tóc dài màu bạc, một đôi mắt màu tím hé ra gương mặt tuyệt mỹ không thể quen thuộc hơn.
Dung nhan kia đã từng quay về trong mỗi giấc mộng của gã lúc nửa đêm, bồi hồi trong trí nhớ gã thật lâu không cách nào biến mất.
Âm nhạc vang lên, ánh mắt kia thuỷ chung vẫn chưa từng dời đi nửa tấc. Gã âm thầm nhìn cô bé, nhìn gương mặt nhỏ nhắn vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, nhìn cô bé nở nụ cười bên cạnh Phượng Tê. Cô bé xinh đẹp ngồi trên lưng bạch hổ nở rộ một nụ cười giống như nắng gắt.
Tay bên hông nắm lại thật chặt, móng tay sắc nhọn đâm thủng lòng bàn tay nhưng gã không hề biết, vẫn chỉ gắt gao nhìn cô bé. Dù chỉ một phút cũng không thể dừng việc nhìn cô bé.
“A?” Đang nói chuyện cùng Phượng Tê, Phượng Lại Tà bỗng nhiên chau mày, kỳ quái nhìn lướt qua mọi người đang khiêu vũ phía dưới. Hai mắt quét một vòng, phảng phất như đang tìm kiếm cái gì.
“Tiểu Tà, em đang tìm ai?” Phượng Tê thấy cô bé hết nhìn đông tới nhìn tây, cảm thấy tò mò hỏi.
“Không, chỉ là cảm thấy có người đang nhìn em.” Bĩu môi, nó nhìn qua nhưng không có kết quả, đành phải từ bỏ.
“Khụ khụ, đêm nay có rất nhiều người nhìn em.” Phượng Tê nhịn không được cười. Có thể nói đêm nay cô bé là nhân vật chính, tầm mắt mọi người dừng trên người cô bé cũng là chuyện bình thường.
“Không phải.” Phượng Lại Tà muốn giải thích, suy nghĩ một chút lại thôi. Tuy rằng nó biết từ lúc nó bước vào đây thì đã bị vạn chúng chú mục. Thế nhưng cái cảm giác này lại không giống, giống như có một đôi mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào bản thân nó. Đó là một cảm giác tồn tại hết sức mãnh liệt khiến nó cảm thấy hoàn toàn khác biệt với những người khác.
Chẳng qua nó không biết ánh mắt kia từ đâu đến. Đáy mắt Phượng Tê thật nhanh thoáng qua một tia sáng, thế nhưng rất nhanh hắn đã che giấu đi, tiếp tục cùng Phượng Lại Tà trở lại chủ đề vừa rồi. Cặp mắt si ngốc nhìn dung nhan gần trong gang tấc, đáy mắt chôn dấu lưu luyến si mê thật sâu.