Mục lục
Nhàn Thê Tà Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, Thịnh vương vẫn lựa chọn cùng Hoa Dạ Ly hợp tác. Bởi vậy Mộ Dung Vân Thư bỏ dở trợ giúp kinh tế với đại quân Thịnh vương. Thịnh vương trữ lương thảo trên đảo Huyền Nguyệt cũng gần đủ cho hắn chống đỡ nửa năm. Nếu trong vòng nửa năm hắn không thể tiêu diệt đại quân Hoa Lăng Thiên cũng cùng Hoa Dạ Ly quyết liệt, tạo cục diện thế chân vạc chấm dứt luân hãm ở Yến châu.

Đại quân Thịnh vương vừa đi, thành Yến châu trong một đêm biến thành tiêu điều, trên thành gió thổi lạnh rung tạo vẻ vô cùng thê lương. Nhưng Mộ Dung Vân Thư dưỡng thai ở Thịnh vương phủ lại cảm thấy vô cùng thích ý. Cảm giác mượn danh thiên tử ra lệnh cho chư hầu thật tốt. Ví như hiện tại, ép mẹ chồng chưa từ bỏ ý định tìm nàng dụ dỗ ——

"Nghe A Trường nói, ngươi muốn cháu ngoan của ta mang họ Mộ dung?" Yêu Nguyệt tiên tử vừa vào cửa hứng thú hỏi tội.

Mộ Dung Vân Thư gật đầu, "Dạ."

"Không được, không được, tuyệt đối không được! Hắn là cốt nhục Sở gia chúng ta, dựa vào cái gì mang họ Mộ dung?"

"Hắn ở trong bụng của ta, dựa vào cái gì không mang họ Mộ dung?"

"Hắn cũng là cốt nhục của A Trường!"

"Cho nên ta chấp thuận đứa nhỏ kêu chàng một tiếng cha." Mộ Dung Vân Thư tươi cười khả ái.

"Ngươi không thể ỷ vào đứa nhỏ trong bụng ngươi, đã muốn đem một phần của A Trường cũng chiếm làm của mình!"

Nghe vậy, mày liễu của Mộ Dung Vân Thư nhíu lại, khóe miệng mang cười, thật điềm đạm hỏi lại: "Vì sao không thể?"

Yêu Nguyệt tiên tử nghẹn lời, tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư một lúc lâu, lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng hướng Sở Trường Ca nói: "Đứa nhỏ kế tiếp con sinh!"

"..." Sở Trường Ca anh tuấn, mặt rút vài cái, tính tình vô cùng tốt nói: "Ngài trước hết bảo Phượng Thành sinh một đứa cho con xem."

"Thế không được." Yêu Nguyệt tiên tử trừng mắt đẹp, nói: "Muốn Phượng Thành sinh con, đứa nhỏ tương lai chẳng phải sẽ mang họ Phượng? Không được, tuyệt đối không được."

"... Ngài yên tâm, y thuật của hắn cao tới đâu, cũng không tự tạo ra được đứa nhỏ." Sở Trường Ca dở khóc dở cười.

Yêu Nguyệt tiên tử còn muốn nói cái gì, lại nghe Mộ Dung Vân Thư nói: "Thiếp mệt mỏi."

Những lời này ngầm ý là —— người làm tạp vụ mời tự động biến mất. Vì thế, Yêu Nguyệt tiên tử vô cùng tự giác bay đi như một trận gió.

Không phải bà đột nhiên trở nên thông tình đạt lý, mà là, chỉ một lần bà không rời đi đúng lúc, sau đó chính là bị mạnh mẽ mời ra cửa, một tia sét giữa trời quang vừa vặn đánh vào sau lưng bà. Đất bị bổ ra thành một cái hố sâu. Cảnh cáo cũng tốt, trùng hợp cũng thế. Dù sao bà không nghĩ lại trải qua lần thứ hai. Chết không sao cả, chỉ là bị thiên lôi đánh xuống mà chết, sau khi thành quỷ sẽ có cái mặt gì?

*

Vừa ra khỏi cửa phòng Mộ Dung Vân Thư, Yêu Nguyệt tiên tử vừa vặn nhìn thấy Sở Tích Nguyệt cùng Phượng Thành dắt tay đi tới, nhất thời linh quang chợt lóe, con ngươi đa mưu túc trí vòng vo mấy vòng, nói với Sở Tích Nguyệt: "Tích nhi à, đại tẩu ngươi là một nhân tài, ngươi nhất định phải hướng nàng học tập nhiều một chút. Nhất là chuyện mang thai đứa nhỏ này, nhất định phải hướng nàng học tập."

Khóe miệng Phượng Thành nhấc lên, nói: "Cốt nhục Phượng gia ta, đương nhiên mang họ Phượng."

"Đứa nhỏ ở trong bụng Tích nhi, dựa vào cái gì mang họ ngươi?" Yêu Nguyệt tiên tử đột nhiên cảm thấy những lời này của Mộ Dung Vân Thư thật sự là rất đúng lý hợp tình.

Phượng Thành nghẹn lời, không thể nề hà thở dài một hơi, thả thấp tư thái, ôn tồn nói: "Từ xưa đều là con theo họ cha, ngài không thể không nói đạo lý."

Yêu Nguyệt tiên tử nói: "Loại này ngươi đi theo con dâu ta mà nói đi. Nếu ngươi có thể thuyết phục nàng, đứa nhỏ trong bụng Tích nhi liền mang họ ngươi."

Phượng Thành nhìn trời, thuyết phục Mộ Dung Vân Thư? Chẳng lẽ bà không hiểu được trong đầu Mộ Dung Vân Thư căn bản vốn không có hai chữ "Thỏa hiệp" này sao?

Yêu Nguyệt tiên tử lại quản không được nhiều như vậy, cười khanh khách lướt đi. Nhân tài, bà quả nhiên là nhân tài.

*

"Không phải nói đồng ý con theo họ ta sao?" Yêu Nguyệt tiên tử đi rồi, Sở Trường Ca mới hỏi.

"Đúng." Mộ Dung Vân Thư cười cười, thật là nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Thiếp chỉ đặc biệt thưởng thức bộ dáng mẹ chàng khi tức giận thôi."

"... Bà ấy cũng là mẹ nàng."

"Bây giờ còn chưa phải."

"Rất nhanh sẽ phải."

"Cho nên thừa dịp bà ấy còn chưa phải, thưởng thức nhiều thêm vài lần. Miễn cho về sau thành người một nhà, muốn không hòa thuận cũng không được."

Nghe vậy, khóe miệng Sở Trường Ca run lên vài cái, sau đó nói: "Kỳ thật ta không ngại hai người cãi nhau."

Mộ Dung Vân Thư lườm hắn một cái, "Thiếp để ý."

Hai người chính là ngươi một lời ta một tiếng, chợt thấy Phượng Thành bình tĩnh tiến vào, ngẩng đầu nói một câu: "Sở Trường Ca, rốt cuộc ngươi có phải là nam nhân hay không?!"

Sở Trường Ca ngây ra một lúc, lập tức cười tà nói: "Ta không là nam nhân, bụng Vân Thư có thể trở nên lớn như vậy sao?"

Phượng Thành vô cùng khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: "Lời này không chính xác. Hiện tại nhiều loại bệnh như vậy, trên người quái nhân mang quái bệnh cũng chẳng có gì lạ. Nói không chừng, trong bụng nàng không phải con ngươi, mà là một yêu nghiệt!"

"Phượng Thành chàng không nên nói bậy." Sở Tích Nguyệt lôi kéo góc áo Phượng Thành, nói: "Chàng tức giận cũng không thể nói điềm xấu như vậy!"

"Không quan hệ." Mộ Dung Vân Thư vô cùng độ lượng cười cười, thản nhiên nói: "Cho dù là yêu nghiệt, ta cũng muốn đem hắn sinh ra. Nếu hắn không yêu nghiệt, ta cũng nhất định đem hắn dạy dỗ thành yêu nghiệt. Đến lúc đó, kẻ nói một lời thành sự thật - Phượng công tử, cũng đừng ghét bỏ hắn. Nếu hắn làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ngươi trăm ngàn lần phải thông cảm, không cùng hắn chấp nhặt mới tốt."

Trên mặt trắng nõn của Phượng Thành nhất thời lần lượt thay đổi thành đen, sấm vang chớp giật, "Yêu nghiệt nên bị bóp chết từ trong nôi. Về sau khi sinh ra sẽ không hại người!"

Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư sâu kín nhìn về phía Sở Trường Ca, "May mắn chàng cùng hắn không phải thanh mai trúc mã." Rất khó tưởng tượng bộ dáng Sở Trường Ca quấn tã lót vươn ma thủ hướng Phượng Thành mới sinh...

Đang nghĩ tới, bỗng nhiên, Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy bụng một trận đau nhức, cái trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Tâm Sở Trường Ca căng thẳng, vội la lên: "Làm sao vậy?"

Mộ Dung Vân Thư đau đớn mà cau mày, trên mặt lại mang theo cười, "Nếu thiếp không đoán sai, hẳn là... Yêu nghiệt muốn xuất thế."

Sở Trường Ca ngẩn ra, tiếp theo thất kinh kêu lên: "Không phải còn một tháng nữa mới sinh sao? Phượng Thành lang băm nhà ngươi!"

Phượng Thành cũng hoảng, chửi nói: "Đứa con yêu nghiệt của ngươi ra sớm đâu có liên quan gì tới ta?!"

"Ai nha, hai người các ngươi đừng ầm ỹ. Đại tẩu sẽ sinh, mau nghĩ biện pháp nha!" Sở Tích Nguyệt hoang mang lo sợ kêu to.

Sở Trường Ca liên tục gật đầu, nói: "Đúng đúng đúng, hiện tại không phải thời điểm cùng lang băm tính sổ. Tích nhi, nhanh đi kêu nương đến..."

Không đợi Sở Trường Ca nói xong, Mộ Dung Vân Thư nắm cánh tay hắn nói: "Không cần kêu Yêu Nguyệt tiên tử, thiếp nhìn thấy bà liền sinh không được..."

"..."

"Thấy bà, thiếp liền nhịn không được muốn cùng bà đối nghịch."

"..."

"Đi gọi bà mụ đến."

"A, đúng, bà mụ, bà mụ!" Sở Trường Ca một mặt ôm Mộ Dung Vân Thư hướng phòng ngủ mà đi, một mặt hướng ngoài cửa trước hét lớn: "Bốn người các ngươi, lập tức mời bà mụ tốt nhất thành Yến châu đem đến cho ta!"

*

Thời gian từng giây từng giây đi qua, chậm chạp không thấy Đông Nam Tây Bắc mang theo bà mụ trở về. Lòng Sở Trường Ca nóng như lửa đốt, một mặt trấn an Mộ Dung Vân Thư, một mặt mắng Phượng Thành là lang băm.

Phượng Thành mới đầu còn đáp hai câu, sau lại dần dần cũng bắt đầu cảm thấy chính mình là lang băm, cũng hạ quyết tâm, từ nay về sau nhất định khổ tâm nghiên cứu đỡ đẻ, miễn cho tương lai khi Tích nhi sinh đứa nhỏ phải chịu khổ.

Không biết qua bao lâu, Đông Nam Tây Bắc rốt cục đã trở lại. Nhưng mang đến không phải bà mụ, mà là Yêu Nguyệt tiên tử.

Sở Trường Ca giận dữ, "Có phải không muốn sống hay không?!"

Đông Nam Tây Bắc bị một tiếng chất vấn này sợ tới mức run run một chút. Đông hộ pháp vội vàng giải thích nói: "Lúc này không phải nói giỡn, thực không phải. Chúng ta đến thành Yến châu, chỉ tìm được một bà mụ, là đói chỉ còn lại có nửa cái mạng, mặc kệ chúng ta nói cái gì đều chỉ biết trả lời "Đói". Thật sự không có cách nào, chúng ta đành phải tìm lão phu nhân đến..."

Nghe giải thích xong, Sở Trường Ca tức giận giảm một ít, sắc mặt vẫn như cũ không vui, vừa tức vừa vội.

Sở Tích Nguyệt nói: "Nương, hiện tại không có bà mụ, đại tẩu rất nhanh sẽ sinh. Ngài mau tới đỡ đẻ cho đại tẩu đi."

"A? Ta... Ta..." Yêu Nguyệt tiên tử bị dọa trắng mặt.

Sở Tích Nguyệt nói: "Nơi này chỉ có ngài có kinh nghiệm sinh đứa nhỏ."

"Ta..." Yêu Nguyệt tiên tử vô cùng gấp, trong bụng có lời muốn nói, lại không biết nên nói từ đâu, nói năng lộn xộn, "Ta không biết... Sẽ không... Ta..."

Sở Tích Nguyệt so với nàng còn gấp hơn, "Nương, ngài đừng nói nhiều như vậy, nhanh chút đỡ đẻ cho đại tẩu đi! Ngài không muốn ôm cháu sao?"

Sở Trường Ca đang cầm tay Mộ Dung Vân Thư, thấp giọng nói: "Nương, làm ơn." Trong giọng nói mang theo cầu xin.

"Ta..."

"Các ngươi... Không cần khó xử bà." Mộ Dung Vân Thư chịu đựng đau đớn kịch liệt nói: "Cho tới bây giờ bà vốn chưa từng sinh qua đứa nhỏ."

Lời vừa nói ra, toàn bộ đều kinh ngạc. Nếu Yêu Nguyệt tiên tử chưa từng sinh đứa nhỏ, như vậy Sở Trường Ca cùng Sở Tích Nguyệt làm sao mà có?

Vẻ mặt Yêu Nguyệt tiên tử kinh ngạc, "Sao ngươi có thể biết..."

Mộ Dung Vân Thư không trả lời vấn đề của bà, bởi vì nàng đã đau đến không có khí lực nói chuyện.

Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ... Sở Trường Ca cực lực bảo chính mình tỉnh táo lại, kích động không thể giải quyết vấn đề gì. Việc cấp bách là tìm người đến thay Vân Thư đỡ đẻ... Đỡ đẻ... Đỡ đẻ...

Càng loạn càng gấp, càng gấp càng loạn.

Bỗng nhiên, Sở Trường Ca nhớ tới một người, mừng rỡ như điên nói: "Thỉnh bà vú Vương! Mau, nhanh đi đem Vương phu nhân đến!"

Sở Trường Ca mệnh lệnh, Đông Nam Tây Bắc lập tức xuất động.

*

Khi Vương phu nhân nhìn thấy bốn nam tử hung thần ác sát chưa nói một chữ đứng ở trước mặt chính mình, lại sợ tới mức ngất đi, trước đó còn thì thào: "Ta không dám nói xấu nàng... Cũng không dám nữa..."

Nàng hôn mê, ót Đông Nam Tây Bắc cũng sung huyết, thiếu chút nữa hôn mê theo.

"Hiện tại làm sao bây giờ?" Bắc hộ pháp cau mày vẻ mặt vô kế khả thi.

Đông hộ pháp nhìn Vương phu nhân trầm ngâm một lát, nói: "Lấy nước lạnh hắt tỉnh, nâng đi."

"Cái này dễ! Ta đi lấy nước lạnh." Bắc hộ pháp xoay người đi lấy nước. Lại bị Nam hộ pháp gọi lại, "Hay là trước hết nâng trở về rồi hãy đem nàng cứu tỉnh. Bằng không nửa đường sẽ lại hôn mê." Hắn không biết trái tim lão thái thái có chịu nổi bị dọa không.

"Có đạo lý."

Chủ ý đã định, bốn người lập tức mỗi người một tay, chân, nâng vương phu nhân cấp tốc bay về phía khách viện, trong lòng nhịn không được cảm thán: tiểu giáo chủ, ngươi không có mẹ hiền lại không có cha tốt, làm sao lại vội vã đi ra như vậy? Ngươi cũng biết, cha mẹ của ngươi hại người khác, là người thân không ai chịu nhận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK