"Mộ Dung tiểu thư, chủ công nhà ta cho mời." Nam tử áo đen cầm đầu nói.
Mộ Dung Vân Thư cũng không hỏi chủ công của đối phương rốt cuộc là người thế nào, đi lên phía trước, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt nói: "Hiện tại không rãnh, bảo hắn đợi đến ngày mai sau khi mặt trời mọc, đến Mô Dung phủ gặp mặt, ta sẽ suy nghĩ xem có đến gặp hắn hay không."
Nam tử áo đen ngạc nhiên, nàng thật cho là bọn họ tới ‘mời’ nàng? Giật mình, hắn nói: "Bây giờ chủ công nhà ta muốn gặp cô nương."
Mộ Dung Vân Thư nheo mi, "Không thể không gặp?"
"Không thể không gặp."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Được. Ngươi trở về gọi hắn tới, ta phá lệ ở chỗ này chờ hắn một phút."
Nam tử áo đen lần nữa ngạc nhiên, nàng là thật khờ lại còn giả bộ ngu? Không nhìn ra bọn họ là tới ‘trói người’ sao?
"Đại ca, đừng cùng với nàng nói nhảm, trực tiếp mang đi." Có người không nhịn được.
Lời vừa nói ra, toàn trường xôn xao. Hai bên quần chúng vây xem bắt đầu bàn luận xôn xao.
"Những người này lai lịch như thế nào?"
"Không biết. Nhưng mà nếu dám đắc tội Mộ Dung phủ, lai lịch nhất định không nhỏ."
"Nghe nói tân cô gia Mộ Dung phủ là đại ma đầu, có phải là tới tìm trả thù hay không?"
"Cái gì tân cô gia, còn chưa thành thân đấy."
"Cũng đã đính hôn rồi, thành thân không phải chuyện sớm hay muộn sao?"
"Đây có thể nói không cho phép. Trước đây nàng không phải cũng cùng thiếu trang chủ Danh Kiếm Sơn Trang định hôn ước sao? Không phải như vậy sao......"
"Hư! Ngươi không muốn sống à! Còn dám nói chuyện kia."
Mộ Dung Vân Thư chỉ khẽ mỉm cười, đối với lời bàn tán của người khác ngoảnh mặt làm ngơ, đối với muời tám người kia thản nhiên mà nói: "Chư vị nếu người đã ở Kim Lăng, trước tiên nên nghe ngóng thăm dò, người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội, tránh việc đắc tội với người không nên đắc tội, chặt đứt đường sống của mình."
Nghe vậy, mười tám người sắc mặt chợt biến, vận sức chờ phát động.
Sở Trường Ca chỉ cười nói, "Phu nhân, ngươi trực tiếp quá."
Mộ Dung Vân Thư cũng cười, nghiêng đầu nhìn ánh mắt của hắn, tình ý sâu xa nói: "Chờ ngươi đến tuổi ta thì sẽ hiểu được rất nhiều thứ đều không cần lịch sự nữa."
"...... Ta sợ là không có cơ hội đó." Sở Trường Ca nói nghiêm trang, rất tiếc nuối. Tuổi ấy của nàng, hắn đã sớm qua......
Mộ Dung Vân Thư vốn chỉ muốn trêu đùa hắn, không ngờ bị hắn chọc cho bật cười, bị mấy thất mã cùng mấy người phá hư, tâm tình tốt đã lập tức trở lại.
Mộ Dung Vân Thư cười một tiếng, Sở Trường Ca tâm tình cũng trở nên cởi mở. Dục vọng giết người, cũng không còn mạnh mẽ. "Hôm nay ta không muốn giết người, các ngươi đi đi." Sở Trường Ca đặc biệt khoan hồng độ lượng nói.
"Hừ! Giọng điệu thật lớn! Mộ Dung Vân Thư, chủ công chúng ta cũng không muốn làm khó ngươi, nếu ngươi biết cân nhắc, thì nên đi theo chúng ta, nếu không, đừng trách chúng ta không khách sáo!" Nam tử áo đen nói.
Mộ Dung Vân Thư thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: "Tuổi còn trẻ, tội gì gây khó dễ cho tánh mạng của mình."
Nam tử áo đen còn chưa hiểu rõ ý tứ những lời này của nàng, chỉ thấy một côn chín khúc Linh Lung từ trên không bay tới, như một con phi long nổi giận. Hắn chỉ cảm giác ngay trước mắt mình thoáng qua một thứ gì đó, mất trọng tâm, rơi xuống ngựa, ở giữa không trung bị xích sắt hung hăng đánh trúng, bay đến hơn ba thước, trong khoảnh khắc ấy ngũ tạng bên trong giống như bể nát, một cỗ nhiệt huyết chợt từ trong thân thể xông ra, phun xuống đất, chân khí loạn, có đồ vật gì đó đang trôi qua.
"Đại ca!" Mười bảy người còn lại rối rít nhảy xuống ngựa vây quanh hắn, vừa nóng vừa giận hỏi: "Đại ca, ngươi làm sao vậy?"
"Ta không sao." Nam tử áo đen lau đi máu nơi khóe miệng, giương mắt nhìn về phía người ra tay với hắn, nói: "Các hạ rốt cuộc là người nào?"
Tây hộ pháp cười lạnh một tiếng, nói: "Ngay cả ta là ai ngươi cũng không biết được, còn dám ở trước mặt giáo chủ bổn giáo nói khoát mà không biết ngượng?"
Lúc này, trong đám người vây xem có người thấp giọng mà nói ra: "Vũ khí của hắn thoạt nhìn rất giống như vũ khí của Thuyết thư tiên sinh ‘chín khúc Linh Lung quái hiệp ngang dọc thiên hạ Liễu Thừa Phong’."
Lại có người nói: "Không thể nào, nhìn tuổi của hắn, khi Liễu Thừa Phong tung hoành giang hồ thì hắn sợ rằng còn chưa ra đời."
Nghe vậy, nam tử áo đen kia cả kinh nói: "Chẳng lẽ các hạ là truyền nhân của Liễu lão tiền bối?"
Tây hộ pháp nhướng mày một chút, nói: "Thấy ngươi gọi sư phụ ta một tiếng ‘tiền bối’, ta tha cho ngươi một mạng." Nói xong, lại nhìn mười bảy người còn lại một chút, nói: "Các ngươi cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của ta, muốn sống thì lập tức cút cho ta."
Mọi người gật đầu như giã tỏi, "Vâng, Vâng......"
Mười tám người, mười tám ngựa chạy trối chết.
Rất nhanh, trên đường lại náo nhiệt trở lại.
Sở Trường Ca đối với Đông hộ pháp nháy mắt ra hiệu, Đông hộ pháp ngầm hiểu liền gật đầu, lại ngoảnh mặt về phía ba người Nam Tây Bắc nháy mắt ra hiệu, sau đó lặng lẽ theo đuôi mười tám người kia.
Đêm đó, bốn người Đông Nam Tây Bắc liền tìm hiểu kẻ đứng phía sau, đúng là đứa con bị phế của tiên hoàng —— Thịnh Vương —— đất phong chính là cánh đồng hoang phía Tây Bắc Yến Châu.
Yến Châu mặc dù là một trong chín châu to lớn, nhưng chỉ là một đảo nhỏ, trước kia ở trên đảo đều là tộc người chưa khai hóa, sau Thịnh Vương bị Đương Kim Thánh Thượng lưu đài đến Yến Châu, thì đảo nhỏ ấy mới dần dần được khai hóa.
Đã là người của Thịnh Vương, thật không kỳ quái bọn họ tại sao đối với sự tồn tại của Sở Trường Ca làm như không thấy. Thật đúng là người không biết không biết sợ, bọn họ sống lâu ở trên đảo, dĩ nhiên sẽ không biết mấy năm gần đây Trung Nguyên gió nổi mây phun, tự nhiên cũng sẽ không biết được Sở Trường Ca có bao nhiêu lợi hại.
"Ngay cả khiêm tốn như Thịnh Vương cũng tới Kim Lăng, xem ra, thành Kim Lăng sẽ bắt đầu náo nhiệt." Mộ Dung Vân Thư thích thú cười nói. Đổi lại là trước kia, nàng sẽ cảm thấy khó hiểu Thịnh Vương này vì sao lại vô duyên vô cớ xúi quẩy tìm đến nàng, nhưng sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng không cần đoán cũng biết, chuyến đi này của Thịnh Vương, nhất định là hướng về thế lực phía sau lưng Mộ Dung phủ nàng mà đến.
Bắc hộ pháp nói: "Hai mươi năm trước tiên hoàng bệnh qua đời, đương kim Thái hậu làm trái với tổ chế phế thái tử gần tám tuổi, cũng chính là Thịnh Vương bây giờ, thay đổi lập em ruột của tiên hoàng là hoàng đế bây giờ, từ đó về sau, Thịnh Vương bị lưu đày đến Yến châu, không do Thiên Tử truyền triệu không thể nào tự ý rời khỏi đất phong, bước vào Trung Nguyên. Thịnh Vương giấu tài hai mươu năm, hôm nay lặng lẽ lẻn vào Kim Lăng, chỉ sợ là không thành công thì quyết tâm hy sinh, muốn đoạt lại ngôi vị hoàng đế."
Mộ Dung Vân Thư xoa ấn đường, mệt mỏi nói: "Chỉ sợ người để mắt tới long ỷ trên điện Kim Loan kia, không phải một mình hắn." Một hoàng đế, phải thất bại rất nhiều mới có thể gây ra nông nỗi bầy vương gia luân lạc cùng tạo phản......
Lúc này, Sở Trường Ca vẫn trầm mặc không nói chợt vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Nàng hi vọng ai làm hoàng đế?"
Mộ Dung Vân Thư sửng sốt, loại chuyện như vậy thì nàng có thể hy vọng sao?
Sở Trường Ca lại nói, "Nàng nhắm trúng người nào, thì ta lưu lại hắn, những người còn lại tất cả giết chết, nên chuyện gì cũng không xảy ra."
"......" Người này quả nhiên rất có phong độ giáo chủ.
"Giáo chủ nói chí phải. Dù sao bất kể là Lương Vương, Thịnh Vương hay những vương gia khác, cuối cùng chỉ có thể có một người làm hoàng đế, những người còn lại chỉ có một con đường là chết, chết sớm hay muộn đều như nhau, không bằng chúng ta cho hắn vui vẻ một chút, cũng đỡ phải hao tài tốn của, sanh linh đồ tháng." Bắc hộ pháp nói.
Ba người Đông Nam Tây đều gật đầu, trăm miệng một lời, "Tiểu Bắc nói có lý." Đấm đá nhau, bày mưu tính kế quá phức tạp, vẫn là giết người đơn giản hơn.
Mộ Dung Vân Thư vẻ mặt hắc tuyến, quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn (Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được), người trong ma giáo tư tưởng giác ngộ...... Quả nhiên vẫn là trình độ từ trong bụng mẹ. Nếu giết mấy người mà thiên hạ có thể thống nhất, hoàng đế cũng không cần học đạo làm đế vương, khổ luyện võ công là được...... Không, luyện võ công cũng không được, dù sao luyện đến sống thọ và chết ở nhà cũng không cản nổi người họ Sở này, thoái vị để cho người hiền tài làm mới là vương đạo.
Hôm sau, Thịnh vương quả nhiên đến Mộ Dung phủ chào hỏi.
Nghe tổng quản thông báo, Mộ Dung Vân Thư chỉ nói hai chữ, "Không gặp."
Tổng quản không nói hai lời, yên lặng lui ra.
"Nhị muội, biểu hiện gương thật xuất sắc." Yêu Nguyệt tiên tử cười hề hề đi vào cửa nói.
Nghe được hai chữ ‘Nhị muội’, trán Mộ Dung Vân Thư nhảy lên, nàng dám khẳng định, mẹ chồng tương lai già mà không kính này chính là cố ý. Chỉ là, mẹ chồng muốn chơi, nàng dâu này có thể nào không phối hợp đây?
Mộ Dung Vân Thư mím môi cười một tiếng, nói: "Đại tỷ, ngươi đã đến rồi."
Yêu Nguyệt tiên tử ngẩn ra, sau đó cười nói: "Gọi ta là ‘đại tỷ’, ngươi không phải cảm thấy không được tự nhiên sao?"
Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn bà một cái, lạnh nhạt nói: "Không tồi."
"...... Ngươi đã kêu thuận miệng như vậy, không bằng chúng ta thắp hai nén hương, kết nghĩa kim lan thôi." Yêu Nguyệt tiên tử không có hảo ý nói.
"Được." Mộ Dung Vân Thư để quyển sách trên tay xuống, nói với Lục Nhi: "Đi, đi gọi cô gia tới, để hắn làm chứng cho ta và mẹ hắn kết nghĩa kim lan."
"Dạ!" Lục Nhi che miệng cười trộm chạy đi.
Thấy thế, Yêu Nguyệt tiên tử trợn tròn mắt, ‘bốn người ngu ngốc’ rõ ràng nói Mộ Dung Vân Thư chẳng qua là miệng mồm lợi hại mà thôi, nếu thật sự là vậy, tuyệt không dám cùng bà kết bái, cho nên bà mới chuyện cũ nhắc lại, tính một ván hòa nhau. Có thể xem tình hình lúc này đây, rất không ổn nha......
Suy nghĩ bay loạn xạ, Yêu Nguyệt tiên tử quyết định đánh đòn phủ đầu, ác nhân cáo trạng trước, "Ngươi nghĩ muốn chia rẽ tình cảm của ta và a Trường sao?"
Mộ Dung Vân Thư cười nói: "Đại tỷ nghiêm trọng. Tiểu muội cũng chỉ làm theo ý của ngươi, để cho phu quân tương lai của mình chịu chút buồn bực thua thiệt mà thôi, tại sao có thể coi là gây chia rẽ? Huống chi, ta và ngài, tỷ muội tương xứng, kết nghĩa kim lan, cũng là đại tỷ ngài nói ra trước, ta cũng chỉ là nghe theo phân phó thôi."
Yêu Nguyệt tiên tử cứng họng, lúng ta lúng túng nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Vân Thư ba giây, sau đó nói: "Được, kết bái thì kết bái, dù sao đến lúc đó bị tức chết cũng không phải là trượng phu của ta." Giọng nói mười phần bình nứt không sợ bể.
Mộ Dung Vân Thư dở khóc dở cười, thì ra còn chưa thành thân, nàng cũng đã là ‘con gả ra ngoài như bát nước đổ đi’, sống chết không liên quan?
Sở Trường Ca chạy tới vừa lúc đúng nghe được mẫu thân nói câu kia, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái nhất thời trầm, đen như than, khóe miệng khẽ run, tức giận nói: "Trượng phu của mẹ dĩ nhiên tức không chết, nhiều lắm là bị tức sống dậy mà thôi!"
Yêu Nguyệt tiên tử lại tuyệt không tức giận, cười ha hả nói: "Con có thể tới thay vi nương cùng vợ con làm nhân chứng, vi nương thật là vui mừng."
"......" Sở Trường Ca rất thất bại. Gặp phải mẫu thân như vậy chỉ e thiên hạ không loạn, hắn thật sự là không còn kế sách.
"Nếu như......" Mộ Dung Vân Thư đột nhiên mỉm cười mở miệng, "Nếu như chàng cùng với bà ấy đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, chúng ta cũng không coi là loạn luân. Còn nữa nếu như......" Nàng dừng một chút, "Chàng cần người làm chứng, ta có thể gắng gượng giúp chàng làm chứng."
Sở Trường Ca ngửa mặt lên trời thở dài, hắn sai lầm rồi, hắn thật sai lầm rồi, không nên tới tiếp tay làm việc xấu......