Thạch Nhị tiên sinh chỉ cảm thấy từng đạo khí lạnh nhắm thẳng lưng mình mà bắn, toàn thân có thể cảm nhận được khí lạnh giống như dao nhỏ. "Sở Trường Ca, ta tốt bụng vội tới truyền tin cho ngươi, ngươi lại một bộ dáng muốn đem ta ăn sống nuốt tươi là có ý tứ gì?" Thạch Nhị tiên sinh vươn thẳng sống lưng nói.
"Ngươi biết rõ ta phá không được cơ quan của ngươi!" Vẻ mặt Sở Trường Ca tối tăm.
"Á... Cái này... Nữ nhân của ngươi sẽ mở được, ngươi ở bên ngoài gõ cửa..."
Không đợi Thạch Nhị tiên sinh nói xong Sở Trường Ca liền một lời cự tuyệt: "Không được."
Thạch Nhị tiên sinh: "Vì sao?"
"Không được chính là không được."
"..." Thạch Nhị tiên sinh thật sự không nghĩ ra tại sao người trẻ tuổi thời nay đều không được tự nhiên như vậy. Nhất là kẻ ở trước mắt này, lý do không hề được tự nhiên.
Sở Trường Ca nghĩ nghĩ, nói: "Đem bản vẽ địa lao giao cho ta."
"Không được." Lúc này đến phiên Thạch Nhị tiên sinh một lời cự tuyệt.
"Mạng hoặc bản vẽ, ngươi hãy chọn một thứ."
"..." Thạch Nhị tiên sinh liếc mắt xem thường, nói: "Hiện tại ta là người của Mộ Dung phủ, ngươi không thể tùy tiện giết ta."
Lông mi hẹp dài của Sở Trường Ca hơi hơi nâng lên, cấp cho Thạch Nhị tiên sinh một ánh mắt lạnh, nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không tùy tiện giết ngươi, ta sẽ thực sự giết ngươi."
Nghe được hai chữ "thực sự" mang theo nghiến răng nghiến lợi, trong đầu Thạch Nhị tiên sinh lập tức hiện ra "Thiên đao vạn quả", "Bầm thây vạn đoạn" linh tinh từ ngữ..."Ngươi tùy tiện chọn đi." Lòng Thạch Nhị tiên sinh còn sợ hãi nói.
Sở Trường Ca lườm hắn một cái, lặp lại: "Bản vẽ."
"Không được. Chúng ta làm nghề này, cũng có luật lệ. Giống như ma giáo các ngươi giết người chưa bao giờ lưu người sống, chúng ta tạo cơ quan, cũng sẽ không đem bản vẽ lưu lại, lại càng không truyền ra ngoài."
"Dông dài thêm một câu, tin ta cho ngươi lập tức đổi nghề hay không?" Sở Trường Ca tăng thêm giọng điệu.
"... Ta đã đổi nghề một lần rồi. Từ cao thủ thiết kế cơ quan thành thợ xây, đả kích đã đủ trầm trọng. Người Sở gia các ngươi không thể nhân từ một chút sao? Làm bậy nhiều quá, là sẽ đoạn tử tuyệt tôn." Thạch Nhị tiên sinh thở dài.
Sở Trường Ca nghe vậy cười khó hiểu, nói: "Ngươi yên tâm, ta đã có đời sau, sẽ không đoạn tử tuyệt tôn."
"Không phải còn chưa đầy một tuổi sao? Đứa nhỏ một tuổi, rất dễ chết non."
Khoảng khắc, ánh mắt xinh đẹp biến thành một đường, Sở Trường Ca kỳ quái lặp lại lời của hắn: "Đứa nhỏ một tuổi, rất dễ chết non?"
Thạch Nhị tiên sinh thấy thế lập tức lui về phía sau hai bước, vô cùng nịnh nọt nói: "Đó là nói với đứa trẻ bình thường, đứa trẻ bình thường. Đứa trẻ của ngươi, nhất định đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, mệnh thật sự cứng rắn, không như những đứa trẻ khác."
"Không thể tưởng được ngươi cũng biết nịnh hót." Sở Trường Ca chế nhạo.
"Ặc..." Thạch Nhị tiên sinh cứng lại. Đột nhiên kinh ngạc, từ sau khi đổi nghề làm thợ xây ở Mộ Dung phủ, mình nói lời a dua nịnh hót càng ngày càng dễ dàng. Sao lại thế này? Chẳng lẽ là... Mưa dầm thấm đất? Đúng rồi, nhất định là thế. Người mà hắn tiếp xúc, tất cả đều là kẻ nịnh hót, hắn là bị ảnh hưởng, bị ảnh hưởng.
Sở Trường Ca lại nói: "Nhưng mà lời này của ngươi ta thích nghe. Con ta, đương nhiên là có số mạng trăm tuổi." Nghĩ đến tiểu Mộ Dung, đáy mắt Sở Trường Ca lập tức lộ ra sắc thái kiêu ngạo. "Khi bé ba tháng có thể phá giải huyệt đạo bị ta điểm. Về sau lớn lên, không biết sẽ lợi hại thế nào."
Thần trí vừa khôi phục bình thường, Thạch Nhị tiên sinh lại cứng ngắc. Tuy rằng hắn họ Thạch, nhưng dù sao tổ tông cũng không phải là một tảng đá, không chịu được bị dọa nha! "Ngươi đang đe dọa sao?" Thạch Nhị tiên sinh hỏi.
"Ngươi yên tâm, chờ khi bé trưởng thành, ngươi đã sớm qua đời, tai họa không đến phiên ngươi." Sở Trường Ca tươi cười khả ái.
Hai sợi râu cá trê không ngắn không dài của Thạch Nhị tiên sinh hung hăng run lên vài cái, nghiêm mặt nói: "Ta tối thiểu còn có thể sống hai mươi năm!"
"Ta lại cảm thấy ngươi chỉ có thể sống hai mươi giây." Sắc mặt Sở Trường Ca lại trầm xuống, "Bản vẽ." Suýt nữa bị hắn nói sang chuyện khác.
Sao hắn còn nhớ rõ việc này! Thạch Nhị tiên sinh vô cùng thất bại thở dài một hơi, nói: "Bản vẽ, ta thực không có. Nhưng mà ta có thể chỉ ngươi cách phá giải cơ quan."
"Nói."
"... Phải tới hiện trường mới có thể làm."
*
Cùng lúc Thạch Nhị tiên sinh lặng lẽ hướng Sở Trường Ca báo tin, Mộ Dung Vân Thư lại đang "Tiếp kiến" Hoa Dạ Ly.
Trước khi đi vào thạch lao (nhà tù bằng đá), Hoa Dạ Ly suy nghĩ rất nhiều loại lời mở đầu, mà khi hắn đi vào cửa nhìn thấy Mộ Dung Vân Thư, những lời nói chuẩn bị trước đó đều đã quên. Trong đầu, chỉ có dung nhan thanh lệ của nàng, cùng với biểu tình vĩnh viễn không mặn không nhạt khi đối mặt hắn.
Từ lúc chia tay lần trước, đã hơn một năm không gặp. Trong một năm này, không có đêm nào hắn không nhớ nàng mà trằn trọc khó ngủ. Biết rõ lòng của nàng sớm đã giao phó toàn bộ cho Sở Trường Ca, hắn lại tình nguyện khăng khăng một mực, đem tình yêu thấm vào xương tủy, khắc cốt minh tâm.
Hôm nay, hắn muốn ra tay chấm dứt tình trạng luyện ngục không dứt này.
Hoa Dạ Ly rũ mắt xuống, giấu đi toàn bộ thâm tình, lại ngẩng đầu, đáy mắt đã là gió êm sóng lặng. Hắn nâng bước chậm rãi đi về phía trước, đi đến đối diện nàng, ngồi xuống.
Hoa Dạ Ly còn đang suy tư nghĩ câu đầu tiên nên nói sau khi gặp lại là cái gì, chợt nghe giọng nàng nhàn nhạt vang lên, "Ta không nghĩ ngươi lại ngu xuẩn như vậy."
Ngu xuẩn... Đúng vậy, ngu xuẩn. Nếu hắn không ngu xuẩn, tại sao lại lưu luyến si mê một nữ tử không thể yêu thương mình? Trong lòng Hoa Dạ Ly cười khổ, trên mặt cũng là gợn sóng không sợ hãi, thản nhiên nói: "Ta nói rồi, ta muốn lưu nàng lại, mặc kệ dùng phương pháp gì."
Mộ Dung Vân Thư không lập tức nói tiếp, cúi đầu nhìn chén trà trong tay một hồi lâu, mới giương mắt nhìn về phía hắn, nói: "Chuyện này, ta nghĩ thật lâu, thủy chung không nghĩ thông, thông minh như ngươi, vì sao lại lặp đi lặp lại nhiều lần sai lầm giống nhau? Ta nghĩ, bên cạnh ngươi nhất định không hề thiếu người thanh tỉnh nhắc nhở ngươi không nên theo vết xe đổ, mà ngươi, tất nhiên lại không tiếp thu ý kiến bọn họ. Ngươi rõ ràng là người hiểu điều hay lẽ phải, sao lại cưỡng ép nhân duyên, đối với chuyện này luôn kiên trì, dù biết là sai lầm?"
Không nghĩ ra sao? Nàng thông minh như vậy, làm sao có thể không nghĩ ra? Nếu nàng nguyện ý, sẽ thật sự nhìn ta liếc mắt một cái, chỉ sợ liếc mắt một cái, sẽ phát hiện ra, cố chấp của ta là đương nhiên cỡ nào. Con ngươi đen của Hoa Dạ Ly khinh động, trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Có lẽ là vì, trong chuyện này, chỉ có không ngừng phạm sai lầm, trong lòng mới có thể thống khoái."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy tâm run lên, đáy mắt thoáng hiện mấy phần kinh ngạc, bỗng nhiên hiểu được hành động của Hoa Dạ Ly vì sao mà có. Nàng cũng từng, đối với cảm tình cùng Sở Trường Ca, biết rõ không nên phạm, vẫn dứt khoát chấp mê. Bất đồng là, cảm tình của nàng có đường để đi, mà Hoa Dạ Ly... Nhất định cùng đường.
Lại giương mắt, Mộ Dung Vân Thư thấy được thâm tình trong mắt Hoa Dạ Ly, cứ để tình cảm đó bị giấu sâu như vậy, thật không có thiên lý. "Ngươi có thể... Không cần như thế." Ngữ khí Mộ Dung Vân Thư tốt hơn rất nhiều.
Nàng đã biết?! Hoa Dạ Ly kinh ngạc, lập tức lại cúi đầu, bộ dáng xấu hổ vô cùng. "Ta biết. Nàng cũng không nên làm cho phức tạp hơn, ta đã nghĩ thông suốt."
Nghĩ thông suốt? Mộ Dung Vân Thư thật cao hứng nghe được hắn nói như vậy, chăm chú lắng nghe câu sau của hắn.
Sau một lúc lâu, Hoa Dạ Ly mới một lần nữa mở miệng, giống như hạ quyết tâm rất lớn, khuôn mặt lạnh lùng tản ra làm cho trong lòng người ta đau đớn. "Giang sơn cùng mỹ nhân, ta lựa chọn giang sơn." Bởi vì mỹ nhân, cả đời hắn cũng không thể có được.
"Như vậy, ngươi tính thả ta đi sao?" Tuy là chỉ cần nàng muốn, lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi này, nhưng mà nàng nguyện ý cho Hoa Dạ Ly một đường lui. Chỉ cần hắn tự mình đem nàng đưa đến trước mặt Sở Trường Ca, nàng liền cùng hắn cười xóa hết thù hận.
Kỳ thật trải qua nhiều sống chết gay gắt như vậy, Mộ Dung Vân Thư đã muốn đem ân oán phàm trần xem phai nhạt. Người còn sống, phải hiểu được rõ ràng cái gì mới là quan trọng nhất. Đối với Hoa Dạ Ly mà nói trọng yếu nhất là giang sơn, mà đối với nàng mà nói, quan trọng nhất, là một nhà ba người vĩnh viễn ở bên nhau. Chỉ cần không hề có phân cách, cái gì cũng đều đáng tha thứ.
Làm cho Mộ Dung Vân Thư thất vọng là, Hoa Dạ Ly cự tuyệt đề nghị của nàng.
"Bây giờ còn chưa thể thả nàng đi." Hoa Dạ Ly nói.
Mộ Dung Vân Thư rũ mắt xuống, không thèm nhắc lại.
"Ta cần cùng Sở Trường Ca gặp mặt một lần. Chờ sau khi ta cùng hắn gặp qua nói qua, hắn sẽ đến đưa nàng đi."
"Đa tạ."
Khóe miệng Hoa Dạ Ly giật giật, xoay người rời đi. Ngay lúc ra khỏi địa lao kia, hắn đối với trong lòng chính mình nói bốn chữ —— đế vương vô yêu.
*
Đêm đó, sau khi mọi người say ngủ, Sở Trường Ca liền lặng lẽ lẻn vào địa lao đại doanh Hoa Dạ Ly, Thạch Nhị tiên sinh chờ ở nơi này đã lâu.
Thạch Nhị tiên sinh: "Ta có thể hỏi ngươi..."
"Nhỏ giọng chút!" Sở Trường Ca thấp tiếng.
Thạch Nhị tiên sinh sửng sốt, nói: "Mặt trên nghe không được thanh âm."
"Ta biết. Ta sợ nàng nghe được." Sở Trường Ca chỉ vào một mặt tường đá trước mặt nói.
"Ngươi vốn chính là tới đón nàng, để nàng nghe được thì đã sao?"
"Ai nói là ta tới đón nàng?" Sở Trường Ca nhíu mày nói: "Hôm nay ta tới quen thuộc cơ quan."
"..."
"Ngày mai lại đến đón nàng."
"... Xin hỏi ta có thể hỏi ngươi vì sao làm điều thừa không?"
"Không thể."
"..." Thạch Nhị tiên sinh liếc mắt xem thường, nói: "Kỳ thật cho dù ngươi không nói ta cũng biết. Người như ngươi là loại hễ làm cái gì đều cố gắng đạt tới trời đất kinh ngạc quỷ thần khiếp sợ, không thể lặp lại, đương nhiên là muốn trước mặt con mình bộc lộ tài năng."
Hàm Sở Trường Ca vừa nhấc, nhíu mày không nói.
Quả nhiên. Thạch Nhị tiên sinh thực không biết nói gì lắc lắc đầu, nói: "Bé mới tám, chín tháng, cho dù ngươi đi gặp bé, bé cũng sẽ không coi thường ngươi. Ngươi lo chi nhiều vậy?"
Sở Trường Ca căn bản không để ý tới lời hắn nói, thúc giục: "Nhanh chút."
Thạch Nhị tiên sinh không có biện pháp với hắn, vừa định nói cho hắn vị trí cơ quan thứ nhất, phía sau đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm u linh lạnh như băng không mang theo một tia cảm tình ——
"Chúng ta cần nói chuyện."
Không đợi Sở Trường Ca phản ứng, Thạch Nhị tiên sinh lập tức giơ hai tay lên cho thấy chính mình trong sạch, "Ta không biết hắn ở trong này!"
Sở Trường Ca khó chịu trừng mắt nhìn Thạch Nhị tiên sinh liếc mắt một cái, sau đó xoay người hướng Hoa Dạ Ly nhếch cằm, mặt không chút thay đổi, nói: "Ngươi ngăn không được ta."
Hoa Dạ Ly nói: "Ta không muốn ngăn trở ngươi. Nói xong, ta liền tự mình mở cửa đá cho ngươi, đưa các ngươi rời đi."
"Có cái gì cần nói, trên chiến trường gặp mặt hãy nói."
"Phải nói bây giờ. Lúc này, giờ phút này." Hoa Dạ Ly nhấn mạnh.
"Sở Trường Ca ngươi cùng hắn nói chuyện đi, dù sao cùng hắn nói mấy câu cũng sẽ không mất miếng thịt nào." Thạch Nhị tiên sinh khuyên nhủ.
Sở Trường Ca trầm ngâm trong chốc lát, cũng hiểu được hắn cùng với Hoa Dạ Ly xác thực cần phải chấm dứt, vì thế nhìn về phía Thạch Nhị tiên sinh, nói: "Nơi này không có chuyện của ngươi."
"..." Tiểu tử này không thể nhẹ nhàng nói chuyện sao? Thạch Nhị tiên sinh bất đắc dĩ thở dài một hơi, dấn bước rời đi.
Trong phòng, chỉ còn lại có Sở Trường Ca cùng Hoa Dạ Ly. Cách một bức tường, ở bên kia, Mộ Dung Vân Thư ôm tiểu Mộ Dung nghiêng tai lắng nghe. Kỳ thực Mộ Dung Vân Thư vô cùng không muốn làm loại sự tình này, nhưng không có biện pháp, tiểu Mộ Dung không biết trúng cái tà gì, buổi tối vẫn không chịu ngủ, lúc này nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh của Sở Trường Ca, lại hưng phấn vô cùng, tay vẫn hướng cửa đá vẫy vẫy, giống như chiêu hồn.
Nàng dắt theo bé lâu như vậy, chưa từng thấy qua bé nhiệt tình như thế. Sở Trường Ca ngược đãi bé mấy tháng, bé lại đối với Sở Trường Ca khăng khăng một mực.
Thật sự là một sói con mắt trắng! (sói mắt trắng chỉ những người vô ơn bạc nghĩa)