Sở Trường Ca, Vệ Chấn Thiên cùng với bốn người Đông Nam Tây Bắc tới phía sau đại doanh quân Lương, liền chia ra ba đường.
Đông Nam Tây Bắc theo bốn hướng Đông Nam Tây Bắc công kích quân Lương, vờ như bất ngờ đánh quân Yến. Sở Trường Ca sẽ một mình tìm đến thăm "Cố nhân" trong đại doanh của quân Lương.
"Ta sẽ làm gì?" Vệ Chấn Thiên nhịn không được hỏi. Bởi vì đám người Sở Trường Ca hình như đã bắt đầu hành động, mà hắn lại còn chưa được phân nhiệm vụ.
"Ngươi liền ở trong này ngốc đi." Sở Trường Ca quay đầu nói.
Vệ Chấn Thiên ngẩn ra, "Sau đó thì sao?" Ngốc ở trong này, cũng nên có nguyên nhân chứ?
"Không có sau đó."
"... Ta không đến để bị các ngươi đùa." Vệ Chấn Thiên nói.
Mày kiếm Sở Trường Ca nhăn lại, nói: "Chúng ta cũng không đến đùa cho ngươi xem."
Vệ Chấn Thiên không muốn vòng vo, nói thẳng: "Ta không đến xem diễn. Nói đi, rốt cuộc cần ta làm gì?"
"Ngươi có thể làm gì?" Sở Trường Ca hỏi.
Vệ Chấn Thiên trầm mặc vài giây, nói: "Mặc kệ ngươi phân phó cái gì, ta đều sẽ làm hết sức."
"Một khi đã như vậy, ngươi liền..." Sở Trường Ca nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi liền hành sự tùy theo hoàn cảnh đi." Dứt lời, đạp nguyệt (là phi thân đó, để thế này cho nó hình tượng ^^) mà đi.
Vệ Chấn Thiên lại sửng sốt, hành sự tùy theo hoàn cảnh, ý tứ chính là tạm thời không có chuyện cho hắn làm? Khóe miệng rút lại, trong lòng Vệ Chấn Thiên không khỏi hô to: bất công, hắn tốt xấu cũng là đại tướng quân của Yến châu, mà trong mắt Sở Trường Ca ngay cả cái việc theo dõi cũng không giao cho hắn. Thật sự là rất khi dễ người!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Sở Trường Ca thật là hơn người, võ công cao cường, ánh mắt trác tuyệt, mưu tính sâu xa, xác thực có kinh thiên vĩ tài (tài năng sánh ngang với trời). Có đôi khi, nhất là thời điểm hắn ngồi ở ghế đại tướng quân, thoạt nhìn tựa như vị quân vương, tự tin, uy nghiêm, tôn quý, tự cao tự đại, duy ngã độc tôn, làm người khác không tự chủ được tâm phục khẩu phục.
Vệ Chấn Thiên đắm chìm bên trong suy nghĩ của chính mình, bỗng nhiên khóe mắt nhoáng lên một cái, phát hiện phía đông lửa lớn bùng cháy, rất nhanh, phía nam, phía tây cùng phía bắc cũng đều là một mảnh lửa đỏ, mà quân Lương cũng đã xôn xao cả lên, rối loạn, người ngã ngựa đổ.
Xem ra, Đông Nam Tây Bắc đã bắt đầu hành động.
Vệ Chấn Thiên lập tức đề cao cảnh giác, tuy rằng không biết Sở Trường Ca để hắn ở trong này có dụng ý gì, hoặc là căn bản vốn không có dụng ý gì, nhưng nếu hắn đã tham dự lần hành động này, tất sẽ có lúc hữu dụng. Hành sự tùy theo hoàn cảnh liền hành sự tùy theo hoàn cảnh đi. Tối thiểu, lỡ như hành động thất bại, hắn còn có thể thay bọn họ nhặt xác.
*
Tín hiệu của Đông Nam Tây Bắc phát ra, Sở Trường Ca liền lặng lẽ lẻn vào một doanh trướng.
"Thạch Nhị tiên sinh, đã lâu không gặp." Lời còn chưa dứt, Sở Trường Ca đã đứng ở giữa doanh trướng.
Thạch Nhị tiên sinh nhanh chóng ngẩng đầu, thấy người đến là Sở Trường Ca, nhất thời mừng rỡ, "A nha nha, Sở Trường Ca, ngươi giữ chữ tín nha!"
Với nhiệt tình của Thạch Nhị tiên sinh Sở Trường Ca cũng không kinh ngạc, bởi vì đối với chuyện Thạch Nhị tiên sinh gia nhập quân của Tiểu Lương vương nửa điểm hắn cũng không tin. Không phải trong lòng hắn tin tưởng Thạch Nhị tiên sinh, mà là tin tưởng thực lực của chính mình —— cho dù ông trời có sập xuống, cũng không có người dám phản bội ma giáo, phản bội Sở Trường Ca hắn.
"Biểu tình kia của ngươi là sao? Ngươi sẽ không cho là ta thật sự phản bội Mộ Dung phủ đi?" Thạch Nhị tiên sinh trừng ánh mắt, hừ giọng nói: "Ngươi nên biết, cho dù ta có can đảm phản bội Mộ Dung phủ, cũng không có can đảm phản bội ngươi. Trên giang hồ ai mà không hiểu, giáo chủ ma giáo Sở Trường Ca hận nhất phản đồ. Nếu ai phản bội ngươi, nhất định là lên trời không đường xuống đất không cửa, chết không có chỗ chôn."
Cho nên trên giang hồ mới có câu nói "Một khi gia nhập, trọn đời theo ma". Cho nên hắn tình nguyện ở Mộ Dung phủ làm thợ xây, cũng không đi ma giáo "Hưởng thanh phúc". Mặc kệ nói như thế nào, Mộ Dung phủ người ta tính ra cũng là nhà giàu ngay thẳng. Về sau thế sự hỗn loạn, nói ra gia thế bối cảnh chính mình, cũng có chút lo lắng. Tổ tông là thợ xây của Mộ Dung phủ này, cho dù không thể lấy ra để dọa người, cũng không đến mức bị người ức hiếp?
"Ngươi biết là tốt rồi." Sở Trường Ca lạnh lùng nói.
Thạch Nhị tiên sinh vừa thấy vẻ mặt quan tài kia của Sở Trường Ca trong lòng liền hoảng, không khỏi cảm thán, quả nhiên có người trời sinh khuôn mặt tươi cười với người khác, nhưng đại đa số thời điểm đều là ẩn giấu gươm đao.
Sở Trường Ca hỏi: "Thịnh vương bị giam ở nơi nào?"
"Không hỏi ta vì sao ở bên trong đại doanh của quân Lương?"
"Hiện tại không có hứng thú."
"Là Hồ Bá Cách bảo ta đến." Thạch Nhị tiên sinh thấy Sở Trường Ca nhíu mày một chút, liền xem như hắn có nghe, tiếp tục nói: "Mấy tháng trước, ta bị Lý Vô Nại vây ở trong mật thất Giang hồ khách điếm, là Hồ Bá Cách đã cứu ta. Hắn nói cho ta biết ngươi còn sống, hơn nữa nói ngươi có mệnh đế vương..."
"Lời mê sảng của hắn ngươi cũng tin?" Sở Trường Ca có chút tức giận đánh gãy lời Thạch Nhị tiên sinh.
Thạch Nhị tiên sinh vốn dĩ cúi đầu, nghe được lời nói của Sở Trường Ca, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hắn, nói: "Ngươi không tin lời hắn nói sao?"
Hàm Sở Trường Ca khẽ nâng, nói: "Nửa câu cũng không tin."
"Nếu ngươi không tin, vì sao tức giận như vậy?" Thạch Nhị tiên sinh như trước nhìn thẳng hắn, không tha tầm mắt trốn tránh của hắn, "Với tính cách của ngươi, với chuyện mình không tin, hẳn là cười nhạt, mà phản ứng của ngươi lại là tức giận. Tức giận hắn nói đúng. Có lẽ không hoàn toàn đúng, nhưng ít ra có một phần đúng, cho nên ngươi mới có thể thẹn quá thành giận. Phải không?"
Đối với phân tích của Thạch Nhị tiên sinh, Sở Trường Ca không chống đỡ gì, trầm mặc thật lâu, sau mới lạnh như băng nói: "Ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, Thịnh vương ở nơi nào?"
"Sao ngươi khẩn trương vì tánh mạng Thịnh vương như vậy? Ta nghĩ ngoại trừ Mộ Dung Vân Thư, ngươi sẽ không khẩn trương với tánh mạng bất luận kẻ nào khác, thậm chí chính ngươi." Ánh mắt Thạch Nhị tiên sinh thâm thúy, dường như đã thấy rõ cái gì.
"Ta hỏi lại ngươi một lần, Thịnh vương ở nơi nào? Đừng để ta hỏi lần thứ ba." Sở Trường Ca rũ mắt khinh thường nhìn Thạch Nhị tiên sinh thấp hơn hắn một cái đầu, trong mắt lóe hàn tinh, đó là dấu hiệu không còn nhẫn nại.
Thạch Nhị tiên sinh biết, nếu mình còn hỏi một đằng trả lời một nẻo, sẽ đi đời nhà ma, cho nên lúc này không hề xem nhẹ trọng điểm của Sở Trường Ca, đáp: "Ở trong nhà lao, phía dưới doanh trướng Tiểu Lương vương."
Có được đáp án, Sở Trường Ca không dừng lại nửa giây, biến mất khỏi doanh trướng của Thạch Nhị tiên sinh. Sở Trường Ca vừa đi, một chỗ khác trong doanh trướng có một người đi đến —— Hồ Bá Cách.
"Sở Trường Ca sẽ không vô duyên vô cớ khẩn trương vì tánh mạng người bên ngoài, trừ phi người kia họ Sở hoặc họ Mộ Dung." Thạch Nhị tiên sinh nhìn phương hướng Sở Trường Ca biến mất thì thào nói.
Hồ Bá Cách đi lên phía trước nói: "Thịnh vương không họ Sở cũng không họ Mộ Dung, hắn họ Hoa."
Thạch Nhị tiên sinh rất nhanh quay đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hồ Bá Cách, "Ý của ngươi là..."
Hồ Bá Cách cười nhưng không nói, hơi hơi vuốt cằm.
"Làm sao có thể..." Thạch Nhị tiên sinh bỗng nhiên nhớ đến một sự kiện, nói: "Không sai, Sở Trường Ca cùng Thịnh vương có quan hệ. Thịnh vương là con mồ côi của Hoàng đế Thiên Thành. Mà dì của Sở Trường Ca, tỷ tỷ của Yêu Nguyệt tiên tử, Minh Nguyệt tiên tử từng cùng Hoàng đế Thiên Thành có một đoạn tình. Chuyện này lúc ấy trên giang hồ lan truyền ồn ào huyên náo."
"Cho nên ta hoài nghi, Sở Trường Ca cũng không phải con của Yêu Nguyệt tiên tử, mà do Minh Nguyệt tiên tử cùng Hoàng đế Thiên Thành sinh ra."
"Nhưng vậy cũng không thể chứng minh hắn chính là thiên mệnh đế vương."
"Nhưng có thể chứng minh quẻ tượng của ta có thể đúng." Hồ Bá Cách nói.
Thạch Nhị tiên sinh có chút hiểu ra, vẻ mặt sợ sệt. Kỳ thật hắn cũng không có hứng thú đối với thiên mệnh của Sở Trường Ca. Tới nơi này, chỉ vì hiện tại hắn là người của Mộ Dung phủ. Nếu Mộ Dung phủ vì Thịnh vương mà cung cấp trợ giúp kinh tế, như vậy Thịnh vương nhất định phải là người giành thắng lợi. Nếu không, Mộ Dung phủ sẽ mất cả vốn lẫn lời.
*
Khi Sở Trường Ca đi vào doanh trướng Hoa Dạ Ly, Hoa Dạ Ly cũng đang đợi hắn, đã chuẩn bị rượu ngon món ngon.
"Chậm một ít so với suy đoán của ta." Hoa Dạ Ly nâng chén, vẻ mặt thản nhiên nói.
Sở Trường Ca không chần chờ, trực tiếp ngồi xuống đối diện hắn, nói: "Ta không muốn cùng ngươi lãng phí thời gian. Thả Thịnh vương, ta cho ngươi sống lâu vài ngày."
Mắt Hoa Dạ Ly lạnh nhìn chằm chằm vật trong chén, nhạt giọng nói: "Ngươi nên biết ta đối với ngươi không bố trí phòng vệ là có lý do, ta biết ngươi muốn lấy tánh mạng của ta là rất dễ dàng."
Nghe vậy con ngươi đen của Sở Trường Ca trầm xuống, nói: "Ngươi còn có lợi thế gì cứ việc lấy ra, xem thử có đáng giá một cái mạng của ngươi hay không."
"Ngươi đã bao lâu không gặp Mộ Dung Vân Thư?" Hoa Dạ Ly hỏi.
Nói chưa xong, trong mắt Sở Trường Ca đã hiện ra sát khí."Ngươi muốn nói cho ta biết, nàng ở trên tay ngươi sao?" Cách biệt hai tháng, mỗi ngày hắn đều viết thư cho nàng, mỗi phong thư nàng đều trả lời. Sáng nay hắn còn nhận được thư của nàng, nói mọi thứ đều ổn. Không có việc gì, nhất định không có việc gì...
Hoa Dạ Ly không trả lời vấn đề của Sở Trường Ca, mà lại hỏi hắn một câu, "Đã bao lâu ngươi không chú ý tới lời nói cử chỉ của Sở Tích Nguyệt?"
Sở Trường Ca lại ngẩn ra. Tích Nguyệt... Dường như đã thật lâu hắn không chú ý đến Tích Nguyệt, vẫn hay vây quanh Vân Thư cùng tiểu Mộ Dung.
Thấy Sở Trường Ca không nói lời nào, Hoa Dạ Ly lại nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết Mộ Dung Vân Thư. Về phần con của ngươi..." Dừng một chút, Hoa Dạ Ly giương mắt nhìn thẳng hắn, cắn răng nói: "Hắn căn bản không nên ra đời!"
Loảng xoảng rầm —— bàn ăn chén bát nát vụn. Cái bàn nháy mắt biến thành bột gỗ, giống hạt cát rãi trên mặt đất.
Mà một giây trước Hoa Dạ Ly còn khí định thần nhàn, lúc này đang bị Sở Trường Ca bóp cổ, vẻ mặt đỏ bừng. "Ngươi không biết ta có nhiều sát khí, hay là chán sống?" Giọng của Sở Trường Ca vô cùng xót xa, lạnh như băng, giống như âm thanh từ bên trong địa ngục truyền ra bắt hồn người.
"Giết ta, ngươi cũng đừng mong gặp được con của ngươi." Đối mặt sinh tử, Hoa Dạ Ly không quan tâm hơn thua như trước, bình tĩnh thốt ra.
Hai tròng mắt Sở Trường Ca căng thẳng, lực đạo trên tay tăng thêm vài phần, mắt thấy Hoa Dạ Ly đã bắt đầu trợn trắng mắt, chỉ cần mạnh tay một chút, liền có thể trừ bỏ mối họa lớn trong lòng này.
Có thể, Sở Trường Ca đúng là vẫn phải buông lỏng tay ra.
Hắn không dám động.
*
Mở mắt ra, giống như đã ngủ vài thế kỷ, đầu đau âm ỉ. Nhìn bố trí trước mắt, Mộ Dung Vân Thư dần dần thu hồi lý trí, ngay sau đó hô nhỏ một tiếng, "Mộ Dung!" Nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng tiểu Mộ Dung.
Mộ Dung Vân Thư nhất thời có cảm giác mê muội như trời sập xuống. Bỗng nhiên, không biết từ nơi nào truyền đến một âm thanh trong trẻo. Mộ Dung Vân Thư vui mừng quá đỗi, với tay cầm lên một tấm áo choàng bao lấy thân mình, chân trần xuống giường, một mặt xem xét chung quanh một mặt kêu lên: "Mộ Dung, Mộ Dung..."
"Cha... Cha..."
Mộ Dung Vân Thư theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy tiểu Mộ Dung ngồi ở dưới sàng, ngước cái đầu nhỏ, vẻ mặt "mẹ gọi làm gì?" hoang mang nhìn nàng.