"Bệ hạ nên tự xưng ‘trẫm’." Lễ Bộ Thượng Thư không sợ làm phiền người khác, lần thứ tám mươi chín sửa lại.
Sở Trường Ca cũng lần thứ tám mươi chín không thèm để ý nói: "Có phải các người đem tấu chương mấy trăm năm trước tới đây hay không?"
"Hồi hoàng thượng, những tấu chương này đều là tiên đế chưa kịp phê duyệt."
Sở Trường Ca không nhịn được tiện tay lật xem, chân mày càng chau càng cao, cuối cùng đem bản tấu chương trong tay ném lên trên bàn, nói: "Thiêu hủy, thiêu hủy tất cả!"
Mọi người vừa nghe Sở Trường Ca muốn đốt tấu chương, nhất thời rối loạn, tất cả đều khuyên nhủ: "Không được đâu hoàng thượng!"
"Từ xưa đến nay không có hoàng đế nào lại đốt tấu chương. Bệ hạ làm thế là bất chấp cả thiên hạ để làm chuyện xấu. Xin bệ hạ nghĩ lại." Lễ Bộ Thượng Thư lần nữa đưa lên lý lẽ lấy công đạo mà nói.
"Những tấu chương này là dâng lên cho tiên đế, không đốt đi, sao tiên đế có thể xem được?" Sở Trường Ca hỏi ngược lại.
Một câu nói làm chúng đại thần phải á khẩu không trả lời được. Biết rõ đạo lý này nói không thông, rồi lại không biết nên phản bác thế nào. Nói không cho tiên đế xem, là lời nói phản nghịch, nói cho tiên đế xem, thì phải thiêu hủy, không có phương pháp khác.
Thấy không ai phản đối, Sở Trường Ca chậm rãi dùng hai đầu ngón tay gắp lên một quyển tấu chương ném vào trong chậu than, nói: "Tìm những tấu chương liên quan đến ôn dịch cùng chiến loạn giữ lại, các tấu chương khác, tất cả đều thiêu hủy."
"Vâng" Lễ Bộ Thượng Thư lập tức đảm đương vị trí thái giám, đem tấu chương phân loại.
Các đại thần khác thì cảm khái trong lòng, nhìn hoàng thượng bất cần đời, nhưng còn chịu làm chánh sự. Thật đúng là làm chuyện có nặng nhẹ. Hắn làm như vậy, thật ra là muốn giải quyết việc cấp bách trước. Những thứ như sửa chữa thuỷ lợi, tăng giảm thuế đều là chuyện vô dụng, những chuyện ôn dịch và chiến loạn, so với những chuyện kia quan trọng hơn.
Cuối cùng, núi cao biến thành gò đất. Trừ Lưu lão tướng quân có bốn bản tấu chương về chiến sự biên cương, cùng một bản tấu chương của Thái Thú Kim Lăng về khắc chế ôn dịch may mắn thoát nạn, toàn bộ tấu chương còn lại đều chạy vào chậu than.
Sở Trường Ca xem tấu chương của Thái Thú Kim Lăng trước, chỉ xem không tới một phút, sắc mặt lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trước chẳng qua là lạnh lẽo đầu thu rỗi rãnh, thế nhưng lúc này là trời Đông giá rét tuyết rơi, không khí chung quanh đều tản mát ra lạnh lẽo.
Chúng đại thần thấy có điều không đúng, tất cả ngừng thở, chỉ sợ chọc giận vị đại thần thật vất vả mới mời lên ngôi này. Đừng nói bây giờ hắn là hoàng đế, cho dù hắn không phải hoàng đế, giờ phút này cũng không có người dám thở lớn tiếng. Giáo chủ ma giáo, thật sự còn khó trêu hơn so với Thiên tử. Hắc đạo và bạch đạo, người trước so với người sau càng làm người ta nghe tin đã sợ mất mật. Chúng đại thần bắt đầu lo lắng, lo lắng bọn họ hao tổn tâm cơ thỉnh về là một Bạo Quân......
"Kéo tên Thái Thú Kim Lăng này ra ngoài chém!" Sở Trường Ca đem tấu chương hung hăng ném trên mặt đất, lạnh lùng nói.
Chúng đại thần bị một tiếng ra lệnh này cả kinh, tim lỡ một nhịp. Tất cả nhìn về phía vị hoàng đế mới đăng cơ, đại điển còn chưa cử hành đã ném xuống đạo thánh chỉ thứ nhất là giết đại thần, gương mặt nhất thời không biết làm sao.
Cuối cùng, Lễ Bộ Thượng Thư đem tấu chương nhặt lên liếc mắt nhìn, sau đó bỏ lên trên bàn, đang lúc mọi người tha thiết soi mói nhìn, nói ra một câu không khác Sở Trường Ca "Người này đáng chết."
Mọi người không hiểu, nhìn nhau một cái, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí thay phiên đọc tấu chương. Xem tấu chương cuối cùng là Lưu lão tướng quân. Lưu lão tướng quân là võ tướng điển hình, cả đời chinh chiến, luôn luôn khinh thường với chút lễ nghi phiền phức này. Mỗi lần bất đắc dĩ nhất định phải viết tấu chương hồi báo tình huống với triều đình thì đều tìm nhờ quân sư giúp.
Hắn vốn không muốn nhìn đến bản tấu chương, muốn giết ai là chuyện của hoàng thượng, có thể giết hay không giết ai không phải chuyện của hắn, hắn chỉ phụ trách đánh giặc, đối với chuyện như vậy không quan tâm. Có thể thấy được mọi người xem xong đều không nói chuyện, mà hắn lại không muốn làm người duy nhất không rõ chân tướng, cho nên mới không yên lòng mở tấu chương ra.
Mới vừa nhìn xong hàng chữ thứ nhất, sắc mặt của Lưu lão tướng quân liền thay đổi, càng xem tiếp sắc mặt càng xấu, cuối cùng tức sùi bọt mép, đem tấu chương ném vào chậu than, nói: "Thứ người như thế giữ lại là lãng phí lương thực quốc gia. Chết không có gì đáng tiếc!" Một Thái Thú nho nhỏ, lại dám lấy ngàn vạn tánh mạng dân chúng làm trò đùa, dám nói ra lời ‘phóng hỏa đốt Kim Lăng để ức chế ôn dịch’ như thế!
"Vi thần và Thái Thú Kim Lăng là Tiến sĩ cùng khoa, theo vi thần hiểu rõ, người này trung hậu đàng hoàng, tuy không có tài năng vượt bậc, nhưng cũng giữ khuôn phép, những năm làm quan ở Kim Lăng dù không có công lao cũng có khổ lao, ngoại trừ ôn dịch lần này, thì không gây ra nhiễu loạn gì lớn. Những lời ‘phóng hỏa đốt Kim Lăng’, ‘vứt bỏ nơi không cần đến’ như thế, không giống như lời hắn sẽ nói." Hộ bộ thượng thư nói.
Sở Trường Ca nghe vậy tức giận giảm xuống, "Vậy theo ý kiến của ngươi, trong này có ý khác?"
"Phải xin hoàng thượng cho phép vi thần điều tra chuyện này, nếu Thái Thú Kim Lăng thật không để ý tánh mạng dân chúng, chống ôn dịch một cách tiêu cực, đến lúc đó đem giết hắn răn đe cũng không muộn."
"Được. Ta cho ngươi thời gian một ngày. Giờ này ngày mai, ta ở chỗ này chờ ngươi trở lại hồi báo."
Hộ bộ thượng thư: "Tạ hoàng thượng."
"Bệ hạ nên tự xưng ‘trẫm’." Lễ Bộ Thượng Thư sửa lại lần thứ chín mươi.
Sở Trường Ca cũng lần thứ chín mươi không nhìn, nói với Lưu lão tướng quân: "Ngươi đã ở chỗ này, những tấu chương này ta cũng không cần xem......"
Lễ Bộ Thượng Thư cắt đứt Sở Trường Ca, lần thứ chín mươi mốt sửa lại, "Bệ hạ nên tự xưng ‘trẫm’."
Khóe mắt Sở Trường Ca run lên, liếc xéo hắn một cái, nói: "Ngươi có thể chấp nhất với công vụ như vậy, bây giờ cũng không chỉ là Thượng Thư đâu."
"Vi thần đang thi hành công vụ." Lễ Bộ Thượng Thư đâu ra đấy mà nói.
Sở Trường Ca thấy buồn cười, ngược lại hắn đã quên, xem xét lỗi của hoàng đế, chính là bổn phận của Lễ Bộ Thượng Thư. Cái Lão Ngoan Cố này, xem ra chỉ biết cầm lễ phép nói chuyện, trong đầu lại có mấy phần trí khôn cùng gan dạ sáng suốt. Thôi thôi, dù sao sớm muộn gì cũng phải thay đổi, sớm cũng đổi muộn cũng đổi "Trẫm, trẫm......" Sở Trường Ca nói liên tục hai lần, lại hắng giọng một cái, mới tiếp tục nói với Lưu lão tướng quân: "Tấu chương của ngươi, trẫm cũng không xem. Có chuyện gì ngươi nói thẳng."
"Dạ!" Lưu lão tướng quân nói: "Hiện tại, ở phía xa Yến châu, Thiên đế Tây Thục cùng Dạ đế đã khai chiến. Mặc dù tạm thời chiến hỏa còn chưa liên lụy triều ta, nhưng vô luận cuối cùng Thiên đế hay Dạ Đế ai thắng ai thua, cũng sẽ không an phận, sớm muộn sẽ hướng tới ta khởi xướng chiến sự. Vì vậy, mạt tướng cho là, bệ hạ nên sớm chỉnh biên quân đội, tăng cường phòng tuyến biên cương, tích cực chuẩn bị chiến tranh. Một khi Thiên đế cùng Dạ Đế Lưỡng Bại Câu Thương, lập tức phát động tiến công, ngồi làm ngư ông đắc lợi."
"Ái khanh nói rất đúng." Đương lúc Sở Trường Ca nói ra tiếng ‘ái khanh’ kia thì hắn rõ ràng thấy Lễ Bộ Thượng Thư mở miệng ra rồi khép lại. "Trẫm đã quyết định đổi lời, cũng sẽ không để cho ái khanh bắt được cái đuôi. Ái khanh nên đem tinh lực đặt ở những chuyện khác thì tốt hơn."
Phút chốc, khóe miệng Lễ Bộ Thượng Thư hung hăng run hai cái, "Đốc thúc bệ hạ tuân thủ lễ phép là chức trách của vi thần."
"Nhưng trẫm lại cảm thấy ngươi bắt bẽ trẫm đến nghiện."
"Hoàng thượng suy nghĩ nhiều. Vi thần dù có gan lớn như trời cũng không dám cố ý bắt bẽ hoàng thượng."
"Vậy sao?" Khóe miệng Sở Trường Ca khẽ cong, đột nhiên phát hiện làm hoàng đế cũng không khô khan nhàm chán như hắn nghĩ. Ít nhất cùng các đại thần đấu trí đấu dũng, chính là một chuyện vô cùng khiêu chiến cũng vô cùng vui thú. Cười như không cười nhìn Lễ Bộ Thượng Thư một cái, Sở Trường Ca lại nghiêng đầu nói với Lưu lão tướng quân: "Lời của Lưu tướng quân mặc dù rất đúng. Nhưng ngươi có nghĩ tới đạo lý môi hở răng lạnh hay không, Thiên đế cùng Dạ đế không thể nào không hiểu. Bọn họ biết rõ bất kể người nào thắng, cuối cùng đắc lợi cũng là Đại Nghiệp Vương Triều, sao bọn họ còn cố ý muốn tranh đến ngươi chết ta sống?"
Lưu lão tướng quân: "Hoàng thượng nói đúng, về vấn đề này, mạt tướng cũng suy tư qua, nhưng vẫn thủy chung nghĩ không thông."
Sở Trường Ca đem bốn bản tấu chương trả lại cho hắn, nói: "Vậy thì chờ ngươi nghĩ thông trở lại bẩm báo với trẫm."
Lưu lão tướng quân nhận lấy tấu chương: "Vâng"
"Chúng ái khanh còn có chuyện gì muốn tấu không?" Sở Trường Ca hỏi.
Mọi người đều cúi đầu không nói.
"Nếu không có việc gì, vậy thì giải tán thôi." Sở Trường Ca ngồi ở trên ghế thái sư khoát khoát tay, rất là lười biếng nói.
"Hoàng thượng tính khi nào hồi kinh?" Lên tiếng là Lễ Bộ Thượng Thư.
Sở Trường Ca nghe vậy khom môi cười một tiếng, nói: "Ái khanh tính khi nào khống chế ôn dịch?"
"Thần...... Không biết."
"Trẫm cũng không biết."
Lễ Bộ Thượng Thư miệng đồng răng sắt cũng thua trận, những đại thần còn lại tự nhiên sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ làm trái với vị tân hoàng nhanh nhẹn mạnh mẽ đang đắc ý này.
Vừa rời khỏi ‘Ngự Thư Phòng’, chúng đại thần liền bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
"Nhiếp đại nhân nói quả nhiên không sai, hoàng thượng xem ra phóng đãng không kềm chế được, nhưng là người có trách nhiệm."
"Đúng vậy. Xử lý quốc gia đại sự đâu vào đấy. Mặc dù câu oán hận rất nhiều, nhưng cuối cùng lại vẫn không đẩy trách nhiệm."
"Vị hoàng đế này là bị hoàng hậu Bá Vương ngạnh thượng cung, hắn có thể không có câu oán hận sao? Qua một khoảng thời gian sẽ tốt."
"Nói đến hoàng hậu, cũng thực để cho người bội phục! Nàng là người đầu tiên ta thấy cả ngày không có việc gì nhưng luôn có thể uất ức người khác."
"Rỗi rãnh đến trình độ kia, cũng là một loại bản lãnh."
"Chờ sau này hồi kinh, có lẽ nàng sẽ bận rộn. Công việc lớn nhỏ ở Hậu cung, chỉ sợ nàng sẽ không giúp được."
"Nói đến hậu cung, Dương đại nhân, có phải nên chuẩn bị chọn phi đưa vào hậu cung vì hoàng thượng rồi hay không?"
Lễ Bộ Thượng Thư nghe vậy mặt mũi lạnh lẽo, nói: "Muốn chọn các ngươi đi chọn, chuyện này ta không làm."
"Đây là chuyện của Lễ bộ ngươi nha!"
Lễ Bộ Thượng Thư: "Ngươi có thể đi tìm hoàng thượng kiện ta."
"Dương đại nhân, ngươi mới vừa ở trước mặt hoàng thượng nói đến lễ phép nửa phần cũng không bỏ qua, sao lúc này vừa nhắc tới chuyện hậu cung, liền tức giận?"
Lễ Bộ Thượng Thư không trả lời, chỉ làm như không nghe thấy.
Lúc này, Lưu lão tướng quân chợt nhớ tới một chuyện, vỗ gáy, tiến tới bên cạnh Lễ Bộ Thượng Thư thấp giọng nói ra: "Dương Liên, có phải Nhiếp Thanh nhắc nhở ngươi, không cần lo chuyện chọn phi hay không?"
Lễ Bộ Thượng Thư Dương Liên kinh ngạc, thấp giọng hỏi: "Sao ngài lại biết?"
Lưu lão tướng quân cười hắc hắc, nói: "Ta nhớ tới hôm nay nàng từng nói quan hệ của ta cùng Nhiếp Thanh không tốt. Quan hệ của ngươi cùng Nhiếp Thanh từ trước đến giờ rất thân thiết, hắn nhất định đã sớm nhắc nhở ngươi, những chuyện nào có thể nói, những chuyện nào không thể nói. Chuyện chọn phi, chính là vạn vạn không thể nói, đúng không?"
Dương Liên gật đầu, "Nhiếp Thanh nói, bất cứ lúc nào chỗ nào, không nên ở trước mặt hoàng thượng cùng hoàng hậu nói việc tuyển chọn phi."
"Vậy hắn có nói, nếu như nói ra, thì sẽ thế nào hay không?" Lưu lão tướng quân hỏi.
Dương Liên lắc đầu, "Chưa nói. Nhưng ngay lúc đó vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, thật giống như chỉ cần nói tới chuyện chọn phi, thiên hạ sẽ đại loạn."
Lưu lão tướng quân nghe vậy, lòng vẫn còn sợ hãi gật đầu liên tục. Không đề cập tới, đánh chết cũng không đề cập tới. Xem ra, về sau có chuyện gì, còn phải hỏi Nhiếp Thanh trước một chút là nên nói hay không nên nói. Nếu không, không cẩn thận dẫm phải mìn, hoàng thượng tính tình bất định này không chừng sẽ làm ra chuyện báo thù không ai biết.