Mục lục
Nhàn Thê Tà Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cũng may Sở huynh có thiện tâm, nguyện ý cho ta đi nhờ một đoạn đường." Lý Thiếu Khanh nhảy lên xe ngựa.

Thiện tâm? Ngày sau ngươi sẽ hối hận sao mình không sinh ra sớm vài năm. Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nhìn Sở Trường Ca liếc mắt một cái, thấy hắn quả thật cam chịu hành vi của Lý Thiếu Khanh, liền cũng từ bỏ, chỉ nói: "Ngươi điều khiển xe ngựa."

Lý Thiếu Khanh sửng sốt, nói: "Ta sẽ không lái xe." Hắn đến đi nhờ xe, không phải vội đến làm mã phu.

Mộ Dung Vân Thư: "Người không lái xe, không có tư cách ngồi trên xe." Ngụ ý, hoặc là ở bên ngoài đánh xe, hoặc là đi bằng hai chân.

"Chẳng lẽ ngươi có đánh xe sao?" Lý Thiếu Khanh mất hứng nói.

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Cần ta chứng minh?"

Lý Thiếu Khanh cũng nhíu lông mi không nói lời nào, biểu tình kia rõ ràng đang nói "Có khả năng thì ngươi đánh cho ta xem".

Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư nhếch lên, cuộn tay áo lên như sắp ra trận, lại bị Sở Trường Ca ngăn cản. "Hoặc là đánh xe, hoặc là cút đi." Sở Trường Ca đem roi ngựa quăng cho Lý Thiếu Khanh, lạnh lùng nói.

Lý Thiếu Khanh chụp được roi ngựa, phụng phịu nói: "Ta nguyện ý bỏ tiền ra mướn mã phu."

Mộ Dung Vân Thư nói: "Ngựa rất gầy, kéo không nổi nhiều người. Có ngươi là đủ rồi. Ta có thể tạm chấp nhận."

Ngựa rất gầy? Lúc trước không phải đã kéo bốn người sao?

Bảo hắn làm mã phu nàng còn nói là tạm chấp nhận? Người đó cắt đứt xe nàng thì không tính là tạm chấp nhận?

Lý Thiếu Khanh bỗng nhiên rất muốn một roi đánh chết nàng, vô cùng muốn, nhưng hắn không thể. Chưa nói đến hắn đánh không lại Sở Trường Ca, cho dù hắn đánh thắng được, chủ công cũng sẽ không để yên.

*

Mặc dù trăm điều khó chịu, cuối cùng, Lý Thiếu Khanh vẫn nhẫn nhục làm mã phu.

Bên trong xe ngựa, Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca ngồi song đôi. "Ngươi tính mang ta đi đâu?"

Sở Trường Ca: "Rốt cục ngươi cũng cảm thấy hứng thú? Ngươi vẫn không hỏi, ta còn nghĩ rằng mặc kệ ta đến chỗ nào ngươi đều nguyện ý đi theo."

Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, nói: "Nguyện ý đương nhiên là nguyện ý. Chính là không nguyện ý đi ba người."

Đi ba người? Sao nghe cứ quái quái thế nào? Sở Trường Ca nhíu mày, nói: "Ta đã cự tuyệt, nhưng hắn cứng rắn muốn theo. Huống hồ ngày hôm qua hắn còn muốn giúp chúng ta."

Mộ Dung Vân Thư: "Ta không cho ngươi là người tri ân báo đáp." Tuy nói mất trí nhớ, nhưng không đến mức từ hỗn thế ma vương biến thành đấng cứu thế. Loại chuyện hoàn lương này, cũng phải xem tuệ căn. Nàng không tin hắn đồng ý với cho Lý Thiếu Khanh đi nhờ một đoạn đường là xuất phát từ cảm ơn.

Mộ Dung Vân Thư hồ nghi đầy bụng, Sở Trường Ca cũng không định giải thích, "Tùy ngươi tin hay không." Dứt lời, nhắm mắt lại dưỡng thần. Tối hôm qua một đêm không ngủ, mệt mỏi luống cuống. Nhớ tới lúc tối hôm qua trước khi đi ngủ nàng bảo đánh cược, cả người Sở Trường Ca lại khô nóng khó hiểu. Hắn biết rõ cảm giác của mình đối với nàng, nếu có một ngày thật sự yêu nàng, hắn tuyệt sẽ không cảm thấy kinh ngạc. Nhưng cái câu "Ngươi sẽ yêu ta" từ trong miệng nàng nói ra, chắc chắn như vậy, làm cho hắn đột nhiên có chút không biết làm sao.

Hắn không nhớ rõ hết thảy chuyện trước đây có liên quan tới mình, đều là nghe Bạch Dạ Phong kể. Nghe nói, trước kia khi là giáo chủ Ma giáo hắn gặp chuyện không may, bên người luôn có bốn hộ pháp đi theo như hình với bóng. Nhưng khi Bạch Dạ Phong phát hiện thấy hắn ở cửa Vô Hoa cốc, bên người không có một bóng người, chỉ có một con ngựa chết vì mệt —— nghe nói đó là con ngựa trước kia hắn yêu nhất. Bạch Dạ Phong suốt ngày ẩn cư trong Vô Hoa cốc, không biết ở bên ngoài hắn đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết được khi đó hắn trúng kịch độc đang hấp hối. Ở Quỷ Môn quan lượn một vòng, cuối cùng bảo vệ được một mạng, lại không nhớ rõ chuyện trước kia, thậm chí đã quên trên người mình có mang tuyệt kỹ.

Bạch Dạ Phong nói: "Đi ra ngoài tìm một nữ tử tên Vân Thư, đem nàng mang về Vô Hoa cốc."

Cho nên, hắn rời Vô Hoa cốc, trở về giang hồ tìm một nữ tử tên Vân Thư.

Không tốn nhiều sức lực, hắn tìm được chỗ ở của nàng —— Cửu Quẻ lâu trên đất Thục. Vừa mới bắt đầu, hắn không xác định đại danh đỉnh đỉnh "Mộ Dung Vân Thư" này có phải là "Vân Thư" mà Bạch Dạ Phong muốn hắn tìm hay không. Vì thế hắn bắt đầu hỏi thăm chung quanh, hỏi thăm nữ tử tên "Vân Thư". Tất cả mọi người đều nói là đại tiểu thư Mộ Dung Vân Thư của Mộ Dung phủ, không còn ai khác. Là trên đời này chỉ có một Vân Thư, hay hắn chỉ mới gặp gỡ được một người?

Tìm không thấy đáp án, tất cả mọi người nói Vân Thư chính là Mộ Dung Vân Thư, vì thế hắn cũng cho rằng người hắn muốn tìm chính là Mộ Dung Vân Thư.

Hắn nhìn thấy nàng ở Cửu Quẻ lâu một lần. Lần đó, nàng ngồi ở trong sân giống như người chết, nhìn xa xa, tầm mắt mông lung. Tâm co rút đau đớn khó hiểu, đau như dao cắt. Hắn vốn muốn đi tìm nàng, hỏi nàng vì sao lại tuyệt vọng như vậy, cái ót lại bỗng nhiên bị đau, hình như đã trúng một gậy, tiếp theo liền bất tỉnh nhân sự.

Khi ý thức khôi phục lại, chính mình lại ngủ ở bên đường, trên người mặc quần áo khác hẳn ngày hôm ấy, đứng trước người là một nam tử quần áo quý giá —— lúc này đang cản xe ngựa - Lý Thiếu Khanh. Lý Thiếu Khanh nói cho hắn, Mộ Dung Vân Thư bị bốn nam nhân cướp đi, mới vừa đi không lâu.

Hắn đuổi theo, quả nhiên thấy bốn nam nhân, trên một chiếc xe ngựa vội vàng. Trực giác nói cho hắn, nàng ở bên trong, cho nên hắn ngăn xe ngựa.

Hắn nghĩ mình là cứu tinh của nàng, lại phát hiện nàng căn bản không cần cứu tinh.

Trên mặt nói nói cười cười, trong mắt chói sáng lấp lánh, cả người như một viên minh châu, giữa ban ngày cũng bắn ra hào quang bốn phía. Cùng với người hắn nhìn thấy ở Cửu Quẻ lâu là hai người khác nhau. Nhưng trong chớp mắt, nụ cười của nàng, chui vào đáy lòng hắn.

Bỗng nhiên, một giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai, "Ngươi tính giả chết tới khi nào?"

Sở Trường Ca nhanh chóng hoàn hồn, mở mắt ra, không ngờ phải chống lại một đôi mắt sáng xinh đẹp. "Ngươi nhìn ta làm gì?"

"Nhìn ngươi là chết giả hay chết thật." Mộ Dung Vân Thư cười nói, khóe miệng mang theo một chút trêu đùa xấu xa.

Sở Trường Ca nhíu mày, nhạt giọng nói: "Ngươi thực biết cách trêu chọc người."

"Cám ơn đã khích lệ. Nhưng mà ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, nếu mang đến cho ngươi cảm thụ không tốt, ta đây cũng không có biện pháp."

"..." Ý tứ là mặc kệ hắn có ý kiến hay không, rốt cuộc nàng đều đem "Ăn ngay nói thật" kiên trì? Sở Trường Ca vô lực thở dài một hơi, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Có người nói trước mặt có ba con đường, hỏi ngươi phải đi đường nào." Mộ Dung Vân Thư nói.

Không cần nghĩ cũng biết cái "có người" kia là chỉ ai. Sở Trường Ca xốc màn xe lên nhìn nhìn, nói: "Đi thẳng."

"Bên phải đến kinh thành, phía trái đến núi Thiên Long ở Thượng Dương. Đi thẳng thì đến đâu? Theo ta được biết, phía trước ngoài cây cối, cái gì cũng không có." Lý Thiếu Khanh nói.

Mộ Dung Vân Thư cũng có cùng quan điểm với Lý Thiếu Khanh, hoặc là bên trái hoặc là bên phải, đi thẳng sẽ không đi đến đâu. Nhưng nàng không phát biểu ý kiến, bởi vì mặc kệ nàng nói cái gì, Sở Trường Ca sẽ ra quyết định ngược lại ý của nàng. Bên trái cuối cùng có thể vòng đến núi Thiên Long, nếu Sở Trường Ca lựa chọn bên phải, nàng đừng hy vọng đến núi Thiên Long. Mà ngân khố, ngay ở dưới chân núi Thiên Long.

"Ngươi nói đi bên nào thì tốt?" Sở Trường Ca bỗng nhiên quay đầu hỏi.

Mộ Dung Vân Thư: "Tùy tiện."

"Ta đề nghị bên phải." Lý Thiếu Khanh nói.

"Ngươi thì sao?" Sở Trường Ca lại hỏi Mộ Dung Vân Thư.

"Tùy tiện." Mộ Dung Vân Thư kiên trì không phát biểu ý kiến.

"Nói cách khác đi thẳng cũng không ý kiến?"

Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư không thể gọi là lắc đầu, "Không ý kiến."

Sở Trường Ca nhìn đường phía trước trầm tư một lát, nói: "Đi phía trái."

Mộ Dung Vân Thư mừng rỡ, cuối cùng cũng như ý một lần.

Lý Thiếu Khanh không cam lòng nhìn Mộ Dung Vân Thư liếc mắt một cái, sau đó lập tức lên đường. Trong lòng bắt đầu suy tư biện pháp khiến cho Sở Trường Ca thay đổi tuyến đường. Cho dù thế nào, hắn không thể để Sở Trường Ca mang theo Mộ Dung Vân Thư đến Núi Thiên Long.

*

Sau khi lên đường theo hướng đi Núi Thiên Long, tâm tình Mộ Dung Vân Thư liền tốt hơn nhiều. Đây là chuyện lần đầu Sở Trường Ca làm theo ý nàng. Có câu có lần một sẽ có lần hai, nàng tin vào tuệ căn của người nào đó, nhất định có thể rất nhanh sẽ hiểu được đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, buông phản kháng, biết nghe lời phải. "Ngươi có biết Núi Thiên Long ở chỗ nào không?" Mộ Dung Vân Thư khoái trá mở lời.

"Nơi ngươi muốn đi."

Mộ Dung Vân Thư ngạc nhiên, "Ngươi biết?"

"Ừ." Sở Trường Ca vô cùng bình tĩnh gật đầu.

"Vậy sao ngươi còn đi?" Không phải hắn luôn luôn làm mọi chuyện trái ý nàng sao? Hay là đột nhiên thay đổi ý thích?

Sở Trường Ca ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi hỏi ngược lại: "Ai nói ta muốn đi?"

"Ngươi lựa chọn con đường này."

"Chỉ là đi trên con đường này mà thôi, không nhất định phải đi đến đó." Sở Trường Ca nói thật nhàn nhã.

Mày Mộ Dung Vân Thư nhíu lại, không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì.

*

Rất nhanh, Mộ Dung Vân Thư liền biết Sở Trường Ca muốn làm gì. Đi kèm với tiếng sẵng giọng "Dừng xe", xe ngựa đột nhiên dừng lại. Mộ Dung Vân Thư có thể tưởng tượng cảnh Lý Thiếu Khanh cơ hồ kéo dây cương dừng xe theo bản năng rất liền mạch lưu loát.

Sở Trường Ca vén rèm lên đi ra ngoài, nói với Lý Thiếu Khanh, "Xuống xe."

Mặt Lý Thiếu Khanh lộ vẻ khó hiểu, "Làm gì?"

"Ta sẽ lái xe." Sở Trường Ca nói.

"Được." Lý Thiếu Khanh cầu còn không được, đem roi ngựa cùng dây cương giao cho hắn, sau đó đi đến phía trong xe.

Mộ Dung Vân Thư thấy Lý Thiếu Khanh vén rèm lên, không khỏi nhíu mày, nói: "Ngươi hiểu lầm. Hắn bảo ngươi xuống xe, không bảo ngươi tiến vào."

"Nơi đây rừng núi hoang vắng, xuống xe làm gì?" Lý Thiếu Khanh quay đầu hỏi Sở Trường Ca.

Sở Trường Ca nói: "Ngựa đã không chịu nổi gánh nặng, không thể chở ba người."

Mộ Dung Vân Thư buồn cười, lời này sao nghe có chút quen tai?

Lý Thiếu Khanh không dám tin kỳ quái kêu lên: "Ngươi đuổi ta xuống xe?"

Sở Trường Ca nhíu mày, "Chẳng lẽ ngươi hy vọng ta đá ngươi xuống?"

Khóe miệng Lý Thiếu Khanh hung hăng kéo lên, phẫn nộ nhảy xuống xe ngựa. Sau đó, trơ mắt nhìn Sở Trường Ca quay đầu xe theo hướng ngược lại mà chạy đi. Lý Thiếu Khanh trợn mắt há hốc mồm, vòng một vòng lớn như vậy chỉ vì vứt bỏ hắn nơi rừng núi hoang vắng này sao?! Loại phương thức chỉnh người này cũng quá ngây thơ!

Bên trong xe ngựa, Mộ Dung Vân Thư mỉm cười không thôi, rồi sau đó lại nhịn không được thở dài trong lòng, có đôi khi nam nhân quá một lòng cũng không phải là chuyện tốt, nhất là khi lòng hắn luôn là làm trái lại ý nàng.

"Hóa ra dọc đường ngươi tìm nơi thích hợp để ném hắn?" Mộ Dung Vân Thư từ bên trong xe đi ra ngồi bên cạnh Sở Trường Ca, cười hỏi.

Sở Trường Ca lạnh lùng nói: "Là hắn tự tìm."

"Lúc ở khách điếm ngươi có thể cự tuyệt không chở hắn. Như vậy có lẽ hắn còn có thể đi nhờ xe ngựa người khác."

"Ta đã cự tuyệt, hắn không nghe. Nếu không nể tình lúc trước hắn chỉ đường cho ta, ở cửa khách điếm ta liền một chưởng đánh chết hắn."

"..." Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên thực muốn biết trước khi nàng xuống lầu, dưới lầu đã xảy ra chuyện gì.

Sở Trường Ca như đoán được ý của nàng, nói: "Hắn nói nếu ta không đồng ý với chở hắn một đoạn đường, hắn liền cưỡi ngựa theo sau."

"..." Quả nhiên thực đáng đánh đòn.

"Còn nói phải đem chuyện ngân khố của Mộ Dung phủ bị trộm tuyên truyền ra ngoài."

"Loại lời đồn này nhiều lắm, không ai tin đâu."

"Thật sự chính là lời đồn sao?" Sở Trường Ca đột nhiên ngừng xe ngựa, nghiêng đầu nhìn nàng, bên trong con ngươi đen như mực lóe ánh sáng, giống như sớm đã hiểu hết thảy.

Trong khoảnh khắc, tinh thần Mộ Dung Vân Thư rung động, hoảng hốt nghĩ Sở Trường Ca trước kia đã trở lại, lúng ta lúng túng nhìn thẳng hắn thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, bối rối đem đáy lòng sóng dậy ba đào nén lại, nàng thản nhiên nói: "Đương nhiên chính là lời đồn. Chưa nói cơ quan trong ngân khố thật mạnh, thực ít có người có thể sống mà nhìn thấy bạc, cho dù thực sự có người mệnh lớn đi vào, ngân khố to như vậy, một sớm một chiều có thể bị chuyển đi hết sao?"

Nghe vậy, thần sắc Sở Trường Ca từ ảm đạm, lại sáng quắc nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, mới giương roi ngựa tiếp tục chạy đi, ngoài miệng nói: "Tâm tính đề phòng của ngươi rất nặng."

Nội tâm Mộ Dung Vân Thư run lên, gợn sóng trong lồng ngực kia lại bị khơi dậy, cúi đầu tĩnh tâm thật lâu mới có thể bình tĩnh. "Xác thực rất nặng, nhưng đối với ngươi, chỉ có tâm tính, không có đề phòng." Ngữ khí của nàng vô cùng bình tĩnh, gần như chính là tự thuật một sự kiện, không phải là giải thích.

Sở Trường Ca lại bị vài từ ngắn ngủn làm rung động. "Ngươi... Thích ta?" Nghe ra âm thanh của hắn đang run rẩy, bởi vì kích động.

"Ừ. Thích." Hiện tại nói yêu, chỉ sợ sẽ dọa đến hắn, vẫn súc tích một chút thì tốt hơn.

Sở Trường Ca không dự đoán được nàng sẽ thản nhiên như thế, lại giật mình, trong lòng càng thêm kích động, giống như nổi trống. Một lúc sau mới nói: "Chúng ta mới quen nhau một ngày."

Mộ Dung Vân Thư: "Nếu gặp gỡ đúng người, một ngày hay một đời cũng không có gì khác nhau."

"Là... Như vậy sao." Sở Trường Ca lầm bầm lầu bầu trầm giọng thì thào một tiếng, liền không thèm nhắc lại. Nàng thẳng thắn làm cho tâm của hắn thật lâu không thể bình tĩnh. Bởi vì lời của nàng, đáy lòng hắn càng thêm sáng rõ. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, hắn có loại cảm giác quen thuộc vừa gặp như đã từng quen biết, giống như đã biết nàng rất lâu, rất lâu.

Thật sự chính là duyên phận sao? Hay là, hắn quả thật cùng nàng đã sớm quen biết? Bằng không, vì sao Bạch Dạ Phong bảo hắn đến tìm nàng?

Không đúng. Nếu sớm biết, lần đầu tiên gặp mặt nàng hẳn là nên nghi ngờ hắn mất trí nhớ, nhưng nàng không có. Mà vừa rồi khi hắn nói mới biết nhau một ngày, nàng cũng không phản bác.

Trong đầu Sở Trường Ca càng nghĩ càng loạn, cuối cùng đơn giản hung hăng quất con ngựa một roi, chạy đi nhanh hơn. Đợi sau khi đến Vô Hoa cốc, hết thảy liền sáng tỏ. Chỉ mong, chỗ trống trong nửa đời của hắn, quả thật có nàng tham dự.

Nghĩ đến hôm qua mình còn bị nàng chọc giận đến giơ chân, hận không thể lập tức đá nàng, hiện tại lại sinh ra hảo cảm với nàng, Sở Trường Ca không khỏi nở nụ cười tự giễu, không phải là hắn có khuynh hướng bị ngược, cho nên trong quá trình bị nàng ngược lại sinh ra hảo cảm với nàng chứ?

*

Lúc giữa trưa, Sở Trường Ca vội vàng đánh xe ngựa đến ngã ba đường đã đi qua lúc trước. Lần này hắn không trưng cầu ý kiến của Mộ Dung Vân Thư, trực tiếp lựa chọn con đường không đi đến đâu trong mắt Mộ Dung Vân Thư và Lý Thiếu Khanh. Việc này khiến Mộ Dung Vân Thư chỉ thoáng nhíu mi một chút, cái gì cũng chưa nói. Điều này làm cho Sở Trường Ca thực kinh ngạc, theo kinh nghiệm hữu hạn của hắn, loại tình huống này nàng hẳn là phải có ý kiến mới đúng, cho dù biết rõ có ý kiến cũng không được gì, nàng cũng sẽ nói mấy câu gây hấn với hắn. "Không hỏi vì sao ta đi đường này sao?" Hắn chủ động mở miệng.

"Không hỏi."

"Vì sao?"

"Hỏi, ngươi cũng sẽ không đổi hướng, sao phải làm điều thừa."

"..." Hắn còn nghĩ rằng nàng sẽ nói, mặc kệ ngươi đi đâu ta đều đi theo ngươi, không cần hỏi vì sao. Xem ra là hắn tự mình đa tình.

"Nhưng mà ta muốn biết, khi nào thì có thể chạy về Núi Thiên Long."

Sở Trường Ca sửng sốt, liền hiểu được, "Quả nhiên ngân khố bị trộm."

Mộ Dung Vân Thư liếc hắn một cái, nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều. Ta chỉ lo lắng cơ quan trong ngân khố tạo nên sát nghiệt."

"... Ngươi thực tự tin."

"Xưa nay đã như vậy."

"... Còn thực tự phụ."

"Cám ơn khích lệ."

"..."

Sau một lát. "Ngươi xác định ngân khố không bị trộm?" Sở Trường Ca còn rối rắm vì vấn đề này.

Mộ Dung Vân Thư: "Nếu ngươi không thể không lo lắng, ta có thể mở ngân khố cho ngươi đi vào tìm hiểu đến cùng."

"... Không cần."

Lại một lát sau. Sở Trường Ca nói: "Nếu ngươi lo lắng ngân khố..."

"Ta không lo lắng." Mộ Dung Vân Thư trực tiếp đánh gãy hắn.

"..." Được rồi. Hắn đầu hàng. Sở Trường Ca lại quay đầu xe, "Đi Núi Thiên Long." Theo như lời nàng, không biết vấn đề này rõ ràng, hắn ngủ không yên.

"Tùy tiện." Trên mặt Mộ Dung Vân Thư vẫn một bộ dáng không sao cả như trước, trong lòng lại vui sướng vô cùng. Tốt lắm, trẻ nhỏ cũng dễ dạy, hắn lại làm một chuyện theo ý nàng.

*

Cùng lúc đó. Bên kia, Lý Thiếu Khanh chờ Hoắc Triển Đường vẫn đi theo phía sau bọn họ đến. Hoắc Triển Đường theo ám hiệu Lý Thiếu Khanh lưu lại mà tới, phát hiện chỉ có một mình hắn - vẻ mặt tối tăm đứng ở bên đường, không khỏi hỏi: "Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca đâu?"

"Đi kinh thành." Lý Thiếu Khanh rầu rĩ nói.

Hoắc Triển Đường: "Bọn họ đi kinh thành làm cái gì? Sao ngươi không cùng đi? Chủ công đã dặn chúng ta là theo chân bọn họ quan trọng hơn."

"Vấn đề là bọn hắn không cho ta đi cùng." Lý Thiếu Khanh đem chuyện Sở Trường Ca đặc biệt ném hắn đến nơi rừng núi hoang vắng rồi quay đầu rời đi thuật lại ngắn gọn một lần, sau đó nói: "Ngươi yên tâm, Sở Trường Ca còn chưa khôi phục trí nhớ, một lòng muốn bắt Mộ Dung Vân Thư đến Vô Hoa cốc. Vô Hoa cốc cách Núi Thiên Long đâu chỉ ngàn dặm, không thể trước ngày mười lăm tháng tám đuổi tới Núi Thiên Long. Chỉ cần bọn họ không xuất hiện ở đại hội võ lâm ngày mười lăm tháng tám, kế hoạch của chủ công sẽ tiến hành thuận lợi."

Hoắc Triển Đường nghĩ nghĩ, cảm thấy Lý Thiếu Khanh nói có lý, liền cũng không truy cứu. "Bây giờ chúng ta liền chạy tới Núi Thiên Long. Tuy rằng Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca không ở đó, nhưng những kẻ bên người bọn hắn cũng là kẻ sau khó đối phó hơn kẻ trước, chúng ta đến sớm một chút, cũng có thời cơ và thời gian trợ giúp một tay."

"Được."

*

Mặt trời lặn ở phía tây, sắc trời dần tối.

Sở Trường Ca một đường ra roi thúc ngựa, nhưng vẫn không thể tới trạm dịch trước khi trời tối. Đem xe ngựa dừng lại bên đường ở chỗ sâu trong rừng cây, Sở Trường Ca nói: "Đêm nay liền ở trong này nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai lại đi."

Mộ Dung Vân Thư do dự một chút, nói: "Cũng tốt."

"Không vui?" Sở Trường Ca khó hiểu. Tính tình nàng thoạt nhìn rõ ràng là thích ứng trong mọi tình cảnh, hẳn là sẽ không để ý mới đúng.

"Không phải."

"Nhưng thoạt nhìn ngươi hình như không vui." Là hắn suy nghĩ nhiều?

"Ngươi không đi tìm thức ăn sao?"

Sở Trường Ca hơi ngơ ngốc, lập tức bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là đói bụng. "Thực xin lỗi, ta không biết ngươi cần ăn." Sở Trường Ca nửa xin lỗi nửa trêu tức nói.

Mộ Dung Vân Thư giương lên mi, nói, "Không trách ngươi, là ta không tốt, nghĩ ngươi cũng là người."

"..." Hắn vẫn là người đó chứ? Chỉ là không dễ đói như vậy mà thôi.

*

Sở Trường Ca xuống xe đem ngựa buộc vào cây, lại tìm mấy nhánh cây nhóm lửa. "Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tìm thức ăn."

"Ừ." Mộ Dung Vân Thư nghe lời ngồi xuống chỗ cách đống lửa không gần không xa. Ánh lửa chiếu đến, cũng sẽ không vì quá gần mà cảm thấy nóng. Đêm đầu thu, vẫn hơi mát mẻ. Gió đêm phất qua, cành cây lay động, cực kỳ dễ chịu. Quan trọng nhất là, có hắn ở bên người. Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn bóng dáng Sở Trường Ca, tươi cười từ đáy lòng tràn ra, lưu trên khóe miệng, làm sao cũng không thu lại được.

Hiện tại, ngoài việc Sở Trường Ca mất trí nhớ, cùng khi hắn bình thường không có gì khác. Mở miệng thì không được chen vào, làm việc mạnh mẽ vang dội, khi thì kỳ quặc, khi thì săn sóc.

Càng nghĩ, tươi cười nơi khóe miệng Mộ Dung Vân Thư càng lúc càng lớn, không khỏi cười lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên nhìn thấy Sở Trường Ca lo lắng trở về, hai tay trống trơn.

"Phát sinh chuyện gì?" Mộ Dung Vân Thư đứng dậy hỏi.

Sở Trường Ca nghe vậy vẻ mặt vui mừng nhìn về phía nàng, "Rốt cục cũng tìm được nàng. Những người khác đâu?"

Rốt cục tìm được nàng? Những người khác? Một loại dự cảm không tốt tự nhiên nảy sinh, Mộ Dung Vân Thư căng thẳng, không xác định hỏi: "Ngươi là A Trường đần độn?"

Sở Trường Ca nhíu mày, "Ừ." Nàng không thể đừng thêm hai chữ đần độn sao?

Mộ Dung Vân Thư nhăn trán than nhẹ, "Sao lại phân liệt?"

"Cái gì phân liệt?" Vẻ mặt Sở Trường Ca kỳ quái.

Mộ Dung Vân Thư coi như không nghe thấy nghi hoặc của hắn, tiếp tục lẩm bẩm: "Tuy rằng đần độn cũng thực đáng yêu, nhưng mỗi ngày một kiểu, thật sự ảnh hưởng đến tâm tình của ta." Còn như vậy, nàng tám phần sẽ bị nhân cách phân liệt của hắn bức thành tinh thần phân liệt.

Mày Sở Trường Ca càng nhăn càng chặt, "Tâm tình gì? Rốt cuộc nàng đang nói cái gì?"

Mộ Dung Vân Thư vẫn không trả lời hắn, đi đến phía sau hắn, nói: "Làm ơn cúi đầu một chút."

Sở Trường Ca đã không ôm hy vọng nàng sẽ trả lời vấn đề của mình, vì thế không hề hỏi, cô cùng phối hợp cúi đầu.

Sở Trường Ca cao hơn Mộ Dung Vân Thư nữa cái đầu, cho nên hắn cúi đầu, Mộ Dung Vân Thư vẫn phải kiễng mũi chân mới có thể nhìn thấy cái ót của hắn. Nhìn tỉ mỉ một lát, Mộ Dung Vân Thư dùng hết sức hướng cái ót của hắn hung hăng đánh một cái.

"A..." Sở Trường Ca đau đến rên rỉ một tiếng, xoay người kêu lên: "Sao ngươi lại đánh ta?"

"Vẫn là A Trường đần độn?"

"Cái gì mà A Trường đần độn? Chỉ bằng chút khí lực ấy của ngươi, không thể đánh ta thành ngốc."

"A. Là ngươi." Sở Trường Ca mất trí nhớ.

"Đương nhiên là ta. Bằng không còn có thể là ai?" Sở Trường Ca một mặt nói một mặt xoa đầu. Mặc dù có nội lực hộ thể, nhưng cái ót rắn chắc thực bị đánh, vẫn rất đau. Là chỗ yếu nhất của hắn. Xoa nhẹ trong chốc lát, Sở Trường Ca đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Ta nhớ rõ vừa rồi bị nhánh cây đập một cái, sao lại biến thành ngươi đánh ta?"

Thì ra là bị nhánh cây đập trúng, quả nhiên như nàng đoán, đầu bị đánh nhân cách sẽ biến hóa. Đập một cái có thể biến thành A Trường đần độn, không biết đập hai cái có thể biến trở về thành Sở Trường Ca bình thường hay không. Nghĩ đến đây, Mộ Dung Vân Thư vươn tay lại nện hắn một cái.

Mày của Sở Trường Ca đột nhiên nhăn lại, nhìn nàng, vô cùng bình tĩnh nói: "Nàng bảo ta quay lại vì muốn đánh ta?"

"Ngươi là A Trường đần độn?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.

"Vấn đề này vừa rồi nàng đã hỏi."

"A, đúng." Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, bất ngờ mạnh tay đánh lên đầu của hắn.

"Còn đánh? Ngươi đánh đến nghiện có phải không?" Sở Trường Ca nổi trận lôi đình.

A, đây là Sở Trường Ca mất trí nhớ. Mộ Dung Vân Thư không để ý Sở Trường Ca tức giận, cười ha ha. Tuy rằng không thể đánh cho Sở Trường Ca có trí nhớ trở về có hơi tiếc nuối, nhưng mà có thể phát hiện bí mật này vẫn thực làm người ta cao hứng. Về sau lúc Sở Trường Ca mất trí nhớ này không phối hợp, liền đánh hắn thành A Trường đần độn, phát tiết chút quở trách rồi sẽ đánh cho hắn quay lại.

Mộ Dung Vân Thư càng nghĩ càng đắc ý, mặt mày cong cong liếc Sở Trường Ca, tâm tình tương đối tốt. Chỉ cần hắn có thể luôn luôn ở bên người nàng, là nhân cách nào đều không sao cả, có thể đổi tới đổi lui, kỳ thật có chút vui vẻ. Không biết lâu ngày, có thể có cảm giác quỷ dị một nữ hai chồng hay không.

"Tám đời chưa đánh ai sao? Đánh một chút liền cười thành như vậy." Sở Trường Ca càng nghĩ càng buồn bực, kỳ quái nhìn nàng sau một lúc lâu, thấy tươi cười trên mặt nàng không hề thu lại, liền nghiêm mặt, nâng tay, cũng không nặng không nhẹ vỗ nàng một cái, thừa dịp nàng ngơ ngác, thật giả dối thật ác ý khoa trương cười to "Ha ha ha" ba tiếng, sau đó nghênh ngang mà đi.

Mộ Dung Vân Thư bị hành động đột nhiên của hắn làm lơ mơ, ngơ ngốc vài giây mới hồi phục tinh thần lại, nhất thời dở khóc dở cười. Nam nhân quả nhiên bất kể lúc nào trong đời cũng ngây thơ, ngay cả khi nhân cách phân liệt cũng không ngoại lệ.

*

Chỉ chốc lát sau, Sở Trường Ca đem về một con gà rừng.

"Buổi tối trong rừng, cũng có gà rừng đi lại?" Mộ Dung Vân Thư ngạc nhiên nói.

Sở Trường Ca: "Ta bắt trong ổ gà."

"... Gà rừng cũng có ổ?"

"Rất kỳ quái sao? Không phải dã nhân cũng có hang ổ sao?"

"Sao ngươi biết dã nhân cũng có ổ? Chẳng lẽ ngươi đã từng là dã nhân?"

"Ngươi biết heo có thể chạy, chẳng lẽ ngươi cũng từng là heo?"

"..." Sao đột nhiên hắn trở nên nhanh mồm nhanh miệng vậy? Hay là đầu óc bị nàng đánh mà trở nên sáng suốt?

Sở Trường Ca vừa thấy Mộ Dung Vân Thư híp mắt tỉ mỉ quan sát hắn, chỉ biết khẳng định nàng không nghĩ cái gì hay, vì thế quyết đoán trước khi nàng mở miệng đánh đòn phủ đầu, quăng gà rừng cho nàng, "Ngươi nướng."

"Được. Trước đó phải nhổ sạch lông, sau đó vót hai nhánh cây đến treo nó lên." Mộ Dung Vân Thư nói.

"... Ngươi dùng miệng mà nướng gà sao?" Bảo nàng nướng, không phải bảo nàng chỉ bảo hắn nướng.

Mộ Dung Vân Thư cười không nói.

Trầm mặc là phản kháng tốt nhất. Hắn không phản kháng tốt. Vì thế Sở Trường Ca ngoan ngoãn theo chỉ bảo của nàng nhổ sạch lông gà, dùng nhánh cây treo lên, sau đó đứng ở một bên dựa vào thân cây, hai tay ôm ngực, thản nhiên liếc nàng, biểu tình "Mặc kệ ngươi nói gì ta đều không nghe thấy".

Mộ Dung Vân Thư buồn cười liếc hắn một cái, sau đó chuyên tâm nướng gà rừng. Đợi khi gà rừng sắp chín, nàng mới ngẩng đầu nghiêm trang hỏi hắn: "Ngươi ăn đầu gà hay đuôi gà?"

Trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện một đoạn hình ảnh, một nữ nhân không ngừng hỏi hắn ——

Ngươi ăn đầu gà hay đuôi gà?

Ngươi ăn đầu gà hay đuôi gà?

Ngươi ăn đầu gà hay đuôi gà?

"Ưm..." Thống khổ rên rỉ một tiếng, Sở Trường Ca ôm đầu ngã xuống đất.

Mộ Dung Vân Thư thấy thế hoảng hốt, vội chạy tới ôm lấy hắn, "Ngươi làm sao vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK