Mọi người mặc dù không có đầy đủ chứng cớ, nhưng lại có đủ lý do nhìn tiểu thư không phải với vẻ mặt đa nghi thì chính là ánh mắt phê phán.
Thường ngày nàng đã luôn thu hút sự chú ý, hôm nay nàng rời giưòng còn bị chú ý hơn. Ngay cả đại thẩm quét sân, ngày thường nhìn thấy nàng còn không dám ngẩng lên, hôm nay nhìn thấy nàng đi qua, lập tức dừng chổi, ngẩng đầu, chuyên chú nhìn nàng một cái. Cái nhìn kia dị thường phức tạp, chứa đựng rất nhiều cảm xúc. Mộ Dung Vân Thư cảm thấy kì lạ. Nàng đoán, đại thẩm quét sân nhất định là không thể chấp nhận thói đời bạc bẽo, mới có vẻ mặt u oán phức tạp như thế.
Nhưng bà ta u oán cái gì nhỉ? Với tuổi của bà ta, quét sân cả đời, còn có cái gì không thể bình tĩnh?
Mộ Dung Vân Thư thật sự không thể nghĩ ra vừa rồi đại thẩm quét sân vì sao lại nhìn nàng như vậy. Nhưng nàng cũng không muốn suy nghĩ nữa, bởi vì trước mắt còn một chuyện quan trọng hơn - Thịnh Vương vào ở Mộ Dung phủ - mà nàng lại là người cuối cùng được biết.
Ở phủ của nàng, ăn không, ở không nàng không nói, chuyển nhà nàng cũng nhịn, nhưng tiền trảm hậu tấu đem những người không có nhiệm vụ dẫn vào cửa thì đúng là có điểm quá mức rồi.
Bon họ cho Mộ Dung phủ là quán trà sao? Hay khu vườn hoang?
Phượng Thành, Sở Tích Nguyệt đang ở trong khách viện của Mộ Dung phủ - Thanh các.
Nam nữ già trẻ ngồi thành đống, uống trà nói chuyện phiếm ngủ gà ngủ gật.
Mộ Dung Vân Thư lúc đi vào viện chứng kiến tình cảnh như vậy.
Một đám người rảnh rỗi!
Mộ Dung Vân Thư đau đầu nhíu mày. Nàng vốn dĩ đã là người rảnh rỗi, lại còn nuôi một đám so với nàng còn rảnh rỗi hơn. Nếu như đây là ‘vật hợp theo loài’ thì thật sự là nàng tự gây nghiệp không thể sống rồi. Làm một chuyện nhỏ gì đó, hoặc chuyện lớn để giảm bớt người rảnh rỗi, nàng thật sự không thể trách bọn họ lãng phí thời gian, nhưng họ có lãng phí thời gian hay không đối với nàng không quan hệ, lãng phí tiền tài của Mộ Dung phủ nuôi đám người vô dụng này mới là chuyện lớn nha.
"Thật là náo nhiệt!" Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt nói. Mọi người rõ ràng đã sớm thấy nàng, lại cố tình đợi cho nàng mở miệng, mới bày ra vẻ mặt ‘sao ngươi lại tới đây’, rồi lại tiếp tục uống trà, nói chuyện phiếm, ngủ gà ngủ gật.
Những người này thật là càng ngày càng không coi mình là người ngoài nữa mà.
Mộ Dung Vân Thư nheo nheo đôi mắt phượng nói: “Lục Nhi, nơi này phàm là người không mang họ Mộ Dung, tất cả thu một trăm lượng cho ta”.
Tất cả mọi người nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía nàng? Thu một trăm lượng? Ăn cướp à? Chưa từng nghe qua Mộ Dung đại tiểu thư là cường đạo nha!
Mộ Dung Vân Thư khẽ nhếch mép, từ từ phun ra năm chữ: “Phí sử dụng bàn ghế”.
Trong nháy mắt mọi người như hoá đá... Phí sử dụng... Bàn ghế
Sở Tích Nguyệt phẫn nộ nói: “A Trường tẩu, mọi người đều là người một nhà, tiền bạc làm tổn thương tình cảm...”
Không đợi nàng nói xong, Mộ Dung Vân Thư lại nói: “Từ giờ trở đi, một phút một trăm lượng”.
Lời nói còn chưa dứt, ngay tức thì, mọi người từ trên ghế bật dậy, vội tản ra, tránh xa cái bàn.
Rất tốt, không còn coi nàng như không khí nữa. Mộ Dung Vân Thư khẽ cong khoé miệng, chậm rãi đi qua, ngồi bên phía tay trái.
Lục Nhi vừa cười trộm vừa rót trà cho chủ nhân: “Tiểu thư, uống trà”.
Mộ Dung Vân Thư khí định thần nhàn tiếp nhận chén trà, chậm rãi uống, lẳng lặng nhìn, xem mọi người lui từng bước nhỏ, cuối cùng hình thành hình vòng cung đứng trước mặt nàng. Đối diện với nàng, là Thịnh vương - Người duy nhất nghe được một phút một trăm lượng, trước sau như một vẫn bất động như núi.
Kiếp sau không đầu thai làm Vương gia, nhất quyết ở lại địa phủ không đi đầu thai - Trong lòng mọi người đều thầm nghĩ.
Mộ Dung Vân Thư dùng nắp ly chậm rãi vén vén trà trên miệng chén tỏa hương thơm ngát, sau đó đặt lên khóe miệng khẽ nhấp một hớp, giương mắt nhìn về phía Thịnh vương, nói: "Vương gia định trả bằng chi phiếu, hay là đồng bạc?"
"Yến châu vẫn chưa có đồng bạc." Thịnh vương nói.
Mộ Dung Vân Thư hơi chau mày, nhớ tới việc cải cách tiền tệ ở Trung nguyên còn chưa phổ cập, đừng nói đến Yến Châu xa xôi, vì vậy nói: “Ta không chấp nhận giấy nợ”
Thinh Vương ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi lại biết ta muốn viết giấy nợ”.
Mặt đen lại, hắn đúng là muốn viết giấy nợ mà. Thật khó trách lại bình tĩnh như vậy. Còn tưởng rằng hắn mang theo số tiền lớn.
Mộ Dung Vân Thư nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Hiện tại tối thiểu đã qua nửa khắc đồng hồ, trên người của ngươi không thể cất giữ trên bảy trăm năm mươi lượng được.”.
Tịnh Vương lại ngẩn ra, nói: “Ta có thể đặt ở nơi khác”.
“Như vậy tốt nhất ngươi đừng ngồi nữa”. Mộ Dung Vân Thư nói: “Ta cũng không chấp nhận ghi nợ, một giây đồng hồ cũng không được”. Cuối cùng, lại thêm một câu: “Lại thêm một trăm lượng”.
Thịnh Vương gia trợn tròn mắt, qua hồi lâu mới nói: “Thật không hổ là đương gia đại tiểu thư của Mộ Dung phủ, dùng mánh khoé cướp bóc cũng có thể nhã nhặn như thế”.
Sâu sắc nha! Quả thực là nói trúng tim đen, chữ chữ như châu ngọc! Mọi người kích động nhìn về phía Thịnh Vương, rất bội phục dũng khí của hắn, sau đó lại hưng phấn nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, tò mò chờ xem phản ứng của nàng.
Với tính cách của nàng, xem ra không có khả năng nổi trận lôi đình, nhưng ít ra cũng phải thay đổi sắc mặt chứ...
Thật mong đợi.
Ánh mắt mọi người sáng quắc, tha thiết nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Vân Thư, không dám chớp mắt, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của nàng. Đều biết rằng, nàng tâm tính rất bình thản an nhàn, cho dù có biến sắc chỉ xảy ra trong thoáng mắt. Bỏ qua cơ hội lần này, có lẽ phải tiếc nuối cả đời.
Liếc mắt nhìn đám người bàng quang hóng chuyện bên cạnh, Mộ Dung Vân Thư làm sao không hiểu được mọi người đang chờ xem náo nhiệt. Nàng lại nâng chung trà lên đặt bên môi, khoé miệng nhẹ nhàng nhấp một cái, ngậm một ngụm trà, nuốt vào, sau đó phun ra mấy chữ mang theo hương vị trà: “Quá khen!”.
Quá khen... Thế nhưng lại trả lời là quá khen...
Mọi người đều cảm thấy rối tinh rối mù. Phải như họ dự đoán, thế nào nàng cũng nói câu: “Ra cửa rẽ phải 100m là đến cửa lớn”... Như thế mà....
Lúc này, Mộ Dung Vân Thư lại nói: “Lục Nhi, đưa Thịnh Vương gia điện hạ đi tìm Tiền tổng quản”.
“Vâng”. Lục Nhi cười hướng Thịnh Vương, bày ra tư thế xin mời.
Mặt Thịnh vương đầy vẻ không hiểu, “Ta không muốn tìm Tiền tổng quản”.
“Ta biết”. Mộ Dung Vân Thư cười nói: ”Nhưng hắn muốn tìm ngài”.
Vẻ mặt Thịnh Vương vẫn mờ mịt như trước, ”Hắn tìm ta làm cái gì?”
Mộ Dung Vân Thư cười mà không nói, chỉ thản nhiên nhìn hắn, chờ hắn tự nhận ra.
Lục Nhi đồng tình liếc nhìn Thịnh Vương, thúc giục nói, ”Vương gia, nếu ngài không đến chỗ Tiền tổng quản giao bạc, tiểu thư sẽ tính lãi”.
Thịnh Vương gia rốt cuộc nhận ra. Thì ra, ý của nàng là muốn hắn đi đến chỗ tổng quan trả. ”Phí sử dụng bàn ghế”.
Thật sự... Rất quái lạ...
Người khác mà nói chuyện quanh co lòng vòng thì nàng nói chuyện chín cong mười tám quẹo - ý tứ cùng lời nói ra cách nhau quá xa. Kỳ quái nhìn Mộ Dung Vân Thư một cái, Thịnh Vương hỏi: ”Nàng nói chuyện luôn khó hiểu như vậy sao?”.
”Năng lực giác ngộ của ngài luôn luôn kém như vậy sao?” Mộ Dung Vân Thư hỏi ngược lại.
"..."
Thịnh vương hiện tại cảm thấy nàng vẫn là chín cong mười tám quẹo thì tốt hơn.
Mọi người nhìn vẻ mặt Thịnh Vương vô kế khả thi, nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng được an ủi rất nhiều. Ngay cả Vương gia cũng không chịu nổi, xem ra không phải là chỉ số thông minh của bọn họ thấp.
Mộ Dung Vân Thư tiếp tục uống trà, nhàn nhã, thích ý khiến cho người khác giận sôi.
Thịnh Vương trầm ngâm trong chốc lát, rốt cuộc tự nhận không theo kịp nàng, hướng tuỳ tùng phía sau phân phó: ”Nguyệt Cách, theo Lục Nhi cô nương đi giao bạc”.
”Vâng”. Nguyệt Cách lĩnh mệnh.
Lục Nhi cũng không đi, mà nhìn về phía tiểu thư chờ đợi thêm chỉ thị. Bởi vì nàng biết rất rõ, tiểu thư chuyến này không phải muốn kiếm tiền, mà là muốn đuổi người.
Mộ Dung Vân Thư lại uống một ngụm trà, nói: ”Còn cả tiền thuê phòng nữa”.
”Còn muốn thu tiền thuê phòng!?” Thịnh Vương kinh hoảng. Ngồi một phút mất một trăm lượng, ở một đêm, không biết mất bao nhiêu. Thịnh Vương có chút u oán nhìn Phượng Thành, huynh đệ, không phải ngươi cố ý lừa ta chứ?
Phượng Thành cũng kinh ngạc, không dám tin hỏi: ”Còn muốn thu tiền thuê nhà!?”.
Mộ Dung Vân Thư không đáp hỏi lại, ”Người là do ngươi dẫn vào?”.
”...Ừ”. Phượng Thành cảm thấy đỉnh đầu có đàn quạ đen.
“Vậy ngươi giúp hắn trả đi”. Mộ Dung Vân Thư nói.
Phượng Thành như bị sét đánh. Kể từ khi người nào đó không cho phép hắn hành nghề y, hắn là một thầy thuốc nghèo, làm sao có thể nộp số tiền thuê phòng lớn đến như thế...
Thấy Phượng Thành bày ra vẻ mặt hận không thể tìm cái chết, Thịnh Vương biết rõ huynh đệ không có gạt hắn, vì vậy nói: ”Vẫn là ta tự mình đi nộp”. Tuy rằng lần này ra ngoài hắn không mang quá nhiều ngân lượng, nhưng chút tiền ấy cũng trả được.
Phượng Thành thần sắc phức tạp nhìn về phía Thịnh Vương, ”Huynh đệ, là ta hại ngươi”.
Lúc này, Yêu Nguyệt tiên tử lên tiếng, giọng đầy vẻ bịp bợm: ”Ta đây là mẹ ruột cô gia tương lai, ở nơi này, một đêm phải trả một trăm lượng. Hắn là bằng hữu của muội muội cô gia tương lại, so với ta phải thu đắt hơn chứ?”
”Là bằng hữu của vị hôn phu của muội muội cô gia tương lai”. Phượng Thành sửa lại cách nói của mẹ vợ cho chính xác.
Thịnh vương thấy dường như không chỉ là muốn hắn trả tiền, trọng điểm còn là định giá phải cao hơn?
Yêu Nguyệt tiên tử khoát tay một cái nói: ”Xem ra ngươi nghèo, muốn kết hôn với Tích nhi thì còn khuya.”
"......" Đây còn không phải là do con trai của bà làm hại sao! Khóe miệng Phượng Thành khẽ run, nhớ năm đó, thời gian hắn vẫn còn đi lại trên giang hồ, trị một người một vạn lượng vàng, tốc độ kiếm tiền so với người khác đi ‘cướp bóc’ còn nhanh hơn.
”Tiền thuê phòng là bao nhiêu?” Thịnh Vương hỏi Mộ Dung Vân Thư. Hắn mong nhanh một chút chấm dứt đề tài tiền bạc này, chuyển sang vấn đề chính.
Không đợi Mộ Dung Vân Thư trả lời, Yêu Nguyệt tiên tử liền giành nói trước: ”Mấy người vô dụng này do Phượng Thành vô dụng mang vào, mối liên hệ so với ta xa gấp mấy lần, ít nhất cũng phải thu năm trăm lượng một đêm”.
"Nương, sao người có thể nói Phượng đại ca là người vô dụng!" Sở Tích Nguyệt mất hứng.
Mặt Phượng Thành đen lại, sao hắn lại thành người vô dụng rồi.
Bốn người Đông Tây Nam Bắc trước sau vẫn im lặng, vui mừng vô hạn nhìn về phía Phượng Thành, hoanh nghênh hắn gia nhập đoàn quân những người vô dụng.
Chỉ có Thịnh Vương, tuyệt không so đo mình là người vô dụng, bởi vì một đêm mà năm trăm lượng tiền thuê nhà đã đủ để hắn so đo cực kỳ lâu rồi.
Yêu Nguyệt tiên tử vẻ mặt đắc ý, hừ hừ, rốt cục cũng tìm được người coi tiền như rác.
Mỗi người một tâm tư, đột nhiên, Thịnh Vương bật đứng dậy, mọi người đều kinh hãi.
"Trên ghế có gai?" Yêu Nguyệt tiên tử hỏi.
Thịnh vương lắc đầu, nói: "Ta tìm tổng quản đưa tiền." Nói xong, rời đi như chạy trốn.
Mọi người nhìn nhau, tình huống này là thế nào?
Mộ Dung Vân Thư cười yếu ớt nhẹ nhàng, hiện tại mới hiểu được ”ngồi” cùng với nàng là phải trả giá thật lớn sao?
Đã quá muộn rồi.
"Tổng cộng bao nhiêu?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
Mặc dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng thân là nha hoàn thân cận, Lục Nhi dĩ nhiên biết chủ nhân hỏi mình, vì vậy vô cùng phối hợp đáp: ”25 phút, một phút một trăm lượng, tổng cộng, hai ngàn năm trăm lượng”.
Sau đó mọi người phát hiện, bóng lưng càng lúc càng xa kia ngay lập tức, cứng ngắc.
Thịnh vương vừa đi xa, Yêu Nguyệt tiên tử liền khanh khách cười rộ lên, tranh công nói: "Vân Thư, ngươi xem, ta giúp ngươi lấy công phu sư tử ngoạm, thu của hắn 500 lượng một đêm. Vậy thì tiền thuê phòng của ta, có phải hay không liền......" Lời của Yêu Nguyệt tiên tử nói còn chưa nói xong, đã nghe một âm thanh nhẹ nhàng nhưng chấn động đến mức thần tiên cũng phải nổi giận vang lên ——
"Ta vốn tính thu của hắn một ngàn lượng, bây giờ thiếu năm trăm lượng, ngài phải trả".