"Người Uy hiếp ngươi là hắn, ta chỉ là nhắc nhở ngươi mà thôi." Mộ Dung Vân Thư trước tiên tỏ rõ sự trong sạch.
"Đúng vậy a, người uy hiếp ngươi là ta, không liên quan đến nàng."
Sở Trường Ca cũng rất có phong độ đứng ra, người nào làm người đó chịu.
Harl Cơ cười lạnh nói: "Khá lắm kẻ đáp người xướng! Các ngươi căn bản là cá mè một lứa."
Mộ Dung Vân Thư không đồng ý lắm, nhướng cao hàng mày cong, thật ra thì nàng cảm thấy, phải là trợ Trụ vi ngược mới đúng. Thời điểm người nào đó gây sóng gió, nàng nhiều lắm chỉ có thể xem là một người hầu nhỏ, tài nghệ có hạn, thật sự không dám cùng đại thần ngồi ngang hàng.
Sở Trường Ca là nhẹ lay động chiết phiến cười nói: "Thật ra thì lệnh ái nếu thật không ai thèm lấy, ta có thể làm mai giúp một tay. Về phần gả cho ta, ngươi nên bỏ ý niệm này đi, ta cũng không phải là phu quân." Nói câu nói sau cùng thì hắn vô tình hay cố ý liếc Mộ Dung Vân Thư một cái.
Mộ Dung Vân Thư là người thông minh cỡ nào, làm sao nghe không ra ý vị sâu xa của câu nói sau cùng. Hắn không phải là phu quân, chuyện này nàng đã sớm chỉ rõ, cho nên hắn đã sớm không còn ý niệm gả theo phu quân. Cả đời này, nếu hắn đồng ý cưới nàng, nàng cùng hắn nâng khay ngang mày, nếu hắn không đồng ý, nàng liền làm bạn với thanh đăng. Không phải vì tình sâu đậm, cũng không phải vì thề non hẹn biển, chính là vì sau khi gặp hắn, trên thế gian này cũng đã không còn có một nam tử nào có thể lọt vào mắt nàng nữa.
(Đoạn trên ý nói hai anh chị nếu cưới nhau cũng sẽ ko phân biệt nam tôn nữ ti như người khác, chỉ là ngang hàng, ah hiểu ý chị ghê, có điều diễn giải lòng vòng quá.)
Nam nhân thỉnh thoảng bất cần đời, thỉnh thoảng hận đời, thỉnh thoảng duy ngã độc tôn, thỉnh thoảng lại ngây thơ đến kì lạ, mặc dù không cắm rễ ở đáy lòng nàng, cũng đã tồn tại thật lâu trong mắt nàng, khiến nàng bất kể là nhìn ai, đều chỉ cảm giác chán nản không vui, chán ngán tầm thường.
Mặc dù hắn vô tâm với nàng, mà nàng, cũng tuyệt không cho phép mình động tình đối với hắn, nhưng bọn họ vẫn là có thể cùng chung sống vui vẻ, giống như trong mấy ngày qua, an tĩnh là cùng nhau an tĩnh, cười đùa là cùng nhau cười đùa, khiến thời gian trong lúc vô tình lặng lẽ trôi nhanh, khi nhớ lại tóc đã trắng xoá tuổi già. Khi đó, hắn vẫn như hiện tại không sợ trời đất quỷ thần mà che chở nàng, mà nàng, cũng trước sau như một nhìn hắn hoành hành ngang ngược, cười hắn dã man không hiểu chuyện. Như thế, đã đủ rồi.
Cùng lúc đó, Sở Trường Ca trong lòng cũng đang mông lung, hắn là một người không may mắn, đã sớm đối đầu với ông trời, nhất định không chiếm được hạnh phúc, ở cùng hắn chỉ nhiễm vào bất hạnh của hắn, tai họa nặng nề, tai nạn mà nàng gặp phải chính là bằng chứng tốt nhất. Nhưng, hắn lại không muốn buông tay, không muốn làm cho nữ tử bất kể đối mặt cái gì cũng có thể bình thản ung dung này, trở thành khách qua đường trong sinh mệnh của hắn. Nàng là nữ tử thứ hai đối mặt với bất hạnh mà hắn mang đến mà lạnh nhạt mỉm cười, yên lặng thừa nhận. Nhưng, người thứ nhất đã hương tiêu ngọc vẫn, thứ hai...... Hắn không tự tin ở tương lai, trong vô số lần mặt trời lặn rồi lại mọc, có thể bảo hộ nàng chu toàn.
Trước kia, hắn cho là mình không đủ mạnh, mới có thể khiến Tích Nhi chết oan chết uổng, cho nên hắn không ngừng làm mình lớn mạnh hơn, khiến người khắp thiên hạ đối với hắn vừa nghe tên đã sợ mất mật, câm như hến, nhưng bây giờ hắn mới hiểu rõ ràng, khi một người muốn dùng sinh mạng đi bảo vệ một người khác, thì hắn vĩnh viễn cũng không đủ cường đại.
Hắn càng giữ nàng chặt, nàng bị thương càng nặng. Nói cho cùng, hắn mới là ngọn nguồn của bất hạnh, dù muốn bảo bọc nâng niu không để nàng bị tổn hại như thế nào, cũng chỉ là thuẫn đấu với mâu, khi chạm tới kết quả là lưỡng bại câu thương.
Sở Trường Ca biết, đứng ở nơi không gần không xa, nhìn nàng mỉm cười, mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng hắn vẫn hết làn này đến lần khác không thể đưa ra lựa chọn gian nan nhất kia. Khi hắn biết được đoạt hồn đan có thuốc giải thì hắn đã hiểu, con đường tràn đầy chông gai cùng sung sướng này, đã đi đến cuối. Một khi độc của nàng được giải, hắn liền từ hôn, trở lại giang hồ của hắn, từ đó chân trời cách xa nhau, không còn liên quan nữa.
Không giống với Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca, hai người đang ngàn tư vạn tự, trong lòng Harl Cơ nổi trận lôi đình, vỗ án quát to: "Khá lắm rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, lại dám nói công chúa của ta không ai thèm lấy! Người đâu, đem bọn họ bắt lại, ném vào địa lao!"
Vị đầu lĩnh đội lông vũ dẫn bọn hắn tới gặp tộc trưởng vội vàng khuyên can nói: "Tộc trưởng bớt giận. Hôm nay tung tích Vưu Xích không rõ, đầu mối duy nhất chính là từ đoạt hồn đan chi độc trên người vị tiểu thư này, thuộc hạ cho là, nên lễ ngộ mới đúng." Vưu Xích chính là người ba năm trước đây rời khỏi Lê tộc, đi truy bắt kẻ đã trộm đi đoạt hồn đan.
Hắn nói thật đường hoàng, nhưng Mộ Dung Vân Thư lại hiểu được, đây là vì sợ hãi Sở Trường Ca, nhìn như nói giúp bọn họ, kì thực là vì bảo toàn Lê tộc. Bởi vì hắn đã biết Sở Trường Ca lợi hại, cho nên tin tưởng Sở Trường Ca uy hiếp tuyệt không phải là phô trương thanh thế.
Harl Cơ nghe vậy, cau mày gật đầu một cái, không tình nguyện nói: "Vậy thì giam lỏng." Nói xong, rồi hướng Sở Trường Ca nói: "Chỉ cần ngươi chịu cưới công chúa, ta lập tức cho muội muội ngươi thuốc giải, cũng đưa nàng rời đi. Dĩ nhiên, nếu nàng muốn ở lại cuộc sống Lê tộc, cũng có thể, ta cũng sẽ phong nàng Nguyệt chủ, thay nàng tìm mối hôn nhân tốt." Ở Lê tộc, chỉ có thân vương thuộc hàng trực thuộc với vương tộc mới có thể thụ phong Nguyệt chủ, có thể thấy được Harl Cơ đối với Mộ Dung Vân Thư là thật sự yêu thích.
Không đợi Sở Trường Ca trả lời, Mộ Dung Vân Thư liền giành nói: "Vậy thì đa tạ tộc trường."
Harl Cơ mím môi, không có tiếp lời, hiển nhiên còn đang tức giận hai người chống đối bà lúc trước.
Sở Trường Ca nghi ngờ nghiêng đầu nhìn về phía nàng, thấp giọng hỏi: "Muốn bán phu cầu vinh?"
"Cầu mệnh mà thôi." Mộ Dung Vân Thư đáp lại hắn là nụ cười ấm áp như gió xuân, lạnh nhạt nói: "Thật đúng là người không vì mình, trời tru đất diệt. Huống chi, ngươi có nhiều thêm một mĩ nữ như hoa, ta lại có nhiều thêm một cái mạng, cuộc mua bán này tuyệt đối chỉ lời không lỗ."
Sở Trường Ca nghẹn lời, câu nói kia nói như thế quả đúng là thương nhân trọng lợi nhẹ tình......
Hai người bị binh lính dẫn ra sau, Harl Cơ liền lập tức triệu thủ lĩnh Vu sư Lê tộc Hồ Bá Cách.
Hồ Bá Cách vừa tiến đến đã nói: "Tộc trưởng, người của chúng ta mới ở trên đường thấy một đôi nam nữ ngoại tộc, bọn họ là ai?"
Harl Cơ nói: "Ta tìm ngươi, chính là muốn nói chuyện của bọn họ. Như ngươi đã thấy, ta không sử dụng Luy thuật nữa. Ngươi cảm thấy nam tử kia như thế nào?"
Hồ Bá Cách nói: "Đỉnh đầu tường vân, Phi Long chiếm cứ, là đế vương chi mệnh."
(Đỉnh đầu có mây lành che chở, có tướng mạo của rồng, là người có mạng làm đế vương)
"Nói thật hay!" Harl Cơ quá vui mừng nói: "Ta quả nhiên không có nhìn lầm, hắn chính là ứng cử viên tộc trưởng Lê tộc kế nhiệm thích hợp nhất."
Hồ Bá Cách nghe vậy cau mày, "Ngài muốn đem công chúa gả cho cho hắn?"
"Ừ." Harl Cơ cười gật đầu, "Người của ta mới đã thử dò xét qua hắn, người này ở dưới cơn thịnh nộ của ta còn có thể chuyện trò vui vẻ, không sợ sinh tử, là một đại nhân vật. Đem Lê tộc giao cho hắn, ta yên tâm." Thì ra là tức giận của Harl Cơ mới vừa rồi đều là giả vờ, vì chính là khảo nghiệm Sở Trường Ca. Nhưng bà không biết, Sở Trường Ca bình tĩnh như vậy, thật ra là bởi vì tự tin bà không làm gì được hắn cả.
"Nhưng......"
"Không cần nhưng là. Ngươi không phải cũng đã tiên đoán qua, phu quâ trong định mệnh của công chúa ở ngoài Lê tộc, mà Lê tộc thịnh vượng cũng do tay một nam tử ngoại tộc sao? Hắn là nam tử duy nhất xông vào Lê tộc ta trong ba năm qua, số tuổi cũng tương xứng với công chúa. Hắn khẳng định chính là người trong mệnh định đó.
Hồ Bá Cách muốn nói, hắn đoán rằng phu quân của công chúa ở ngoài Lê tộc, cũng chỉ là chịu công chúa nhờ vả, lấy lời tiên tri để tránh số mệnh bị gả bán, cũng không phải là thiên mệnh, mà về lời tiên đoán vận mạng của Lê tộc, thật có chuyện này, nhưng hắn nói là Lê tộc hưng vong chứ không phải là thịnh vượng. Nam tử ngoại tộc đó tuy có mệnh đế vương, cũng không phải là người mà Lê tộc có thể lưu lại của, huống chi, vị nữ tử bên cạnh hắn, cũng không phải là người bình thường.
Nhưng, Hồ Bá Cách cuối cùng cái gì cũng không nói, thứ nhất, hắn không thể nâng cục đá đập chân của mình, phơi bày chuyện giúp công chúa nói láo; thứ hai, tộc trưởng hiển nhiên đã hạ quyết tâm, hắn nói thêm gì cũng chỉ là phí công.