Mục lục
Nhàn Thê Tà Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Phượng Thành cùng Sở Tích Nguyệt tìm được Sở Trường Ca thì hắn vẫn còn ở đình nghỉ mát, bộ dáng của một người chồng đang oán giận.

"Mộ Dung đâu?" Sở Tích Nguyệt vừa hỏi vừa ngó trái ngó phải.

"Nàng đi rồi." Vẻ mặt của Sở Trường Ca có chút hồn bay phách lạc.

Vẻ mặt Sở Tích Nguyệt kinh ngạc, "Đi tới chỗ nào?" Nơi này chính là nhà của nàng mà.

Sở Trường Ca nói: "Thư phòng."

"......" Vẻ mặt Sở Tích Nguyệt đầy hắc tuyến, hung hăng nện cho hắn một sự khinh bỉ thật lớn, nói: "Đi thư phòng thì nói làm gì!" Còn tưởng rằng rời nhà đi ra ngoài. Hù chết nàng!

"Không có ở bên người thì tính bỏ đi." Sở Trường Ca buồn bã nói.

Sở Tích Nguyệt nháy mắt mấy cái, "A Trường, các ngươi cãi nhau?"

"Không có."

"Vậy sao ngươi lại mang bộ dáng buồn bực không vui vậy?"

"Nàng......" Sở Trường Ca dừng một chút, cắn răng nghiến lợi nói: "Nàng cùng đi với cái tên Nhiếp Thanh kia!"

Đi rồi...... Nói như là vợ mình cùng người ta chạy trốn vậy. Sở Tích Nguyệt trợn trắng mắt lần nữa, nàng phát hiện, bào huynh (anh ruột) này từ nhỏ cùng với nàng huyết mạch tương liên, tâm linh tương thông, càng ngày càng cổ quái. Lúc thì vui mừng, lúc thì đột nhiên buồn rầu, so với mẹ lại còn hỉ nộ vô thường hơn (vui buồn thất thường).

Sở Trường Ca càng nghĩ càng giận, hắn thật vất vả mới cùng người yêu ở cùng một chỗ trong chốc lát, lại có người không thức thời tới phá hư bầu không khí, có người tới phá hư không khí thì cũng thôi đi, nàng lại còn vứt bỏ hắn, chỉ vì mấy lượng bạc kia mà tính toán......

"Phượng Linh đi đâu vậy?" Vẻ mặt Sở Trường Ca tối tăm hỏi Phượng Thành.

Vẻ mặt Phượng Thành không hiểu ra sao cả, "Ngươi hỏi nàng làm gì?"

Sở Trường Ca nói: "Nói cho cùng cái tên Nhiếp Thanh đều là do Phượng Linh dẫn tới, ban đầu nếu không phải nàng trói Nhiếp Thanh đem lên núi, Vân Thư cũng sẽ không biết hắn, lại càng không cùng hắn làm việc chung."

Lúc này Phượng Thành biết rõ tên họ Sở nào đó đang muốn giận chó đánh mèo, bất kỳ phản kháng như thế nào đều không có hiệu quả, vì vậy hắn thản nhiên nói: "Kỳ thật xét đến cùng vẫn là cha mẹ ta có lỗi, nếu như bọn họ không sinh Phượng Linh, thì cũng không có chuyện gì, cho nên ngươi đi trách bọn họ đi. Bọn họ cũng không đi nơi khác, đang ở dưới chân của ngươi, ngươi lấy thanh kiếm cắt cổ một cái, là có thể đi xuống dưới tìm bọn họ tính sổ." (NN: anh Thành cũng thật cao tay ^^)

Sở Trường Ca nghe vậy khóe miệng run lên, ngay sau đó dời ánh mắt đến trên đầu Phượng Thành, nói: "Ta nhớ rõ ngươi trước kia là một nam nhân." Một đại nam nhân, trên đầu lại gắn dây buộc tóc màu đỏ......

Phượng Thành sớm đoán được Sở Trường Ca sẽ chế nhạo mình, cho nên đang trên đường trở về đã nghĩ kỹ cách đối phó hắn. Hắn không chút hoang mang mà đem dây buộc tóc màu đỏ cởi xuống, dùng tư thế nâng châu báu mà cầm nó, nói: "Đây là một tập tục của Kim Lăng. Mỗi mùa xuân đến, nữ tử chưa cưới sẽ đem dây buộc tóc màu đỏ này đưa cho nam tử mà nàng nhìn trúng, nếu nam tử cũng để ý đến nữ tử, sẽ đem dây buộc tóc màu đỏ này buộc lên trên đầu."

Sở Trường Ca nửa tin nữa không tin, thật có loại tập tục này? Vậy tại sao hắn không nhận được dây buộc tóc màu đỏ? Thật đau lòng......

Sở Tích Nguyệt trái lại ưm một tiếng, dậm chân vội nói: "Nếu ngươi biết tập tục này, vậy vừa rồi sao lại tiếp nhận miễn cưỡng như vậy?"

Phượng Thành trợn tròn mắt, cư nhiên —— để cho hắn cho đoán trúng! Lúc đánh bạc tại sao không có vận khí tốt như vậy......

Sở Trường Ca vừa nhìn vẻ mặt kia của Phượng Thành cũng biết hắn căn bản không hiểu được tập tục đó, lời nói vừa rồi tất cả đều bịa đặt. Sở Trường Ca vui sướng khi có người gặp họa mà cười ha hả lên, từ sau khi Mộ Dung Vân Thư cùng Nhiếp Thanh tách khỏi thì trời vẫn khói mù, rốt cuộc trời quang mây tạnh rồi.

Phượng Thành thật muốn năm mới đến, hết sức bào chế một lọ độc dược đưa cho người nào đó, tạm thời biểu lộ tâm ý.

Sở Tích Nguyệt thấy Phượng Thành không nói lời nào, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người chạy đi.

"Tích nhi tức giận." Sở Trường Ca cười híp mắt nói.

Phượng Thành vẻ mặt vô tội cùng bất đắc dĩ, nói: "Ta biết." Giương mắt nhìn về bóng lưng Sở Tích Nguyệt rời đi, lại nói: "Chúng ta ở trên đường gặp phải thích khách."

Sở Trường Ca nghe vậy cả kinh, lúc này mới chú ý tới trên người Phượng Thành có vết thương. "Xông về phía Tích Nhi?"

Phượng Thành lắc đầu, "Là ở bên ngoài"

Sở Trường Ca ngầm hiểu, vào lúc này xuất hiện thích khách, hiển nhiên là nhắm vào hắn hoặc là vào Vân Thư.

Tròng mắt đen của Sở Trường Ca hơi trầm xuống, lập tức phân phó Đông Nam Tây Bắc đi điều tra kỹ chuyện này. Bất kể mục tiêu của đối phương là ai, hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.

Cùng lúc đó, trong khách điếm lớn nhất thành Kim Lăng – Khách sạn Vân Lai, ở trong phòng chữ Thiên, một người nam nhân đứng ở phía trước cửa sổ lưng đưa về phía cửa, nói: "Thử qua chưa?"

Nam tử gầy còm quỳ gối phía sau hắn nói: "Đã thử qua. Võ công của Sở Trường Ca cũng không thần bí như trong lời đồn."

"Vì sao có thể khẳng định như vậy?"

"Một chiêu của ta liền đâm trúng bờ vai của hắn, mặc dù không trí mạng, nhưng hắn bị ta đâm bị thương, thực làm người ta thất vọng."

Nam tử đứng ở phía cửa sổ nghe vậy trầm mặc không nói, giống như là đang suy nghĩ cái gì, hồi lâu mới lại nói: "Ngươi xác định không nhìn sai người?"

"Không sai được. Ta chính mắt thấy hắn cùng với nữ tử tuyệt sắc từ Mộ Dung phủ đi ra ngoài, người gác cổng Mộ Dung phủ đối với nàng kia một mực cung kính, nàng nhất định chính là Mộ Dung Vân Thư. Người bên cạnh đi chung với Mộ Dung Vân Thư, trừ Sở Trường Ca, còn ai vào đây?"

"Có lẽ, chỉ là một hộ vệ."

"Không thể nào. Bọn họ cử chỉ thân mật, khẳng định không phải hộ vệ." Nam tử gầy còm lại nói, "Khắp thiên hạ cũng biết Mộ Dung Vân Thư là nữ nhân của Sở Trường Ca, nếu nam tử kia không phải là Sở Trường Ca, Mộ Dung Vân Thư sao lại có thể ngang nhiên cười đùa cùng với hắn?"

"Nhưng mà, tin đồn võ công của Sở Trường Ca sâu không lường được, ngay cả Thập Bát La Hán của Thiếu Lâm Tự cũng không trị được hắn......"

"Tin đồn mà thôi, theo thuộc hạ thấy, hắn cũng chỉ là mua danh chuộc tiếng mà thôi. Những lời đồn kia về hắn, trừ tướng mạo tuấn mỹ phi phàm điểm này không sai, cái khác có lẽ là hữu danh vô thực."

Nam tử gần cửa sổ trầm ngâm một hồi lâu, nói: "Đã biết, ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng"

Sau khi nam tử gầy còm rời khỏi, nam tử gần cửa sổ mới chậm rãi xoay người lại, một đôi mày rậm hai bên bay xéo lên, một đôi mắt đen thâm trầm như biển, khuôn mặt khuếch lên vẻ phong thần tuấn lãng, có chút giống với Sở Trường Ca.

Bên kia, Mộ Dung Vân Thư đang cùng Nhiếp Thanh ghi chép, Yêu Nguyệt tiên tử chợt hấp tấp chạy vào cửa, chỉ vào mũi Nhiếp Thanh nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, không cho phép ngươi dựa vào nàng ấy gần như vậy!"

Mộ Dung Vân Thư cùng Nhiếp Thanh ngay lập tức liền trợn tròn mắt. Mấy ngày trước Nhiếp Thanh nhận mật lệnh của hoàng đế đến Lương vương phủ ngăn cản hôn sự của Tiểu Lương Vương cùng Mộ Dung Vân Thư, nửa đường nghe nói tân nương bị cướp, liền lập tức đi trở về phủ, hôm nay mới vừa trở về Kim Lăng, vì vậy không biết rõ được cái người trước mắt này là người nào, chỉ nghĩ là nữ nhân điên bên ngoài tới, vẻ mặt không hiểu gì cả.

Mộ Dung Vân Thư lặng im một hồi, sau đó cau mày nói: "Ngài không nhìn thấy bảng hiệu ngoài cửa sao?"

Yêu Nguyệt tiên tử nháy mắt mấy cái, "Bảng hiệu gì?" Nói xong, lui ra ngoài nhìn, quả nhiên phát hiện trên cửa treo một tấm bảng gỗ không lớn không nhỏ, trên đó viết ——‘Thư phòng là nơi quan trọng, những người không liên quan cấm đi vào’.

Thì ra bà đã thành những người không có liên quan rồi?! Yêu Nguyệt tiên tử mất hứng nói: "Cô nam quả nữ ở chung, sẽ bị người ta nói xấu."

Mộ Dung Vân Thư biết bà cố ý tìm đến để điều tra, vì vậy khẽ mỉm cười, nói: "Nói xấu ta còn chưa đủ sao? Ai muốn nói thì để cho hắn nói đi. Có thể trở thành đề tài câu chuyện cho những người nhàn rỗi, cũng coi là tạo phúc khắp nơi, thêm một công đức."

"Ngươi không để ý nhưng mà con ta để ý đấy!" Yêu Nguyệt tiên tử nói.

Mộ Dung Vân Thư cười nói: "Bây giờ ta là trưởng bối của hắn. Trời muốn đổ mưa mẹ phải lấy chồng, hắn không được quản."

Yêu Nguyệt tiên tử chợt có loại cảm giác mua dây buộc mình, bà thật không nên cùng với nàng ta xưng tỷ muội......

"Nếu như không có lời gì khác để nói, mời về." Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Thư phòng này là nơi không phải người nào cũng có thể tùy tiện lui tới."

Yêu Nguyệt tiên tử mắt đẹp trợn trừng, nói: "Ta là mẹ chồng tương lai của ngươi!"

Mộ Dung Vân Thư như cũ tươi cười rạng rỡ, thản nhiên nói: "Ngài cũng nói, là mẹ chồng ‘tương lai’." Nàng cố ý nâng giọng cao nói hai chữ ‘tương lai’. Đã lộ rõ ý uy hiếp không cần nói cũng biết —— nếu ngài tiếp tục cố tình gây sự, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của chúng ta đến đây đứt đoạn.

Yêu Nguyệt tiên tử là người vô cùng thông minh, sao có thể không hiểu được ý trong lời nói của Mộ Dung Vân Thư? Bà càng nghĩ càng giận, càng muốn bực bội, cuối cùng phát cáu lên nói: "Đều do A Trường, còn chưa cưới về nhà đã bị vợ ăn được gắt gao, hại lão nương ta cũng bực tức theo!"

"Hắn đang ở đình nghỉ mát, ra cửa quẹo trái, đi thẳng về hướng bắc, trong vòng trăm thước ngài có thể thấy hắn." Mộ Dung Vân Thư rất nhiệt tâm chỉ đường.

Bây giờ cô nương cũng ‘biết rõ đạo lý’ như vậy sao? Yêu Nguyệt tiên tử nghẹn họng nhìn trân trối, khó hiểu mà nhìn Mộ Dung Vân Thư, nhìn thật lâu cũng không nhìn ra manh mối gì, cuối cùng vung tay một cái, cụt hứng nói: "Cái người này như thế nào mà một chút tính khí cũng không có? Không thú vị, cực kỳ không thú vị!" Vừa nói vừa đi ra ngoài, trong lòng suy nghĩ lần sau tìm đến tra xét, nhất định phải đem công tác chuẩn bị làm đầy đủ một chút......

Yêu Nguyệt tiên tử vừa đi vừa lắc đầu thất bại, liên tiếp bị đánh bại hai lần, chẳng lẽ muốn bà tuổi già khó giữ? Nghĩ đến bà đã tung hoành giang hồ hai mươi năm, phàm là bà có ý gây khó dễ với ai, người nọ tất nhiên sẽ không qua được, chưa từng nghĩ tới, một ngày kia, sẽ thua ở trên tay một tiểu nha đầu......

Mộ Dung Vân Thư cười mà không nói, nhìn bà đi xa, mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói chuyện chính sự, "Tháng này thu vào......"

Nhiếp Thanh vốn còn muốn hỏi nữ nhân điên kia vừa rồi là ai, nhưng thấy vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư rất nhanh lại khôi phục, tiếp tục giải quyết công việc, liền đem điều muốn hỏi gác qua một bên. Hắn không phải tới cùng nàng nói nhảm.

Thời gian cực nhanh, đảo mắt đã là năm mới, Tiết Nguyên Tiêu.

Hàng năm vào đêm nguyên tiêu, quan phủ thành Kim Lăng sẽ phái người đi thuyền ở trên sông thả pháo hoa, trên đường cũng sẽ có múa hát cùng hoa đăng. Từ trước đến nay Mộ Dung Vân Thư đều không có chút hứng thú, tình nguyện ở nhà nghe tiếng kêu của muỗi, cũng không thích đi ra ngoài tham gia náo nhiệt. Năm nay nàng lại thay đổi thái độ bình thường, đề nghị đi dạo trên đường một chút. Điều này làm cho tất cả mọi người bất ngờ không thôi, chỉ là mọi người rất nhanh đã nghĩ thông suốt —— thêm một người thôi mà.

Bởi vì bốn người Đông Nam Tây Bắc còn chưa tra ra những thích khách lần trước ám sát Sở Tích Nguyệt là ai, vì vậy, lần này Sở Trường Ca ra cửa cực kỳ cẩn thận, hoàn toàn không để ý ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ, mập mờ, phê phán quanh mình, toàn bộ hành trình nắm tay Mộ Dung Vân Thư, một khắc cũng không chịu buông ra.

Ra cửa thì là một đại gia đình, đi tới đi lui, từ tốp năm tốp ba tản ra. Chỉ có bốn người Đông Nam Tây Bắc, thủy chung đi theo sau lưng Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư.

Đây là lần đầu tiên từ năm tám tuổi đau buồn do mất mẫu thân tới nay, Mộ Dung Vân Thư mới ra ngoài xem hoa đăng, chính là cùng đi với người mình yêu, trong lòng xúc động nói không nên lời. "Đi đoán đố đèn." Nàng chỉ vào phía trước nói.

"Được" Sở Trường Ca mỉm cười cùng với nàng đi đến đó.

Mới vừa đi mấy bước, một thư sinh dáng vẻ chán nản chợt cản đường bọn họ đi đến, nói: "Tiểu sinh Trịnh Tề n, người Hạ Châu, vào kinh đi thi dọc đường dừng lại nơi đây, không ngờ tài vật bị lấy mất, sa sút đến bước này. Nhìn hai vị mặt mũi hiền lành, nhất định có lòng tốt. Không biết có thể hay không giúp đỡ, tặng cho tiểu sinh một chút ngân lượng?"

Mặt mũi hiền lành...... Bụng dạ tốt......

Vẻ mặt Đông Nam Tây Bắc khinh thường, người này nếu không phải mắt bị mù rồi, chính là mở mắt nói mò.

Sở Trường Ca tâm tình tốt, không muốn so đo xem hắn là thật không may mắn hay giả bất hạnh, trực tiếp phân phó Đông hộ pháp cho bạc, lại nghe Mộ Dung Vân Thư nói: "Ngươi từ Hạ Châu đến, trên đường đi vài ngàn dặm đường đều bình yên vô sự, nhưng đến Kim Lăng lại bị gạt, ngươi là đang ám chỉ người dân thành Kim Lăng bất chính sao?"

Thư sinh kia rõ ràng không ngờ tới nàng sẽ hỏi như thế, ngây ngẩn cả người.

Sở Trường Ca thấy buồn cười, nàng nha, luôn nói ra lời khiến cho người ta kinh ngạc.

Mộ Dung Vân Thư thấy thư sinh kia không giống có dụng ý khác, đang định cho ngân lượng, đột nhiên linh quang thoáng hiện, hỏi: "Như thế nào là ‘trung dung chi đạo’?"

Thư sinh mới vừa từ từ kéo suy nghĩ lại, bị nàng hỏi như vậy, lại ngây ngẩn cả người.

Mộ Dung Vân Thư nghĩ vấn đề này đối với con mọt sách mà nói có thể sâu xa một chút, vì vậy đổi cho con mọt sách vấn đề khác, "Như thế nào là ‘Tứ Thư Ngũ Kinh’?"

Thư sinh lúc này cho dù hoàn toàn định thần lại rồi, dùng ánh mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư như nhìn quái vật, sau đó —— Cũng giống như không có chuyện gì, bình tĩnh tránh ra.

Sở Trường Ca cùng bốn người Đông Nam Tây Bắc trợn mắt há hốc mồm, nàng...... Nàng cũng quá tuyệt đi!

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, nói: "Còn đoán đố đèn không?"

"Đoán, dĩ nhiên đoán." Sở Trường Ca vừa đi vừa buồn cười. Tên lường gạt giả trang thư sinh kia đụng phải nàng, coi như là gặp xui tám đời rồi.

Đông Nam Tây Bắc cố nén cười đến mặt rút gân, thì ra bọn họ cũng không phải đơn độc chiến đấu, trên đời này còn rất nhiều người xui xẻo......

Đã trải qua sự kiện ‘Tứ Thư Ngũ Kinh’, tâm tình Sở Trường Ca thả lỏng đi rất nhiều, cũng từ trạng thái chuẩn bị chiến tranh dần dần tiến vào trạng thái du ngoạn.

Hai người đang tràn trề hăng hái đoán đố đèn, chợt đám người phía trước xôn xao lên, tiếp theo đột nhiên hỗn loạn, tất cả mọi người bắt đầu thét chói tai, chạy loạn.

Phản ứng đầu tiên của Sở Trường Ca chính là mang Mộ Dung Vân Thư bảo vệ phía sau mình, bốn người Đông Nam Tây Bắc lập tức mỗi người một phương vây quanh Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư, lấy vũ khí ra, vận sức chờ phân phó.

Lúc này, đám người phía trước đã bắt đầu tản ra hai bên, ở giữa mở ra một con đường. Cuối con đường, mười tám người, mười tám con tuấn mã, lấy thế áp đảo, từng bước tiến tới gần.

Khóe miệng Sở Trường Ca khẽ cong lên, hắn cho là mình đã đủ kiêu ngạo, không nghĩ tới còn có người kiêu ngạo hơn so với hắn. Kiêu ngạo của người này, nếu không có vận khí tốt, chính là sống không lâu. Mà những người này, nếu chặn đường đi của hắn, như vậy hiển nhiên là —— Vận khí đã tận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK