Mục lục
Nhàn Thê Tà Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sở Trường Ca, ngươi thật to gan, lại dám đùa bỡn lừa gạt Hầu gia!" Đan Thiểu Vũ tiến lên khí thế vô cùng hung hăng.

Sở Trường Ca nhướng mày kiếm, chậm rãi nói: "Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, còn dám gọi thẳng tục danh của Bổn giáo chủ."

"Hừ! Cũng chỉ là một Đại Ma Đầu mà thôi, bản tướng quân không sợ Ngươi đâu!" Nói xong, Đan Thiểu Vũ một thương đâm tới, chỉ vào Sở Trường Ca, ý vị khiêu khích mười phần.

Sở Trường Ca cũng không thèm nhìn hắn một cái, đưa lên ngón tay làm như thật mà đếm, sau đó tự nhủ: "Ba mươi bảy, lần thứ nhất giết sạch...... Có chút khó khăn, chỉ là, mặc dù không thể giết sạch, nhưng giết chết một phần vẫn là có thể." Nói tới đây, Sở Trường Ca giương mắt nhìn về phía các võ lâm cao thủ đứng ở hai bên và phía sau Đan Thiểu Vũ, cười nói: "Ai lên trước?"

Ngôn ngữ đó không chút để ý, thật giống như đứng ở trước mặt hắn nhìn chằm chằm không phải là người mà là con kiến hôi, một cước giết chết một đám.

Chúng võ lâm nhân sĩ do Phương Hồng Phi cầm đầu lập tức kinh hồn táng đảm, cố ý làm như vô tình lui về phía sau. Mà chính bản nhân Hồng Phi lại vững như bàn thạch, trên mặt không có vẻ sợ hãi chút nào.

Đan Thiểu Vũ cũng không sợ, lại bởi vì bị Sở Trường Ca không thèm nhìn đến mà cảm thấy tức giận. Hắn cả giận nói: "Giọng điệu thật lớn lối! Để cho bản tướng quân lãnh giáo võ công của ma giáo ngươi thử xem." Dứt lời, phi thân lên không trung, một thương hướng Sở Trường Ca đâm tới. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, vào lúc hắn xuất thương, đồng thời một thanh trường thương sắc bén xé gió chạm đầu thương của Đan Thiểu Vũ, chỉ nghe ‘keng!’ một tiếng sắc bén, đầu thương rơi xuống đất. Đan Thiểu Vũ còn chưa có phản ứng kịp, chỉ thấy một nam tử mặc áo xanh, giống như chim én, lượn trên không trung thân hình bén nhạy bắt được chuôi trường thương này, trong nháy mắt đáp xuống đất đầu thương đã đưa thẳng vào cổ họng của hắn.

Đan Thiểu Vũ trong nháy mắt nửa chữ cũng không nói nên lời, trong mắt trừ không dám tin ra, còn có tán thưởng cùng khâm phục.

Bắc hộ pháp cực độ khinh thường hừ lạnh một tiếng, đem trường thương ném cho một tên lính hai tay trống không, sau đó lui về sau lưng Sở Trường Ca, lấy tư thái người bảo vệ, đứng sừng sững trong gió. Không ai nhìn thấy hắn mới vừa rồi là ra tay như thế nào, cả tên lính kia cũng không hiểu, trường thương trong tay mình, tại sao lại bay ra ngoài.

"Ngươi tên là gì?" Đan Thiểu Vũ hỏi.

Bắc hộ pháp nói: "Ta không có tên."

Đan Thiểu Vũ không tin, "Người làm sao có thể không có tên?"

"Vì cái gì nhất định phải có tên?" Bắc hộ pháp hỏi ngược lại.

"Bởi vì......" Đan Thiểu Vũ cứng họng, hắn chợt tìm không ra bất kỳ lý do gì.

"Không có người nhất định phải có tên, tựa như có tên không nhất định tất cả đều là người vậy." Bắc hộ pháp có điều ám chỉ nhìn Phương Hồng Phi một cái.

Phương Hồng Phi mặc dù không thông minh, nhưng là nghe hiểu Bắc hộ pháp chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, lúc này lòng đầy căm phẫn nói với Đan Thiểu Vũ: "Người này là tội phạm truy nã của triều đình, dĩ nhiên không dám tự giới thiệu."

Nghe vậy, Đan Thiểu Vũ mặt lộ vẻ thất vọng, vốn là, hắn còn muốn tới kết giao......

Bắc hộ pháp đang muốn dạy dỗ Phương Hồng Phi, chỉ thấy Sở Trường Ca thần thái chậm rãi mà cười nói: "Phương minh chủ nói hộ pháp của bổn giáo là tội phạm truy nã, là đang ám chỉ Sở mỗ bao che khâm phạm của triều đình sao?" Trong giọng nói không mặn không lạt, lại tràn đầy sát khí.

Lần trước trên võ lâm đại hội, sau khi Sở Trường Ca buông bỏ vị trí minh chủ, Phương Hồng Phi cũng không biết sử dụng thủ đoạn gì, lại làm tới Võ lâm minh chủ.

Ngày thường, Phương Hồng Phi nhìn thấy Sở Trường Ca, tựa như gặp được quỷ, ngoài miệng vừa nói không hãi sợ quỷ thần, trong lòng sợ đến muốn chết. Mà giờ khắc này, thế nhưng hắn lại là thật không sợ thần thái trấn định tự nhiên kia, không phải giả vờ."Có bao che khâm phạm của triều đình hay không, trong tâm biết rõ ràng!" Hắn cười lạnh nói.

Sở Trường Ca cũng cảm nhận được Phương Hồng Phi biến hóa, không chỉ có như thế, hắn còn phát hiện, nội lực của Phương Hồng Phi so với khi đại hội võ lâm thì tiến bộ rất nhiều. Nội lực không giống với kiếm pháp, đao pháp, khổ luyện là có thể, nó trừ danh sư chỉ điểm cùng bản năng thiên phú ra, nhất định phải trải qua thời gian tích lũy, cho dù một người tu luyện cả ngày lẫn đêm không nghỉ không ngừng, chỉ ba năm hay năm năm, cũng không thể lấy được tiến bộ lớn như thế. Dĩ nhiên, cũng có số ít người vận số tốt vô cùng, có thể trong vòng một năm đạt tới độ cao mà người khác cả đời cũng không đến được, chính hắn là một trong đó.

Nhưng Phương Hồng Phi, vừa nhìn cũng không giống như có người vận khí tốt. Như vậy, cũng chỉ còn dư lại một con đường rồi......

Nghĩ đến con đường kia, ánh mắt Sở Trường Ca chợt lóe lên, lóe ra mấy phần nụ cười, nói: "Ngươi hôm nay dẫn người đến, là muốn tập nã hộ pháp của bổn giáo quy án sao?"

"Không sai! Trừng gian trừ ác là chức trách của mỗi kẻ hành hiệp giang hồ, ta là Võ lâm minh chủ, càng nên đi đầu làm gương hơn." Dừng một chút, Phương Hồng Phi lại nói: "Minh chủ là người toàn giang hồ cùng lựa chọn ra, nếu có người không nghe hiệu triệu của Minh chủ, chính là kẻ địch của toàn bộ giang hồ." Ngụ ý, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời của ta.

Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, trong lòng tràn đầy không hiểu, không hiểu người này tại sao đối với chuyện tự rước lấy nhục này lại tự cho mình là đúng như thế. Nếu Sở Trường Ca đem Võ lâm minh chủ để trong mắt, ban đầu cũng sẽ không quăng bỏ nó như chiếc hài rách rồi. Đạo lý đơn giản như vậy, Phương Hồng Phi cũng không hiểu.

Đúng như Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ, Sở Trường Ca không chỉ có không sợ hãi, hơn nữa còn giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, ngửa đầu cười lên ha hả, trong tiếng cười tràn đầy tuổi trẻ khinh cuồng. "Thật may là ta chưa bao giờ nghĩ tới cùng các ngươi trở thành bằng hữu. " Hắn vừa cười vừa nói, lại tiếp tục cười mấy giây, chợt, tiếng cười ngưng bặt, gương mặt một khắc trước còn dịu dàng, của, một giây sau liền hóa thành Tu La, dung mạo vẫn tuấn mỹ phi phàm như cũ, có thể so với thiên tiên, thần thái lại đậm đầy tà khí, giống như ma quỷ.

Sở Trường Ca ngạo nghễ liếc mọi người, toàn thân tràn đầy tà khí điên cuồng lạnh như băng, "Phương Hồng Phi, ngươi biết vì sao ta để ngươi sống đến hôm nay không?"

Phương Hồng Phi cười lạnh, cười đến cực kỳ ngông cuồng, "Ta có thể sống trên trên thế gian này thật tốt, là bởi vì ta có bản lãnh sống, có liên quan gì tới ngươi!"

Sở Trường Ca thật giống như không hề nghe được lời của hắn, tiếp tục nói: "Ta lưu lại mạng của ngươi, chỉ vì ngươi đã từng làm đúng một chuyện."

Phương Hồng Phi vẫn còn đang cười lạnh, nhưng hắn không tiếp tục lý giải nữa, vì hắn cũng rất muốn biết, ban đầu Sở Trường Ca dạ thám (do thám vào ban đêm) Danh Kiếm Sơn Trang tại sao không một kiếm đâm chết hắn mà chỉ khắc mấy chữ trên đầu hắn.

Tại nơi khác, Võ lâm nhân sĩ, cũng đều dựng lỗ tai lên, rất muốn hiểu rõ, Phương Hồng Phi rốt cuộc làm đúng chuyện gì, khiến cho ma đầu giết người không chớp mắt kia xuống tay lưu tình.

Sở Trường Ca nói: " Từ hôn với Mộ Dung phủ, là chuyện mà ngươi đã làm đúng nhất."

Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao. Trong lòng mọi người đều là không hiểu. Một nữ nhân bị vị hôn phu vứt bỏ, đó là bao nhiêu sỉ nhục a, thân hắn hiện đang đảm nhiệm vị hôn phu, Sở Trường Ca lại vẫn nói Phương Hồng Phi làm đúng, hắn là điên rồi phải không......

Phương Hồng Phi cũng không hiểu, Sở Trường Ca gây khó dễ cho hắn khắp nơi, không phải là bởi vì hắn từng vứt bỏ Mộ Dung Vân Thư sao? Tại sao lại nói hắn làm đúng chuyện này?

Chỉ có Mộ Dung Vân Thư cùng Tứ đại hộ pháp, thần sắc như thường.

Tứ Đại Hộ Pháp bình tĩnh, là bởi vì bọn hắn hiểu rõ vô cùng mình đi theo chính là một người âm dương quái khí như thế nào. Mà Mộ Dung Vân Thư bình tĩnh, cũng là bởi vì nàng nghe hiểu ý tứ của Sở Trường Ca, bởi vì nàng đã từng cho là, nữ tử gọi Tích Nguyệt đó có thể chết đi, là một chuyện đúng nhất trên thế gian này. Nhưng, lại không như mong muốn......

Nghĩ đến chỗ này, Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác mất mát kỳ dị, giống như là bị mất thứ gì, làm thế nào cũng không tìm về được.

Mộ Dung Vân Thư hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra lần nữa cố gắng đem uất khí trầm muộn trong lồng ngực phun ra, làm cho trái tim tâm tình thả lỏng một chút. Cách này là hữu hiệu, bởi vì nàng thường xuyên làm như vậy, mỗi lần có thể hóa giải uất ức rất nhanh. Lần này cũng không ngoại lệ. Mộ Dung Vân Thư sau khi điều chỉnh tốt tâm tình, liền xoay người đi vào Tiền trang.

Vừa mới đi vài bước, liền nghe Phương Hồng Phi quát lên: "Mộ Dung Vân Thư, không cho phép ngươi đi!"

Mộ Dung Vân Thư không quay đầu lại, chỉ dừng bước lại, lạnh nhạt nói: "Phương minh chủ lưu ta lại, là muốn đem bá tính bình dân liên lụy vào phân tranh trong giang hồ sao?"

Một câu nói đem Phương Hồng Phi nghẹn chết, nửa ngày nói không ra một chữ.

Mà nguyên gốc mặt lạnh máu vô tình, Sở Trường Ca lúc này chợt đổi một vẻ mặt, vô cùng buồn bã nói: "Phu nhân đối với sinh tử của vi phu lại không để ý nữa rồi."

Mộ Dung Vân Thư xoay người lại nhìn về phía hắn, nhẹ chớp hàng mi, nói, "Nếu như ngươi cầu xin ta, ta sẽ suy tính băn khoăn sinh tử của ngươi một chút, vào lúc tánh mạng ngươi bị đe dọa lại tặng thêm hai đao."

Sở Trường Ca dở khóc dở cười, mặt mũi chợt cũng lại trầm xuống, nói: "Thật là to gan, lại dám một vốn một lời, bỏ đá xuống giếng với giáo chủ! Đừng tưởng rằng nàng là vị hôn thê của ta, ta liền sẽ tha thứ cho nàng! Bắc hộ pháp, ngươi trông chừng nàng thật tốt. Chờ Bổn giáo chủ giải quyết xong đám ô hợp này, sẽ cùng nàng tính sổ!"

Phút chốc, hiện trường lại xôn xao. ‘Lòng dạ độc ác’, ‘lãnh khốc vô tình’... toàn bộ đổ lên người của Sở Trường Ca. Đồng thời cũng có người dậy lên lòng đồng tình với Mộ Dung Vân Thư không biết nhìn người.

Mặt Phương Hồng Phi có chút hả hê nhìn Mộ Dung Vân Thư, đáng đời, ban đầu đã bảo ngươi đừng làm bạn cùng ma giáo, ngươi không nghe, hiện tại hối hận rồi sao?

Bắc hộ pháp vội vàng thay Mộ Dung Vân Thư cầu cạnh, "Giáo chủ nghĩ lại a! Phu nhân nàng không phải cố ý, ngài liền......"

Đông hộ pháp quát lớn: "Câm miệng. Giáo chủ ra lệnh ngươi cũng dám cãi lời sao?"

Bắc hộ pháp: "Đại Đông ngươi......"

Tây hộ pháp: "Còn không mau đi! Nếu nàng chạy, xem giáo chủ phạt ngươi như thế nào!"

Bắc hộ pháp vô cùng tức giận, rồi lại không dám phản kháng, hừ lạnh một tiếng, hất tay đi về phía Mộ Dung Vân Thư.

Mộ Dung Vân Thư vẫn vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, thật sâu nhìn Sở Trường Ca một cái, liền xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK