Đêm đến. Sở Trường Ca khôi phục bình thường tới hỏi bốn người Đông Nam Tây Bắc: "Các ngươi có phát hiện gì ở tiệm quan tài hay không?"
Giáo chủ quả nhiên sớm biết tiệm quan tài có trò mèo. "Một trận ngũ hành bát quái. Hôm qua chúng ta bị nhốt ở bên trong, sáng nay mới thoát ra." Đông hộ pháp trả lời.
Nghe Đông hộ pháp trả lời xong, Sở Trường Ca tuyệt không ngoài ý muốn, suy tư một lát lại hỏi: "Ngoại trừ trận bát quái, còn có phát hiện khác không?"
Đông hộ pháp lắc đầu, "Không có."
Nam hộ pháp bổ sung: "Trong trận ngũ hành bát quái kia chắc chắn có bí mật. Chỉ là chúng ta không hiểu ngũ hành thuật số, không thể phá trận mà xâm nhập điều tra."
"Thạch Nhị tiên sinh tinh thông cơ quan, nói vậy cũng có nghiên cứu với thuật ngũ hành, không bằng tìm hắn dẫn đường, đêm nay chúng ta lại đi tìm hiểu đến cùng." Tây hộ pháp nói.
Hai người Đông Nam đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, có người mở đường, hết thảy liền dễ dàng hơn. Bắc hộ pháp lại nói: "Tìm phu nhân không phải càng đơn giản hơn sao? Cái gì phu nhân cũng biết, một trận ngũ hành nho nhỏ khẳng định không đáng kể."
Một câu bừng tỉnh người trong mộng. Ba người Đông Nam Tây nhất thời dùng ánh mắt cúng bái nhìn về phía Bắc hộ pháp, quả nhiên kẻ ngu suy nghĩ ngàn lần tất có một lần hữu dụng! Tuy rằng trọng điểm không ở chỗ phu nhân có thể phá trận hay không, nhưng ngươi có thể nghĩ đến việc tìm phu nhân nhờ hỗ trợ, đã hay hơn chúng ta nhiều lắm! Phải biết rằng, cho dù phu nhân không thể phá trận, chỉ cần nàng đứng nơi đó, kia đã là công đức vô lượng rồi.
Chính như ba người Đông Nam Tây suy nghĩ, sau khi Sở Trường Ca nghe Bắc hộ pháp đề nghị, tinh thần nhất thời hăng hái gấp trăm lần, ngay cả vẻ mặt tà ác cương nghị cũng có vẻ vô cùng nhu hòa. Hắn liếc mắt nhìn cửa đối diện một cái, thấy đèn còn sáng, khóe miệng cong lên, nói: "Nếu nàng hỏi ta đi đâu, các ngươi liền mang nàng đến tiệm quan tài tìm ta."
"Lỡ như nàng không hỏi?"
"Vậy nghĩ biện pháp làm cho nàng hỏi."
"..."
Sau khi Sở Trường Ca rời đi, bốn người Đông Nam Tây Bắc lập tức gõ cửa phòng Mộ Dung Vân Thư. "Phu nhân, ngươi có biết giáo chủ ở đâu không?" Đông hộ pháp hỏi.
"Không biết." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên liếc bốn người Đông Nam Tây Bắc, trong lòng bắt đầu đoán ý đồ bọn họ đến.
"Vậy ngươi muốn biết không?" Vẻ mặt Đông hộ pháp hưng phấn mà hỏi.
"Không muốn."
"..." Cái này bảo hắn làm sao mà tiếp tục? Vẻ mặt Đông hộ pháp bất đắc dĩ nhìn về phía chúng huynh đệ, đường này không thông rồi! Hai người Nam Tây cũng hết cách, phu nhân căn bản không có hứng thú với hành tung của giáo chủ, nên làm thế nào cho phải? Đang lúc ba người không biết làm sao, chỉ nghe Bắc hộ pháp có nề nếp nói: "Phu nhân, giáo chủ nói nếu ngươi hỏi hành tung của hắn, thì nói hắn đến tiệm quan tài."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhíu mi, "Có người chết?" (dạo này bạn Bắc hữu dụng quá ^^)
"... Không có." Khóe miệng Đông hộ pháp nhăn lại, thuật lại lời nhắn: "Chúng ta phát hiện một trận ngũ hành ở tiệm quan tài, giáo chủ cho rằng trong trận có cơ mật, liền một mình đi tìm hiểu đến cùng. Chúng ta lo lắng an nguy của hắn, cho nên muốn thỉnh phu nhân đến tương trợ."
Hắn đi một mình? Tiếng lòng Mộ Dung Vân Thư nhất thời run lên, nói: "Dẫn đường."
Khi Đông Nam Tây Bắc mang theo Mộ Dung Vân Thư đi vào tiệm quan tài, Sở Trường Ca đã chờ ở nơi này lâu lắm. Thấy hắn vẫn chưa làm việc lỗ mãng, Mộ Dung Vân Thư âm thầm thở phào một hơi, thản nhiên liếc hắn một cái xem như chào hỏi. Sở Trường Ca thấy bộ dáng Mộ Dung Vân Thư xa cách với hắn, trong lòng cực kỳ khó chịu. Biết rõ nàng tức giận chuyện hắn đi thanh lâu uống rượu hoa, lại không thể mở miệng giải thích. Ngày đó hắn vẫn chưa uống rượu, tìm Thạch Nhị tiên sinh uống rượu chẳng qua là ngụy trang, đi thanh lâu là vì điều tra kẻ chủ mưu sau lưng. Nhưng hắn không thể đem chuyện này nói cho nàng, bởi vì hắn không muốn lại đem nàng cuốn vào giang hồ phân tranh.
Sở Trường Ca đang buồn rầu không biết làm sao giải thích rõ chân tướng xóa bỏ khúc mắc quan trọng của Mộ Dung Vân Thư, lại nghe nàng hỏi: "Trận ngũ hành ở đâu?"
Đông hộ pháp vội vàng chỉ vào rừng cây hòe phía trước nói: "Chính là phía trước."
Mộ Dung Vân Thư chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, nhân tiện nói: "Đây chính là mấy cây hòe trồng không chỉnh tề, không phải trận ngũ hành."
"Ngươi xác định?" Đông Nam Tây Bắc đại 囧. Nếu không phải trận ngũ hành, vì sao bọn họ bị nhốt bên trong một buổi tối?
Mộ Dung Vân Thư coi như nhìn đã hiểu nghi hoặc của bọn họ, lại nhìn chằm chằm rừng cây hòe trước người trong chốc lát, xác định kia thực không phải là cái trận ngũ hành gì, mới nói: "Ta nghĩ, hẳn là các ngươi lạc đường."
Lạc, lạc... Lạc đường?! Bốn người Đông Nam Tây Bắc nhất thời giống như bị sét đánh, nói không ra lời.
"Các ngươi không cần quá khó chịu, rừng cây hòe này tuy nói không phải trận ngũ hành, nhưng trồng ngỗn ngang thập phần hỗn loạn, người chỉ số thông minh không cao như các ngươi không tỉnh táo để phân rõ phương hướng bên trong cũng thực bình thường."
Cái gì gọi là người chỉ số thông minh không cao như bọn họ?! Vẻ mặt Đông Nam Tây Bắc tụ huyết nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, phu nhân, ngài vẫn nên tiếp tục đả kích chúng ta đi, ngài an ủi, chúng ta thật sự không chịu nổi.
"Lần sau lại gặp loại tình huống này, đừng chạy đông chạy tây nữa, trực tiếp hỏa thiêu nó. Như vậy, tầm nhìn liền trống trải." Mộ Dung Vân Thư nói.
"..." Ngài có thể ít dã man hơn chút không?
"Phóng hỏa đốt rừng động tĩnh quá lớn." Sở Trường Ca không đồng ý nói.
Mày đẹp của Mộ Dung Vân Thư nhíu lại, nói: "Đó là biện pháp dành cho bọn hắn, ta đương nhiên không cần dùng."
"Chúng ta đi qua thế nào?"
"Thì đi qua."
"..."
Vì thế, Mộ Dung Vân Thư dẫn đường, mọi người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi vào rừng cây hòe. Dọc theo đường đi, trong lòng Đông Nam Tây Bắc âm thầm cầu nguyện Mộ Dung Vân Thư lạc đường, như vậy nàng liền giống như bọn họ, thành kẻ chỉ số thông minh không cao. Đáng tiếc, trời không chìu lòng người. Kết quả cho thấy, chỉ số thông minh của người và người quả nhiên là có khác nhau. Người có chỉ số thông minh cao, ngay cả vận khí cũng tốt hơn người khác. Đúng vậy, vận khí tốt. Bọn họ đi lại trong rừng cả đêm cũng không phát hiện gì, nàng chỉ tùy tiện đi vài bước như vậy liền phát hiện, đây không phải vận khí tốt thì là cái gì?
"Một tiệm quan tài, sao có thể có địa đạo ở hậu viện?" Sở Trường Ca một mặt nói một mặt có ý bảo Đông Nam Tây Bắc đem tấm ván gỗ ở lối vào dời đi.
Mộ Dung Vân Thư: "Làm sao chàng biết là địa đạo? Nói không chừng là hầm."
Sở Trường Ca: "Vậy hắn cũng không có lý do mà đào hầm. Có bảo bối gì thì trực tiếp giấu trong quan tài, bảo đảm không có ai trộm."
Mộ Dung Vân Thư: "Nói vậy cũng không chính xác. Đầu năm nay chuyện ngạc nhiên cổ quái gì cũng có, bảo vật trong quan tài cũng không ít. Có lẽ ông chủ sớm đoán được có người thích đào quan tài, cho nên mới không dám đem tiền của giấu trong quan tài."
Ở một bên, khóe miệng bốn người Đông Nam Tây Bắc vô cùng ăn ý rút vài cái, không hẹn mà cùng nhìn về phía Sở Trường Ca, dùng ánh mắt nói: giáo chủ, lúc này người phu nhân nói không phải là chúng ta, dù sao chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc.
Sở Trường Ca lại làm như không phát hiện, cười hì hì nói: "Nói có lý. Mấy hộ pháp của ma giáo ta rất thích đào quan tài phần mộ tổ tiên người ta, thật sự là giáo môn bất hạnh (bất hạnh của ma giáo)."
Đông Nam Tây Bắc ngửa mặt lên trời thở dài, bước vào ma giáo là sai lầm cả đời!
Mộ Dung Vân Thư suy tư một lát, từ từ nói: "Hẳn là giáo đồ bất hạnh (bất hạnh của người trong ma giáo) chứ."
Đông Nam Tây Bắc lập tức gật đầu thật mạnh, vẻ mặt "Thiên nhai ngộ tri âm" nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, phu nhân quả nhiên nhìn rõ mọi việc! Có phu nhân, ma giáo ta sắp thống nhất giang hồ rồi... Ặc, thống nhất giang hồ có hơi xa, thu phục yêu nghiệt mới là việc cấp bách.
Vẻ mặt Sở Trường Ca ủy khuất nói, "Phu nhân, cánh tay khủy tay nàng đều gạt ra bên ngoài, không sợ rút gân sao?"
Mắt phượng của Mộ Dung Vân Thư nhíu lại, nói: "Cánh tay khủy tay chàng gạt vào bên trong cho ta xem."
Sở Trường Ca vội vàng đem hai cánh tay khủy tay đều gạt vào bên trong, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư. Hắn đã luyện qua ‘rút cốt công’, cánh tay khủy tay gạt lên trên cũng không thành vấn đề.
Hắn thật đúng là dũng cảm mà. Mộ Dung Vân Thư dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc hắn một cái, nói: "Chàng như vậy, không sợ rút gân sao?"
"Không sợ không sợ. Ta luyện ‘rút cốt công’, xương cốt thật sự linh hoạt." Sở Trường Ca cười nói.
Mộ Dung Vân Thư không nói gì nhìn hắn một lúc lâu, thấy hắn vẫn làm động tác buồn cười cánh tay khủy tay gạt vào bên trong, bộ dáng đắc ý dào dạt, nàng thở dài một hơi, một mặt đi đến địa đạo, một mặt dùng âm thanh tất cả mọi người đều nghe được nói thầm: "Đại khái là luyện đến hỏng đầu óc rồi."
Đông Nam Tây Bắc vội vàng phụ họa, "Phu nhân hiểu lầm giáo chủ, đầu óc của hắn là bị phá hư, trước nay chưa từng tốt hơn, không quan hệ đến luyện công." Nói xong chạy trối chết theo bước Mộ Dung Vân Thư, bỏ lại một mình Sở Trường Ca hỗn độn trong gió.
Mộ Dung Vân Thư đoán không sai, đây quả thật chính là cái hầm, nhưng bên trong không giấu vàng bạc châu báu, mà là một cỗ quan tài. Quan tài đặt trên bãi đá hình tròn, bên trên dán rất nhiều lá bùa, bốn phía đều đốt đèn, đèn trên bàn đầy dầu, bấc đèn như là mới đổi, xem ra trước khi bọn họ vào không lâu đã có người đến.
Sở Trường Ca: "Mở quan tài ra." Lời còn chưa dứt thì nghe phù một tiếng, một trận gió lạnh thổi qua, âm trầm ào ạt làm người ta rợn tóc gáy. Trong khoảnh khắc bầu không khí trong hầm có vẻ vô cùng quỷ dị. Sở Trường Ca cảnh giác quét nhìn bốn phía, không phát hiện có chỗ khác thường, liền lại thúc giục: "Mở ra." Lúc này, lại là một trận gió lạnh thổi tới.
Đông Nam Tây Bắc ra giang hồ nhiều năm, giết người không ít, cho tới bây giờ đều không sợ quỷ thần, nhưng lúc này không biết tại sao, bị dọa cả chân cũng mềm ra. "Cái kia, giáo chủ, người chết chưa đồng ý mà đã mở quan tài, là đại bất kính với người chết, là sẽ... sẽ bị trời phạt." Đông hộ pháp sợ hãi nói.
Sở Trường Ca: "Chuyện bị trời phạt các ngươi làm còn thiếu sao?"
"..." Đừng trực tiếp như vậy được không?
"Bởi vì trước kia làm nhiều chuyện thiếu đạo đức, cho nên hiện tại mới muốn tích đức." Nam hộ pháp ra vẻ bình tĩnh nói.
Lúc này, Mộ Dung Vân Thư vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Với tội nghiệt các ngươi đã gây đến bây giờ, làm việc thiện đã không còn kịp nữa, không bằng đơn giản hoàn toàn triệt để làm người xấu, nói không chừng chết đi còn có thể xuống dưới kia xưng vương xưng bá, một lần nữa thành lập ma giáo, tiếp tục gây tai họa cho Diêm vương gia."
"..." Có cách khuyên nhủ người như vậy sao? Vẻ mặt ba người Đông Nam Tây đen thui, Bắc hộ pháp lại như đang ngẫm nghĩ đề nghị này có thể làm, trầm mặc giây lát rồi nói: "Xuống dưới thành lập ma giáo, vậy phải có giáo chủ mới được." Ba người Đông Nam Tây thiếu chút nữa nhổ ra một búng máu, đây là trọng điểm sao?
Mộ Dung Vân Thư nhướng lông mi trái, hơi hơi vuốt cằm, trên mặt viết bốn chữ to "Quả là như thế". Sở Trường Ca bất đắc dĩ thở dài một hơi, phu nhân, nàng vô cùng hy vọng ta chết sao! Than thở xong, Sở Trường Ca vừa nhấc mắt, khóe miệng cong lên, cười tủm tỉm nói: "Các ngươi đi địa phủ trước chờ bản giáo chủ, đợi sau khi bản giáo chủ trăm tuổi lại đến thu phục các ngươi."
Đây là bảo bọn hắn đi tìm chết sao? Đông Nam Tây Bắc sửng sốt, tuy nói quân muốn thần chết thần không thể không chết, nhưng mà, bọn họ còn chưa sống đủ đâu! "Giáo chủ, ngài còn chưa chết, chúng ta nào dám chết! Thân là hộ pháp, chúng ta muốn bảo hộ ngài cho đến khi ngài chết mới thôi." Tây hộ pháp cười gượng nói.
Khóe miệng Sở Trường Ca cong lên cười vô cùng ấm áp như gió xuân, "Ngươi đang rủa bản giáo chủ chết trước các ngươi sao?" Giọng nói cũng phá lệ bình dị gần gũi hòa ái dễ gần.
Tây hộ pháp lại không cảm thấy nửa điểm ấm áp, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh lẽo xẹt qua lưng, lông tơ dựng thẳng.
"Giáo chủ, ngài hiểu lầm. Tiểu Tây nào dám rủa giáo chủ ngài chứ. Hắn là hy vọng cùng ngài đồng sinh cộng tử." Đông hộ pháp ra mặt thay Tây hộ pháp hoà giải.
"Dạ dạ dạ, đồng sinh cộng tử." Tây hộ pháp cảm động đến rơi nước mắt nhìn Đông hộ pháp liếc mắt một cái, vẫn là đầu óc Đại đông xoay chuyển mau, không hổ là người sinh sớm hơn hắn vài năm.
Sở Trường Ca nói: "Đồng sinh cộng tử với các ngươi, chẳng phải là muốn bản giáo chủ giảm thọ?"
Giảm thọ... Khóe miệng Đông Nam Tây Bắc nhăn lại, thầm nghĩ, ngươi làm sao mà biết là giảm thọ của ngươi? Nói không chừng là giảm thọ của chúng ta. Phải biết rằng, nói đến chuyện thương thiên hại lí cả người và thần đều căm tức, chúng ta làm còn chưa bằng một phần vạn của ngươi! Đương nhiên, những lời này bọn họ chỉ dám nghĩ trong lòng. Nghĩ xong rồi, vui sướng, cũng nên nhận mệnh. Bốn người tới trước quan tài, liếc mắt nhìn nhau một cái, nhất trí cùng nhau phát lực, dùng chưởng phong xốc nắp quan tài lên. Nắp quan tài bị đánh bay rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng nổ loảng xoảng, trong không khí không xuất hiện mùi thi thể hư thối, nằm trong quan tài là một nữ nhân. Bốn người thở hốc vì kinh ngạc, một luồng hơi nóng ép trong lồng ngực, ánh mắt lại không thể dời đi.
Sở Trường Ca thấy bốn người Đông Nam Tây Bắc si ngốc nhìn chằm chằm quan tài, liền nghi hoặc đầy bụng nhảy lên bãi đá muốn nhìn bên trong quan tài một chút xem rốt cuộc là cái gì, không ngờ vừa thấy, cũng nhìn thẳng mắt. Sở Trường Ca tự nhận duyệt qua vô số người, còn chưa từng thấy vẻ đẹp kinh tâm động phách như thế, không cần ngôn ngữ cũng đủ để câu mất hồn phách nam nhân, thức tỉnh dục vọng của nam nhân. Nhưng Sở Trường Ca rốt cuộc là người tự chủ rất mạnh, chỉ ngây ngốc sửng sốt trong chớp mắt liền phục hồi tinh thần lại, thở dài: "Nơi này chỉ sợ không chỉ là một căn hầm đơn giản."
Nghe Sở Trường Ca nói như vậy, Mộ Dung Vân Thư vốn dĩ cũng không hứng thú với người chết, cũng không ngại liếc mắt nhìn thoáng qua trong quan tài một cái, lập tức liền hiểu được vì sao Đông Nam Tây Bắc giống như trúng tà. "Thật ra định lực của chàng không tệ." Mộ Dung Vân Thư ngăn chận vui sướng trong lòng, giống như vô tình tán dương Sở Trường Ca.
Mày kiếm của Sở Trường Ca nhíu lên, vô cùng ngạo khí nói: "Ta sao có thể là người nông cạn!"
Mộ Dung Vân Thư buồn cười hé miệng, đem đề tài quay lại trên người nữ nhân trong quan tài, nói: "Với nữ tử có dung nhan thế này, trừ phi chưa bao giờ ra khỏi cửa, nếu không sao lại chưa bao giờ nghe nói qua."
"Không sai. Thị phi trên giang hồ nhiều. Một nữ nhân có dung mạo khuynh thành thế này, không thể là vô danh tiểu tốt. Nhưng ta chưa bao giờ nghe nói trên giang hồ có nhân vật này." Sở Trường Ca nói.
Bỗng nhiên, trên đầu truyền đến tiếng bước chân. "Có người đến." Sở Trường Ca vội vàng đem Mộ Dung Vân Thư ôm vào lòng trốn vào chỗ tối. Đông Nam Tây Bắc cũng bị tiếng hô nhỏ của Sở Trường Ca làm thanh tỉnh lại, lập tức đem quan tài đậy lại, sau đó tìm vị trí ẩn trốn.
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên có người đi vào hầm, là một nam nhân, tay phải cầm một ngọn đèn nhỏ, tay trái cầm một cái túi. Hắn đem ngọn đèn để lên bãi đá bên cạnh, sau đó mở quan tài ra, lẩm bẩm: "Nữ nhi à, thời tiết chuyển lạnh, cha vội tới thêm cho con bộ quần áo." Nói xong, quả nhiên lấy từ trong túi ra một bộ quần áo màu trắng. Ước chừng một khắc sau, nam nhân lại lẩm bẩm: "Con hãy ngủ thật ngon, ngày mai cha lại đến thăm con." Sau đó lại nhìn chằm chằm trong quan tài chốc lát, mới khép quan tài lại, cầm ngọn đèn rời đi.
Sau khi nam nhân rời đi, Đông Nam Tây Bắc nhanh chóng đem quan tài mở ra, trên người nữ nhân quả nhiên thêm một bộ quần áo lụa màu trắng. "Người vừa rồi chính là ông chủ tiệm quan tài." Đông hộ pháp nói.
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy hơi hơi nhíu mi, trầm ngâm trong chốc lát mới nói: "Nói như thế, nữ tử này chính là nữ nhi của ông chủ tiệm quan tài, để ở trong này cũng coi như hợp lý."
Sở Trường Ca nói: "Xem ra chuyến đi này uổng phí rồi." Trong giọng nói tràn ngập tiếc nuối, nhưng trên mặt không có vẻ tiếc nuối, mặt mày hơi nhíu, như đang ngẫm nghĩ cái gì.
Mộ Dung Vân Thư thản nhiên liếc hắn một cái, nói: "Cũng không tính là uổng công, ít nhất cũng được nhìn no mắt."
Sở Trường Ca ôn nhu cười, ôm thắt lưng Mộ Dung Vân Thư cười tủm tỉm nói: "Nhìn đã mắt không cần đến tận đây. Nhìn phu nhân là đủ."
Mộ Dung Vân Thư đẩy hắn ra, nói: "Là Mộ Dung tiểu thư." Dứt lời, xoay người đi đến cửa hầm.
Sở Trường Ca hít bụi nhưng cũng không uể oải, theo sau cười, từ từ nói bên tai nàng: "Hưu thư đã bị ta xé nát, phu nhân trăm ngàn lần đừng cho là thật, bằng không, ta sẽ tiếp tục xé này nọ."
"Tùy chàng cao hứng." Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư như không sao cả.
Sở Trường Ca nói: "Phu nhân phối hợp như thế, vi phu cũng an tâm."
Không đợi Mộ Dung Vân Thư hiểu được ý trong lời hắn nói, thân thể đã bị hắn cắt đứt ngang ôm lấy. Mộ Dung Vân Thư kinh hãi: "Chàng muốn làm gì?"
"Xé này nọ."
Xé này nọ? Mộ Dung Vân Thư ngây ra một chút mới hiểu được, lúc này vừa thẹn vừa giận, "Mau buông ta xuống!"
"Phu nhân đừng vội, sau khi về phòng, vi phu thì sẽ buông nàng xuống."
"Chàng..." Mộ Dung Vân Thư bị giọng điệu ngả ngớn của hắn trêu chọc đỏ bừng mặt, sau khi lấy lại bình tĩnh mới lạnh lùng nói: "Chàng và ta nay đã không còn là vợ chồng, chàng đối đãi như thế, không hợp lễ pháp."
"Phu nhân sớm biết vi phu cũng không cần lễ pháp, không phải sao?" Sở Trường Ca tà mị cười, lại nói: "Nếu phu nhân không muốn nói lễ pháp, vậy đừng nhắc lại việc hưu phu, như thế liền rất hợp đạo lý."
"..."
"Nếu nàng cố ý muốn hưu phu, vậy cũng phải biết. Nàng hưu (bỏ) một lần, ta thú (cưới) một lần. Sớm muộn gì nàng cũng là người của ta, hiện tại trước tiên nên sử dụng một chút quyền lợi của trượng phu sao nàng lại cản trở?" Ở rể quả nhiên quá mạo hiểm, vô ý một cái liền bị đuổi ra khỏi nhà, rất bị động. Sau này nhất định tìm ngày hoàng đạo đem nàng thú vào cửa, thú vào ma giáo. Sở Trường Ca càng nghĩ càng đắc ý, trên mặt treo đầy tươi cười.
Thái dương Mộ Dung Vân Thư căng thẳng, không mặn không nhạt hỏi ngược lại: "Dù sao sớm muộn gì chàng cũng phải chết, sao chàng không đề cập tới quyền lợi dùng trước khi chết?"
"Được, ngày mai sẽ đi chết."
"..." Nam nhân dùng nửa người dưới để suy nghĩ, đầu óc quả nhiên chính là để trang trí.
Phía sau cách đó không xa, vẻ mặt Đông Nam Tây Bắc đen thui, nam nhân đã thành thân quả nhiên không biết tiết chế, thật không tiết chế!
"Nhưng mà Đại đông nè, giáo chủ rõ ràng nói sở dĩ hắn chú ý tới tiệm quan tài, là vì có một lần hắn theo dõi người nọ đến nơi đây liền biến mất. Việc này cho thấy tiệm quan tài có vấn đề. Vì sao giáo chủ đột nhiên động dục mà không tiếp tục truy xét?" Bắc hộ pháp khó hiểu nói thầm.
"Về vấn đề này..." Đông hộ pháp nghĩ nghĩ nói: "Chỉ có thể giải thích vì —— thời điểm nam nhân động dục, mọi chuyện khác đều có thể hoãn." Cuối cùng, lại bổ sung: "Đạo lý này ngươi sẽ không hiểu được."
Bắc hộ pháp vô cùng ai oán nhìn về phía Nam hộ pháp đang giảng đạo lý oán giận nói: "Đại Nam, đại Đông lại quanh co lòng vòng mắng ta ngốc."
Khóe miệng Nam hộ pháp hung hăng rút một chút, nói: "Lúc này hắn không chửi ngươi ngốc, thực không có."
"Phải không?" Bắc hộ pháp gãi gãi ót, sao hắn lại cảm thấy đại Đông đang mắng hắn?
"Ngốc!" Tây hộ pháp lườm hắn một cái.
"Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc!"
"Cả nhà ta chỉ có mình ta."
"..."