<tbody></tbody>"Vân Thư... Vân Thư..."
Trong lúc ngủ mơ nghe được có người kêu tên mình, Mộ Dung Vân Thư mở mắt ra, "Sở Trường Ca?" Nàng vừa mừng vừa sợ bắt lấy tay hắn, "Rốt cục chàng đã trở lại!"
"Không, ta chỉ đến thăm nàng. Bây giờ còn quá sớm."
"Cái gì quá sớm?"
"Cùng nàng gặp mặt, còn quá sớm... Quá sớm..."
"Không... Sở Trường Ca... Không được đi... Không được đi..."
"Không được đi!" Quát to một tiếng, Mộ Dung Vân Thư ngồi bật dậy, thì ra mới vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Ba năm qua mơ thấy hắn vô số lần, chỉ có lúc này đây chân thật không giống như trong mộng, trên tay giống như còn lưu lại độ ấm của hắn.
Trên tay trống trơn, nhớ lại lời nói lúc ban ngày của Lý Vô Nại, Mộ Dung Vân Thư nhìn ra ngoài cửa sổ ảm đạm, sợ sệt đứng lên.
*
Hôm sau, Mộ Dung Vân Thư tìm Vân Tứ Nương, nhân tiện mở miệng nói: "Ta cho ngươi tiền, ngươi tìm sát thủ tới giết ta, thế nào?"
"Gì?" Vân Tứ Nương trợn mắt há hốc mồm, nghĩ mình nghe lầm.
Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Không được là sát thủ bình thường, ta muốn "Vân" tới giết ta."
Vân Tứ Nương nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, "Mộ Dung muội tử, có phải ngươi ăn trúng thứ gì hay không?"
Vẻ mặt Lý Vô Nại đen thui, ăn trúng thứ gì cùng với tìm người giết chính mình không hề có quan hệ.
"Ngươi làm theo là được." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói.
Vân Tứ Nương nghĩ nghĩ, hỏi: "Ta đây có lợi ích gì?"
"Cửu Quẻ lâu cho ngươi quản lý."
Vân Tứ Nương nghe vậy mừng rỡ: "Thành giao!" Nàng nhất định phải đem Cửu Quẻ lâu chỉnh cho suy sụp. Hừ hừ.
Mộ Dung Vân Thư nhìn thấu tâm tư Vân Tứ Nương, lạnh lùng nhìn nàng liếc mắt một cái, nói: "Mộ Dung phủ có chỉ là tiền, mở một tửu lâu giúp đỡ người nghèo ăn ở, không tính là gì." Ngụ ý, mặc kệ ngươi phá như thế nào, có Mộ Dung phủ làm chỗ dựa ở sau lưng, Cửu Quẻ lâu không thể suy sụp được.
Giúp đỡ người nghèo ăn ở... Khóe mắt Lý Vô Nại hung hăng rút hai cái, nói như vậy, trong mắt nàng còn có người không nghèo khó sao?
Vân Tứ Nương cảm thấy vô cùng uể oải, không thể phá cho suy sụp, chẳng lẽ lại thay nàng ta kiếm tiền? Không, không, không, thực rất xin lỗi Bát Quái lâu. Nhưng mà, vừa không thể lỗ vốn lại không thể kiếm tiền, chẳng phải rất ủy khuất tài hoa của nàng sao?
“Khó, thật sự là khó nha!” Vân Tứ Nương đắc ý rung đùi một trận, thở dài thở ngắn.
"Với nhóm người của ngươi, mời sát thủ khó như vậy sao?" Mộ Dung Vân Thư thản nhiên hỏi.
Vân Tứ Nương lắc đầu, "Ta khó xử không phải là chuyện này."
"Vậy là cái gì?"
"Là..." Vân Tứ Nương vừa định nói ra mâu thuẫn trong lòng, bỗng nhiên nhớ tới mình đối mặt chính là Mộ Dung Vân Thư, vội vàng sửa miệng, hắc hắc cười nói: "Ta là lo lắng "Vân" không chịu nhận."
Mộ Dung Vân Thư nhíu mi, "Vì sao? Sát thủ không phải chỉ biết có tiền sao?"
"Vân không giống với người khác." Lý Vô Nại nói: "Hắn chỉ giết người hắn nguyện ý giết. Nếu hắn không muốn giết, liền sẽ không nhận đơn hàng này. Nếu hắn muốn giết ngươi, cho dù không ai trả tiền, hắn cũng vẫn giết."
"Nói như vậy, hắn không phải là sát thủ chuyện nghiệp, mà là nghiệp dư?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
Khóe miệng Lý Vô Nại nhăn lại, không nên dùng từ "Nghiệp dư" nhẹ nhàng như vậy chứ? Nói cho cùng, giống như giết người là một loại giải trí. "Thân phận của hắn trên giang hồ vẫn là một điều bí ẩn, không ai biết lai lịch của hắn, càng không có người biết hắn có phải sát thủ chuyên nghiệp hay không."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Vậy ngươi cho rằng ai sẽ là mục tiêu kế tiếp của hắn?"
"Ngươi muốn ôm cây đợi thỏ?"
Mắt phượng của Mộ Dung Vân Thư lóe lóe, từ chối cho ý kiến.
Lý Vô Nại suy tư trong chốc lát, nói: "Lần trước khi ta đụng tới hắn, hắn đang đuổi giết Giang châu tứ quái. Ta thấy chiêu thức võ công của hắn nhìn quen mắt, liền nhiều chuyện giúp một tay. Bởi vậy khiến cho Giang châu tứ quái tránh được một kiếp. Nhưng mà, hắn hẳn là sẽ không bỏ qua như vậy."
"Ý của ngươi là, hắn có thể còn tiếp tục đuổi giết Giang châu tứ quái?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
"Ừ." Lý Vô Nại gật đầu.
Mộ Dung Vân Thư tập trung nghĩ nghĩ, lại nói: "Giang châu tứ quái hành tung mơ hồ không rõ, chờ khi ta tìm được bọn họ, nói không chừng đã không còn kịp rồi. Nếu muốn gặp Vân sát thủ, phải tìm được mục tiêu kế tiếp của hắn trước." Vài năm trước nàng cùng Giang châu tứ quái từng gặp mặt một lần. Bốn người đó, có thể sống đến hôm nay đã là kỳ tích.
Lý Vô Nại có chút suy nghĩ gật gật đầu, "Nói có lý."
Mộ Dung Vân Thư lại hỏi: "Trừ họ ra, còn có những người khác có khả năng trở thành mục tiêu của hắn không?"
"Mục tiêu khác..." Lý Vô Nại cúi đầu nghĩ lại, ở trong đầu sưu tầm bọn người đại gian đại ác trên giang hồ.
Lúc này, Vân Tứ Nương rất nhàn nhã nói, "Còn nghĩ sao? Trước mắt không phải đã có một?"
Mộ Dung Vân Thư và Lý Vô Nại cùng nhìn về phía nàng, ai?
Vân Tứ Nương duỗi ngón tay thon nhỏ, chỉ chỉ vào cái mũi của Lý Vô Nại, vô cùng ngả ngớn nháy mắt mấy cái cười nói: "Không phải là đại sư ngươi sao?"
Trong khoảnh khắc, cơ bắp trên mặt Lý Vô Nại hung hăng rút hai cái. "Nữ thí chủ không nên lấy bần tăng ra đùa giỡn."
Vân Tứ Nương liếc mắt xem thường, xua tay nói: "Được được. Hiện tại không có người ngoài, ngươi tạm thời hoàn tục trong chốc lát làm người bình thường đi. Thí chủ, bần tăng, ngươi nói không được tự nhiên, ta nghe cũng không được tự nhiên. Kỳ quái khó chịu."
"Ngươi..." Lý Vô Nại đang muốn biện giải, đã thấy vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư cũng lộ ra biểu tình "Lời ấy đúng ý ta", mặt đại sư nhất thời đen thui. Đầu năm nay, không hợp để xuất hành sao?
Lại liếc Lý Vô Nại hai cái, Mộ Dung Vân Thư hỏi Vân Tứ Nương, "Vì sao Vân muốn giết hắn?"
"Hắn thấy được dung mạo Vân, đương nhiên Vân sẽ không bỏ qua cho hắn." Vân Tứ Nương thật tình cảm thấy nêu vấn đề này thực ngu ngốc. Nhưng mà đối phương đa mưu túc trí, phúc hắc như Mộ Dung Vân Thư, nàng vẫn nên đem cảm xúc khinh bỉ trong lòng dấu đi.
Vân Tứ Nương nói thật nhàn nhã, Mộ Dung Vân Thư nghe được vô cùng khiếp sợ. "Ngươi đã thấy qua diện mạo của Vân?" Nàng hỏi Lý Vô Nại.
"Ừ." Lý Vô Nại gật đầu.
Ừ? Không có cái gì khác muốn nói? Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt theo dõi hắn, trong lòng lại không thể đợi, bức thiết muốn nghe câu dưới.
Lý Vô Nại vốn dĩ không muốn nói vấn đề này, nhưng nếu đã bị Vân Tứ Nương nói toạc ra, hắn đành phải nói, "Không phải Sở Trường Ca. Nhưng mà dáng người, chiêu thức võ công của hắn rất giống Sở Trường Ca, thói quen ra chiêu liên tục cũng giống nhau như đúc. Nếu không phải khuôn mặt cùng ánh mắt xa lạ khiến người sợ hãi, lúc ấy ta đã cùng hắn nhận mặt rồi."
"Vũ khí thì sao?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
"Hắn không dùng vũ khí."
Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên nhớ đến Sở Trường Ca, cũng chỉ khi đối mặt với kình địch mới có thể dùng võ khí —— Thanh Long. Nếu Vân thật là Sở Trường Ca, như vậy Thanh Long nhất định ở trên người hắn. Bởi vì đại sư trụ trì Thiếu Lâm tự đã từng nói qua, Thanh Long là thượng cổ thần khí, sẽ nhận chủ.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Vân Thư cảm thấy máu trên người đều thức tỉnh.
Ông trời rốt cuộc vẫn thương nàng, rốt cục để cho nàng thấy được một tia hy vọng.
*
Từ sau khi biết Lý Vô Nại là mục tiêu tiếp theo của Vân, Mộ Dung Vân Thư đã ép hắn ở bên cạnh mình, nửa bước không được rời, chỉ chưa dùng dây thừng đem hắn trói ở trên người thôi. Việc này, Lý Vô Nại cảm thấy rất bất đắc dĩ.
"Cũng may Vân chỉ giết người ban ngày, bằng không, phiền toái có thể to lắm." Lý Vô Nại nói.
Lúc đó, Mộ Dung Vân Thư đang vẽ tranh, nghe được lời hắn nói, ngẩng đầu kỳ quái nhìn hắn liếc mắt một cái, "Có thể có phiền toái gì?"
"Nếu buổi tối hắn cũng giết người, buổi tối ta đây cũng phải ở trong phạm vi tầm mắt của ngươi. Cô nam quả nữ chung sống, đây còn không phải là phiền toái?" Lý Vô Nại nói.
"Cho dù phiền toái, cũng là phiền toái của ta."
"Ta cũng rất phiền toái được chưa."
"Ta biết ngươi rất phiền toái."
"Không phải, ta là nói..." Lý Vô Nại còn muốn giải thích, đã thấy Mộ Dung Vân Thư một lần nữa cúi đầu vẽ tranh, hoàn toàn không cho hắn cơ hội xoay người, thất bại thở dài một hơi, có chút cam chịu nói: "Nữ nhân đều không phân rõ phải trái, cho nên ta lựa chọn không so đo."
"Cho ngươi một nữ nhân phân rõ phải trái, ngươi sẽ so đo sao?" Mộ Dung Vân Thư một mặt vẽ tranh một mặt hỏi lại.
"Ặc..." Đương nhiên không phải. Lý Vô Nại phẫn nộ sờ sờ cái mũi, nói sang chuyện khác, "Ngươi nói xem, vì sao Vân chỉ giết người ban ngày? Loại việc giết người phóng hỏa này, không phải làm trong buổi tối đêm đen gió lạnh là thích hợp nhất sao?"
"Loại người chưa bao giờ giết người như ngươi, nói ra ngươi cũng sẽ không hiểu được." Bộ dạng Mộ Dung Vân Thư lười giải thích nói.
Vẻ mặt Lý Vô Nại nhất thời đen thui, "Ngươi từng giết người?"
"Không có."
"Vậy làm sao mà ngươi biết vì sao Vân lựa chọn giết người ban ngày?"
"Ta nói ta biết lúc nào?"
"..."
Một lát sau, Mộ Dung Vân Thư mới thật sự trả lời vấn đề của Lý Vô Nại, thản nhiên nói: "Có lẽ hắn chính là muốn không giống người thường thôi. Có vài người thích không giống với người khác."
"Điểm này thật ra rất giống Sở Trường Ca." Lý Vô Nại nói.
Nghe vậy, tay Mộ Dung Vân Thư đang vẽ tranh run lên một chút, một giọt mực nước rơi trên vải vẽ tranh sơn dầu. Bỗng nhiên, Mộ Dung Vân Thư nhớ đến lúc vừa biết Sở Trường Ca, tay mình cũng run lên, một giọt mực thiếu chút nữa hủy một bức tranh. Về sau từ giọt mực đen kia bắt đầu từng nét, nàng vẽ ra, lại vẽ được một nam tử anh tuấn. Hiện tại nhớ đến, kỳ thật ở thời điểm đó, nàng cũng đã đem hắn khắc thật sâu vào đáy lòng rồi. Bằng không, sao tay lại vẽ ra hình người sống động đến như vậy?
Nhìn trên vải vẽ tranh kia chỉ có một hình dáng khuôn mặt, Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên nở nụ cười, còn cần gì Thanh Long, chỉ cần hắn dám xuất hiện trước mặt nàng, nàng có thể nhận ra là hắn đến, nhắm hai mắt nàng cũng có thể. Nàng tin tưởng tâm của mình.
*
Mộ Dung Vân Thư đợi hơn một tháng, vẫn không đợi được Vân đến thăm Cửu Quẻ lâu.
Không phải người thấy qua dung mạo của hắn đều phải chết sao? Vì sao không đến giết Lý Vô Nại?
"Chắc là không biết hắn ở trong này." Vân Tứ Nương nói, "Hôm khác ta tung tin tức, nói Lý Vô Nại ở Cửu Quẻ lâu, để cho bằng hữu trên giang hồ có thù báo thù, có oán báo oán."
Thái dương Lý Vô Nại nhăn mạnh, "Ngươi thực muốn ta chết sao?"
"Không có, ta chỉ muốn xem trụ trì Thiếu Lâm tự bị đuổi giết mà thôi." Vân Tứ Nương nói.
"..." Lý Vô Nại nổi giận, "Võ công của Vân sâu không lường được, ta căn bản không phải đối thủ của hắn. Các ngươi có nghĩ tới, lỡ như hắn không phải Sở Trường Ca, ta đây nhất định phải chết."
Vân Tứ Nương, "Yên tâm. Hai người gác cửa Cửu Quẻ lâu rất lợi hại, có bọn họ, ngươi không chết được."
Nói đến hai người gác cửa kia —— Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh, Lý Vô Nại bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, "Tứ đại hộ pháp của Sở Trường Ca đâu?" Hắn hỏi Mộ Dung Vân Thư.
Mộ Dung Vân Thư chậm rãi lắc đầu, "Ta cũng muốn biết bọn họ ở nơi nào."