<tbody></tbody>Mộ Dung Vân Thư vốn định đi suốt đêm rời khỏi Sa Bình trấn, nhưng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không chào mà đi thật giống như đang chạy trốn. Nàng là một người tốt, tại sao lại phải bởi vì người ích kỷ như hắn mà phải chạy trối chết? Hắn có thể không giải thích được sao hắn tốt với nàng, nàng cũng có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận, thuần túy theo nhu cầu, không liên quan gió trăng(*), cho nên, nàng lưu lại, như không có xảy ra chuyện gì cùng hắn cùng nhau tham gia đại hội võ lâm, nhìn hắn chuyện trò vui vẻ, chờ hắn gây sóng gió.
(Nguyên văn: phong nguyệt, ở đây ý nói chỉ chuyện tình cảm)
Người tham gia đại hội võ lâm rất nhiều, trừ chưởng môn các phái, còn có rất nhiều đệ tử, đội hình cường đại. Nhưng, cũng không có đội hình lớn như ma giáo.
Mộ Dung Vân Thư sớm biết Sở Trường Ca tất nhiên sẽ không một mình mạo hiểm, nhưng nàng làm sao cũng không nghĩ ra, hắn thế nhưng dẫn theo ba phân đà 12 đường chủ, quả thật giống như là tới du hành thị uy.
"Phu nhân có chút không yên lòng a." Sở Trường Ca cười chậm rãi nói.
"Có cái gì đáng để yên lòng sao?" Mộ Dung Vân Thư mặt không biểu tình hỏi ngược lại.
Sở Trường Ca nhìn một vòng quanh toàn hội trường một chút, kể từ khi hắn bước vào Thiếu Lâm tự liền yên lặng như tờ, nhướng mày nói: "Tạm thời không có."
Mộ Dung Vân Thư giật giật mí mắt, không nói tiếp nữa. Thật ra thì, trải qua cuộc ‘nói chuyện’ tối hôm qua, nàng thật rất không muốn nói chuyện cùng hắn, không kể nguyên do, tóm lại chính là nhìn hắn thì khó chịu.
Giương mắt nhìn lên bốn chỗ trống trên lôi đài, Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt lắc đầu, đây là võ lâm chính phái a, một mặt đối với Sở Trường Ca hận thấu xương, một mặt còn phải đối với hắn kính như thượng tân, thật là mâu thuẫn vô cùng.
Đang suy nghĩ, bên tai chợt truyền đến tiếng nghị luận nho nhỏ --
"Nhìn đi, đó chính là Mộ Dung Vân Thư, so với Lâm Thủy Nhi kia có khí chất hơn nhiều, Phương Hồng Phi thật là có mắt không tròng, có được Kim Sơn đại gia khuê tú không cần, khăng khăng đi chọn tiểu nữ tử giang hồ."
"Ngươi đây cũng không biết, ban đầu lúc Phương Hồng Phi từ hôn, Mộ Dung phủ người ta đang có rắc rối lớn, cái đó gọi là giậu đổ bìm leo."
"Thật không nghĩ tới, Thiếu Trang Chủ của Danh Kiếm Sơn Trang lại là loại nhân phẩm này."
Lục Nhi nghe cao hứng cực kỳ, vui vẻ cười không ngừng, "Tiểu thư, người có nghe hay không, tất cả mọi người đều nói người tốt hơn Lâm Thủy Nhi!"
"Mọi người cũng để cho Sở Trường Ca cùng Phương trượng thiếu lâm, Chưởng môn Võ Đang cùng Thần Ky lão nhân ngồi ngang hàng." Mộ Dung Vân Thư không chút để ý nói.
Lục Nhi chu mỏ, nói: "Cô gia lợi hại như vậy, cùng mấy lão già họm hẹm ngồi ngang hàng mới phải uất ức đấy."
Mộ Dung Vân Thư buồn cười lắc đầu, Bắc Đẩu võ lâm bị nàng nói thành lão già họm hẹm, lời này nếu bị những tiểu hòa thượng, tiểu đạo sĩ thứ nghe được, không biết sẽ có phản ứng gì.
Một đường đi thẳng tới dưới lôi đài, Mộ Dung Vân Thư đang muốn đi vòng đến chỗ trống bên cạnh ngồi xuống, lại bị Sở Trường Ca ở phía trước kéo lại."Phu nhân muốn đi đâu?"
Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt nói, "Trên đài chỉ có bốn vị trí." Ngụ ý, một mình ngươi đi lên đài uy phong là được rồi.
"Ta sẽ cho người thêm cái ghế ở bên cạnh ta."
"Vị trí bên cạnh ngươi quá nguy hiểm."
"Chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất."
Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, giọng mang bất đắc dĩ nói: "Đại hội võ lâm là võ đài của ngươi, kéo ta đến đó làm gì?"
"Phu xướng phụ tùy nghe qua chưa?"
"Ngươi muốn nói cấu kết với nhau làm việc xấu?"
"Phu nhân thật hiểu biết."
Mộ Dung Vân Thư âm thầm trợn trắng mắt, bất đắc dĩ, đi theo hắn lên lôi đài. Vừa mới đến gần, đã thấy bên cạnh Phương trượng thiếu lâm Huyền Không Đại Sư ngồi là một vị rất có tiên phong đạo cốt...... Hòa thượng?
Định nhãn lại nhìn một chút, Mộ Dung Vân Thư chợt nhớ tới, người trước mắt rõ ràng trước khi quy y chính là -- Chưởng môn Võ Đang Mạc lão tiên sinh."Mạc chưởng môn khi nào thì vứt bỏ Võ Đang theo Thiếu Lâm rồi?" Nàng cười hỏi.
Mạc chưởng môn chậm rãi vuốt vuốt râu, nói: "Mộ Dung tiểu thư thật hài hước. Một đầu tóc trắng của bần đạo không cẩn thận bị người cạo, cũng không phải là xuất gia."
Nhắc tới ‘xuất gia’, Mộ Dung Vân Thư nghiêng đầu nhìn về phía người nào đó bên cạnh mang vẻ mặt ‘việc không liên quan đến mình’, không khó nghĩ ra loại chuyện thất đức này là ai làm ra. Chỉ là chưởng môn Võ Đang này thật không hỗ là cao nhân đắc đạo, bị người cạo hết tóc, còn có thể nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh phương trượng Thiếu Lâm như vậy, so ra Phương Hồng Phi mang theo tóc giả bộ mặt đầy vẻ oán khí còn kém rất nhiều.
"Mộ Dung tiểu thư." Mạc chưởng môn thành khẩn mở miệng nói: "Cho dù mấy cọng râu này của bần đạo cũng bị cắt bỏ, bần đạo cũng muốn tiếp tục khuyên tiểu thư, chánh tà bất lưỡng lập, tiểu thư phải nghĩ kỹ rồi mới làm."
Mộ Dung Vân Thư đột nhiên nhớ ra, Mạc chưởng môn từng kiến nghị qua nàng thận trọng suy tính hôn sự cùng Sở Trường Ca, thì ra là...... ai...... Sở Trường Ca người này a, quá mức bảo vệ, thật là không nói đạo lý.